- Người khác đều gọi ngươi là tiểu hầu gia, ngươi bản thân cảm thấy rất tốt đẹp, thế nhưng hai chữ Hầu gia bên trong là do phụ thân ngươi chém giết đi ra. Người khác gọi ngươi là tiểu hầu gia, là tôn trọng phụ thân ngươi, cũng không phải ngươi.
- Cái ngươi gọi là vinh quang, hơn phân nửa đều là đến từ phụ thân ngươi. Nói cách khác, ngươi lại còn không bằng phụ thân ngươi? Ngươi lại còn để phụ thân che chở xem như kiêu ngạo? Ngươi đường đường là Thiên phẩm, lại an vu hiện trạng, thứ suốt đời theo đuổi lại là một con chó giữ nhà?
- Khương Phàm!!
Triệu Thế Hùng giận tím mặt, chỉ vào Khương Phàm gầm thét.
Trên mặt Khương Phàm câu lên nụ cười khinh miệt:
- Chậc chậc chậc, thật đáng thương. Ngươi biết vì sao ta không có xem ngươi trở thành chuyện lơn lớn gì không, bởi vì ngươi căn bản không xứng. Cái ngươi gọi là sát khí, khí thế hung ác, tuy nhiên chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
- Sát khí chân chính, chính là tích lũy từ bên trong giết chóc vô tận ra, khí thế hung ác chân chính là chém giết từ bên trong gió tanh mưa máu mà ra.
- Ngươi đường đường là Cùng Kỳ Huyết Viêm, vậy mà lại thoả mãn với mấy viên đan dược, một chút cơ duyên, theo đuổi kế thừa sự nghiệp của phụ thân, theo đuổi cái gọi là Bá Vương. Ngươi cả một đời đều muốn sống ở bên trong Chiến quốc này, làm bài trí, ứng phó tân khách, làm con chó, trông nhà hộ viện, không đáng thương sao?
- Ngươi biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu đặc sắc không, ngươi biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu cường giả không? Ngươi biết cơ duyên chân chính, ở nơi nào, có bao nhiêu, mạnh bao nhiêu sao?
- Ngươi nhìn ta đi, Càn Nguyên Thánh phẩm, Đại Thừa Thánh phẩm, Chí Tôn Thánh phẩm, Thiên phẩm!
- Người khác nhìn, chỉ là sợ hãi thán phục một câu kỳ tích, nhưng đây là kỳ tích sao? Đây là ta dã man sinh trưởng chém giết mới có được!
- Ngươi thoả mãn với cuộc sống bây giờ, thoả mãn với chính linh văn của mình, ngươi đời này... Cũng chính là như thế này...
Triệu Thế Hùng gắt gao trừng mắt nhìn Khương Phàm, hô hấp thô trọng, hai tay nắm chặt.
Khương Phàm trực tiếp đi đến trước mặt hắn, cơ hồ mặt dán mặt:
- Không ai nói với ngươi những lời như vậy à? Khó nghe quá, chói tai quá. Ngươi tức giận sao? Muốn xé nát ta sao?
- Ta là muốn cho ngươi biết, không nên để ánh mắt đóng đinh tại độ cao Bá Vương kia, đi lên nhìn, ra bên ngoài nhìn. Ta cũng đáng tiếc cho ngươi, đường đường là Cùng Kỳ Huyết Viêm, rõ ràng có thể dương danh lập vạn tại chiến trường vô tận, rõ ràng có thể giết ra thiên địa rộng lớn hơn, thậm chí có cơ hội trùng kích Thánh Vương Thiên phẩm, lại bị vây ở chỗ này thủ vệ cho người khác.
- Nói một câu tàn khốc nhất, ngươi, cả đời này đều là đang sống vì người khác, ngươi chỉ là vũ khí trong mắt Sí Thiên giới. Còn nữa, địa vị đặc biệt nhất của Sí Thiên giới định Triệu Thế Hùng ngươi đời này đến chết vô duyên lên trời, khó gặp Thiên Khải chiến trường bách tộc chinh phạt, vạn dân chiến thiên!
- Triệu Thế Hùng, anh hùng một thế. Ngươi là hài tử thứ tám của phụ thân ngươi, cũng là kỳ vọng lớn nhất, kết quả... Một thế cẩu hùng... Canh cổng thủ viện!
Khương Phàm càng nói càng kích động, càng nói càng cường thế, thế nhưng nói lại nói, đột nhiên ngậm miệng. . Truyện Quân Sự
Hỏng!!
Xúc động!!
Đời trước bắt cóc Dương Vương, triệt để chọc giận Sí Thiên giới.
