- Vậy từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà?
Khương Phàm đoán chừng cũng không xê xích gì nhiều.
- Đừng vui mừng quá sớm, Sí Thiên giới có hạn chế đặc biệt đối với ngươi. Ngươi, từ hôm nay trở đi, nhất định phải tiến vào Sí Thiên giới, trở thành trưởng lão nội bộ, chuyên tâm tu luyện đan thuật, đừng lại để ý chuyện Đại Hoang.
- Có thể, không có vấn đề.
Khương Phàm vui vẻ tiếp nhận.
- Ngươi thật có thể tiếp nhận?
Triệu Thế Hùng nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt Khương Phàm, mơ hồ cảm giác chuyện giống như không có đơn giản như vậy.
- Ta chính là đến học tập đan thuật, ta muốn trở thành Đan Thánh, đương nhiên cần bế quan tu luyện.
- Đừng có gấp, ta còn chưa nói xong. Phe phái chúng ta là phải phí hết tinh lực rất lớn mới thuyết phục được phe phái Đổng gia, lại tìm Giới Chủ cọ xát ba ngày, bỏ ra cái giá rất lớn, mới kéo ngươi vào được. Tác Ngọc Đường vô cùng tức giận, suýt chút nữa thì dẫn người rời khỏi Sí Thiên giới.
- Cho nên Giới Chủ nơi đó đã cho ngươi một điều kiện hạn định, ngươi nhất định phải cùng Tác Ngọc Đường hoà giải, cam đoan không còn xuất hiện bất kỳ xung đột, Sí Thiên giới mới có thể chính thức tiếp nhận ngươi.
- Chỉ cần Tác Ngọc Đường không đồng ý, ngươi phải rời khỏi Sí Thiên giới, chuyện trưởng lão cũng đừng bàn lại.
- Yên tâm đi, ta sẽ dùng tư thái thấp nhất của ta nịnh nọt Tác Ngọc Đường.
- Xác định?
Triệu Thế Hùng càng nhìn càng cảm giác Khương Phàm có mục đích khác.
- Mau dẫn ta đi thôi, ta đã không kịp chờ đợi muốn chiêm ngưỡng phong thái Sí Thiên giới rồi.
- Không nên gấp gáp. Hôm qua Sí Thiên giới tới đón ngươi, kết quả ngươi không ở đây, bọn hắn đã đi về trước. Ta đã lúc truyền tin tức ngươi trở về rồi, bọn hắn sẽ đến tiếp ngươi. Tuy nhiên ngươi chỉ có thể đi đến một mình, nữ tử và sủng vật của ngươi, cần ở lại bên ngoài.
- Đương nhiên đương nhiên, ta sẽ an bài bọn họ thỏa đáng.
Khương Phàm xoay người rời khỏi, mang theo bọn người Dạ An Nhiên chuyển tới nơi hẻo lánh, thu vào trong thanh đồng tiểu tháp, rất nhanh lại đi trở về.
- Người đâu?
- Sắp xếp xong xuôi, bọn hắn đã đi.
Triệu Thế Hùng nhìn chằm chằm Khương Phàm nhìn một hồi rất lâu:
- Có phải ngươi coi ta là đồ đần hay không?
Khương Phàm cười nói:
- Chuyện không có bao lớn, mở con mắt từ từ nhắm hai mắt lại là được. Tương lai ta là Thiên phẩm Đan Thánh, chờ ổn định được chân, phe phái bên trong đều sẽ tranh nhau lôi kéo, nữ hài tử đứng xếp hàng để cho ta chọn. Nói không chừng ngày nào ta chọn được tiểu muội muội Đổng gia, hai ta liền thành người một nhà.
Triệu Thế Hùng im lặng, còn xếp đội để cho ngươi tuyển?
Gia hỏa này ở đâu ra lòng tự tin!
Khương Phàm cười ha hả nói:
- Chuyện ta trở thành trưởng lão nội bộ này, các ngươi sẽ không tuyên bố với bên ngoài sao?
- Tình huống của ngươi đặc biệt, sẽ không công khai tuyên bố.
Triệu Thế Hùng rất bất đắc dĩ với nam tử cười đùa tí tửng đối diện.
Hắn là nhi tử của Hung Linh Hầu, hắn là Cùng Kỳ thiên văn đáng sợ, hắn điên cuồng hiếu chiến, cường thế bá đạo, hắn sát khí ngập trời, tàn nhẫn vô tình, trên người hắn cõng vô số hung danh, bất kỳ người nào khi nhìn thấy hắn đều sẽ e ngại khẩn trương.
Duy chỉ có gia hỏa này, chẳng những không hề có ý sợ hãi, còn luôn là một bộ dáng nhẹ nhõm tùy ý.
Nói dễ nghe một chút, là phóng khoáng tùy ý.
Nói khó nghe chút, gia hỏa này giống như từ đầu đến cuối đều không có coi hắn là chuyện gì to lớn cả.
Triệu Thế Hùng sống đến bây giờ, lần đầu tiên có một cảm giác bị người khác xem nhẹ.
- Thật là đáng tiếc, ta còn muốn mượn tên Sí Thiên giới, dọa những kẻ kia đang đuổi tới nơi này nữa.
Khương Phàm tính toán thời gian, không đến mấy ngày, rất nhiều thế lực hẳn là sẽ đuổi đến Chiến quốc.
- Ngươi vẫn nên ngẫm lại phải đối phó Tác Ngọc Đường thế nào đi.
- Hỏi ngươi một vấn đề.
Khương Phàm nắm bả vai Triệu Thế Hùng, thân mật giống như hai huynh đệ.
Triệu Thế Hùng cau chặt lông mày, toàn thân khó chịu.
Bởi vì linh văn, hắn từ trong ra ngoài đều tản ra sát khí thảm liệt, chưa từng có ai kề vai sát cánh qua cùng hắn như thế.
Khương Phàm thấp giọng hỏi:
- Tác Ngọc Đường mang Thánh Viêm Thiên Hỏa từ Ly Hỏa thánh địa ra, đều hiến cho Giới Chủ sao?
- Thế thì không có. Giới Chủ cho Tác Ngọc Đường tự do rất lớn, cũng cố ý đến đỡ hắn làm phe phái thứ sáu. Những tài nguyên hắn mang tới kia tương đương với vốn liếng trù hoạch kiến lập phe phái.
- Hắn giấu cái nào rồi?
- Ngươi muốn làm gì?
- Ngươi hai, ta tám.
- Có ý gì?
- Ngại ít??
- Khương Phàm! Ngươi có ý đồ gì?
Triệu Thế Hùng đột nhiên hất Khương Phàm ra, nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm.
- Ngươi ba, ta bảy?
- Ngươi xem Triệu Thế Hùng ta là cái gì rồi?
Triệu Thế Hùng tức giận lại rất bất đắc dĩ, trong mắt hỗn đản này rốt cuộc có khác biệt tôn ti địa vị hay không?
Hắn là tiểu hầu gia cao ngạo, là Bá Vương tương lai, hỗn đản này coi hắn là thổ phỉ, lưu manh sao?
- Làm bằng hữu đó. Ta cũng không phải người tốt, sẽ không tùy tiện cùng người khác chia sẻ, có thể chia ba phần cho ngươi, vì đã xem ngươi như hảo bằng hữu.
- ...
Triệu Thế Hùng ngưng nghẹn im lặng.
- Bốn phần, nhượng bộ lớn nhất của ta rồi.
- Ta không cần Thánh Hỏa!
- Vậy ngươi cần gì?
- Ta lập lại một lần nữa, ta là tiểu hầu gia Hung Linh hầu phủ, ta là Bá Vương tương lai, sau lưng ta là hai đại phe phái luyện đan đứng đấy, ta cái gì cũng không thiếu, ta cái gì đều không cần!
- Ai...
Khương Phàm lắc đầu than nhẹ.
- Có ý gì?
Khương Phàm vẫn lắc đầu.
- Ngươi nói đi.
- Ta nói thật nhé?
- Nói!!
- Kỳ thật ta nhịn ngươi rất lâu rồi, ngươi nói xem ngươi đường đường là Thiên phẩm linh văn, đã vậy còn quá dễ dàng thỏa mãn. Luôn mồm tiểu hầu gia, Tiểu Bá Vương, chẳng lẽ đây chính là mục tiêu cao nhất của nhân sinh ngươi sao?
- Làm một quốc vương cao cao tại thượng, cả ngày xử lý sự vụ, bận xã giao? Làm một thị vệ đầu lĩnh trông nhà hộ viện cho hoàng tộc?
Triệu Thế Hùng chau mày, địa vị cao quý như vậy, làm sao từ trong miệng hắn nói ra liền mất giá trị rồi.
- Ngươi bài trí lôi đài, khiêu chiến anh hùng thiên hạ, nhưng ngươi có biết anh hùng chân chính ai sẽ chạy lôi đài cùng ngươi làm xiếc khỉ hay không?
- Ngươi tự mình xem Cùng Kỳ hung thú cao ngạo, nhưng trong mắt loại người như ta đây, ngươi càng giống như một con chó được nuôi trong nhà. Đừng trừng mắt, đừng kích động!! Chưa từng nghe qua lời nào ngay thẳng như vậy, không dễ nghe, nhưng đây là nói thật!