Đời này nếu như lại bắt cóc một Bá Vương, chỉ sợ Sí Thiên giới sẽ đuổi giết hắn khắp thiên hạ.
- Rất xin lỗi khi nói những lời này, quấy rầy cuộc sống của ngươi rồi.
Khương Phàm ngượng ngùng cười khẽ, bước nhanh chạy ra khỏi sân nhỏ.
Triệu Thế Hùng hô hấp thô trọng, mặt mũi đỏ lên, hắn gắt gao nắm chặt nắm đấm, tiếng khớp xương ma sát thanh thúy quanh quẩn ở trong sân.
Quá ghê tởm!
Quá làm càn!!
Ba mươi năm qua, đây là những lời nói khó nghe nhất, chói tai nhất, cũng là đâm tâm nhất hắn mới nghe được.
Nửa đời vinh quang lại bị Khương Phàm nói không còn gì khác.
Ngay cả mục tiêu theo đuổi cao nhất đều bị nói thành một con chó canh cổng.
Ngay cả cái tên kiêu ngạo, đều hứng chịu nhục nhã vô tình của Khương Phàm.
Toàn thân hắn nổi đầy gân xanh cao, lên cơn giận dữ, hai hàm răng đều cắn két vang.
Thế nhưng... Cảm nhận được sát khí cuồn cuộn tràn ngập ra.
Bên tai đột nhiên vang lên mộ câu Phô trương thanh thế mà Khương Phàm vừa mới mắng kia.
Sát khí chân chính chính, là tích lũy từ bên trong giết chóc vô tận mà ra!
Khí thế hung ác chân chính, là giết từ bên trong gió tanh mưa máu chém mà ra!
Triệu Thế Hùng lắc lư ánh mắt, nhìn nồng đậm huyết viêm ngưng tụ hình dáng Cùng Kỳ xung quanh, bên tai cũng vang lên cái chữ bén nhọn kia của Khương Phàm —— chó.
Chó giữ cửa?
- Đồ hỗn trướng!
Triệu Thế Hùng dùng sức lắc đầu, khôi phục biểu tình dữ tợn.
Thế nhưng... Có nhiều thứ, một khi đốn ngộ, lại khó mà lãng quên.
Có chút huyết tính, một khi kích phát, lại khó mà bình phục.
Có chút dã tính, một khi phóng thích, lại khó mà an vu hiện trạng.
Triệu Thế Hùng bực bội, tức giận, lại không ép được thanh âm lặp đi lặp lại quanh quẩn trong đầu mình.
Cái ngươi gọi là vinh quang kia, không đến bắt nguồn từ phụ thân của ngươi.
Bá Vương mà ngươi theo đuổi, lại chỉ là chó trông nhà, hộ viện.
Đều là đang sống vì người khác mà.
Ngươi, chỉ là vũ khí trong mắt người khác!
Cả đời này, ngươi đến chết đều không có duyên lên trời, khó gặp Thiên Khải chiến trường bách tộc chinh phạt, vạn dân chiến thiên.
Triệu Thế Hùng, anh hùng một thế... Một thế cẩu hùng... Không hơn gì cái này!
Ngươi, không hơn gì cái này!!
- A!!
Triệu Thế Hùng đột nhiên cuồng loạn gào thét, toàn thân bạo động huyết viêm, cuồn cuộn khắp trời, chấn động đình viện, phảng phất Cùng Kỳ tuyệt thế hiện thế, khí tức sát phạt thảm liệt quét sạch hơn phân nửa Hung Linh hầu phủ.
Trong góc đình viện có ba tượng đá đứng thẳng dùng để trang trí, đang kịch liệt lắc lư bên trong huyết viêm cuồn cuộn, lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Bọn chúng rất bình thường, chưa từng gây nên chú ý của ai.
Nhưng ngay lúc Khương Phàm kích thích Triệu Thế Hùng, thạch nhãn ba tượng đá lại nổi lên chút tinh quang.
Thạch điện sâu trong Hầu phủ, Triệu Thời Việt giương mắt, lộ ra đôi mắt tinh hồng.
Trào phúng đến từ Khương Phàm, rõ rõ ràng ràng truyền đến nơi này.
- Ngươi đời này đến chết, vô duyên lên trời, khó gặp Thiên Khải chiến trường, chinh phạt bách tộc, vạn dân chiến thiên. Sát khí chân chính chính là tích lũy từ bên trong giết chóc vô tận đi ra! Khí thế hung ác chân chính chính là chém giết từ bên trong gió tanh mưa máu đi ra!
Lời nói này không chỉ có xúc động Triệu Thế Hùng, mà cũng xúc động hắn, tại tâm hải của hắn lại nổi lên tầng tầng gợn sóng.