- Ba mươi ngày, muội muội của ngươi bị hành hạ ròng rã...
Thị vệ đầu lĩnh chính nhếch miệng đùa cợt, ngực đột nhiên mát lạnh, giống như có gì đó đâm vào.
Thị vệ đầu lĩnh sửng sốt một chút, từ từ cúi đầu, nhìn lãnh đao cắm nơi ngực, ánh mắt lắc lư, khó có thể tin.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi điên rồi...
Du Cảnh Chiến nắm lãnh đao, bỗng nhiên quấy một phát trong ngực thị vệ đầu lĩnh:
- Lão tử, đã tự do!
- Cái... Cái gì...
Thị vệ đầu lĩnh ngẩng đầu, lắc lư ánh mắt dần dần tan rã.
- Lão tử đã tự do! Mà ngươi, phải chết!
Bàn tay Du Cảnh Chiến đại tác lôi triều, quét sạch lãnh đao, xông vào lồng ngực thị vệ đầu lĩnh.
Một tiếng ầm vang, lôi triều tàn phá bừa bãi, thị vệ đầu lĩnh cứ thế mà bị xé nát.
Huyết nhục toái cốt, gắn một chỗ.
Bọn thị vệ đang ngủ say toàn bộ bừng tỉnh, nhưng khi đang muốn đứng dậy, lại phát hiện toàn thân đều bị quấn dây leo.
Dây leo tinh tế, lại vô cùng cứng cỏi, tại thời điểm bọn hắn đánh thức, phân tán ra số lượng lớn chạc cây, tàn nhẫn cắm vào thân thể của bọn hắn.
Dạ An Nhiên khuấy động khí tức sinh mệnh nồng đậm ở xung quanh, ngưng tụ sợi đằng, lặng yên không một tiếng động khống chế bọn hắn.
- A!!
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng trong rừng rậm, bọn hắn bị dây leo tàn nhẫn chống thân thể lên, giơ lên giữa không trung.
Dây leo lan tràn trong thân thể tàn phá bừa bãi, còn hấp thu linh lực của bọn hắn.
Đau đớn, suy yếu, còn có sự bối rối hoàn toàn không có rõ ràng tình huống, để bọn hắn điên cuồng giãy dụa.
- Du Cảnh Chiến? Du Cảnh Chiến đâu. Khốn kiếp, ngươi chết ở đâu rồi.
- A a a, là ai! Đau chết mất!
- Chúng ta là thị vệ Hồng Quán, biết Hồng Quán không? Sản nghiệp của Bá Vương phủ, Bá Vương Chiến Quốc!
- Các ngươi chán sống sao? A a a, thả ta ra!
Bọn hắn càng giãy dụa, dây leo càng tàn nhẫn, toàn thân máu me đầm đìa, máu thịt be bét.
- Ta ở đây!
Du Cảnh Chiến tay cầm tàn đao, ngẩng đầu nhìn bọn thị vệ bị treo ở giữa không trung.
- Du Cảnh Chiến? Ngươi...
Từng tiếng kêu thảm liên tiếp dừng lại, bọn hắn cúi đầu nhìn Du Cảnh Chiến đằng đằng sát khí.
- Các ngươi đều phải chết! Nhìn mắt ta! Nhìn đao của ta! Tiến vào Địa Ngục cũng phải nhớ kỹ, là ta, giết các ngươi! Là ta!! Là Du Cảnh Chiến ta!
Du Cảnh Chiến sôi trào lôi triều khắp toàn thân, phóng lên tận trời.
Cũng không có thanh thế thật lớn cỡ nào, lại vô cùng tinh mịn, giống như vô số lôi tuyến, cuồng kích vài trăm mét, hơn mười tên thị vệ trong nháy mắt đã bị cắt nát, tàn chi toái cốt vẩy xuống đầy trời.
Nồng nặc mùi máu tươi, tràn ngập trong rừng rậm.
- A!!
Niệm An sắc mặt tái nhợt, nàng bị dọa đến mức đều đang run rẩy.
Khương Phàm nhìn thấy thì khẽ nhíu mày, nói:
- Sau khi ta cướp được muội muội của ngươi, Hồng Quán đã phái người đến bắt ngươi, ta là theo chân đám người kia tới, bọn hắn đang ở gần đó.
- Tới bao nhiêu người?
Du Cảnh Chiến quay người, trong bóng tối, con mắt hiện ra ánh sáng đỏ hồng, gương mặt hắn vô cùng dữ tợn, toàn thân đều đang run nhè nhẹ.
Kiềm chế khuất nhục, uất ức, lửa giận, theo hai chữ tự do, triệt để phóng thích.
Hắn bây giờ chỉ muốn giết người, giết người của Hồng Quán, có bao nhiêu giết bấy nhiêu!
Dạ An Nhiên nhìn qua phía đông:
- Hơn ba mươi. Bọn hắn hẳn là đã nghe được động tĩnh, đang đuổi tới nơi này.
Ầm ầm!
Du Cảnh Chiến nổ tung lôi triều, biến mất tại chỗ, xuất hiện ở ngoài trăm thước.
Hắn nhanh chóng phóng tới, hai mắt tinh hồng, gương mặt dữ tợn, sau mấy trăm mét lại sôi trào lôi triều lần nữa, tiếp tục biến mất.
- Ca ca...
Niệm An che môi đỏ, nhìn ca ca như đang phát điên, khóe mắt lần nữa để lại nước mắt.
- Ta sẽ chiếu cố tốt hắn.
Khương Phàm thu Niệm An vào thanh đồng tiểu tháp, mang Dạ An Nhiên đi theo.
- Đuổi theo! Giải quyết thống lĩnh đối phương!
Khương Phàm cất bước phóng tới, không có hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể, nhưng Bản thân trong huyết hải đã liên tiếp thức tỉnh, lực bộc phát tăng gấp ba lần.
Cảnh giới bát trọng thiên, nhanh chóng bước lên bát trọng thiên đỉnh phong.
Ầm ầm!
Thanh đồng tiểu tháp cuồn cuộn cường quang, liệt diễm dâng lên.
Khương Bân xuất hiện, hai cánh mở ra, chở ở Khương Phàm phóng lên không.
Dạ An Nhiên huy động hai tay, ở hai bên dẫn xuất tất cả Ngũ Hành Linh Châu, khuấy động năng lượng Ngũ Hành mênh mông.
Tiểu hồ ly hóa thân Kim Ô, chở ở Dạ An Nhiên, cũng phóng lên không.
Bên ngoài hơn mười dặm, đội ngũ Hồng Quán đang lần theo âm thanh xông về phía trước, lại đột nhiên thấy được Du Cảnh Chiến.
- Du Cảnh Chiến? Chúng ta đang muốn tìm ngươi. Cùng chúng ta về chuyến Hồng Quán, có chuyện cần ngươi tự mình xử lý. Việc liên quan tới muội muội ngươi...
Bọn hắn dừng lại muốn khống chế Du Cảnh Chiến, nhưng Du Cảnh Chiến lại không hề có ý muốn dừng lại, toàn thân cuồn cuộn lôi triều, nhanh chóng phóng tới, một tiếng rống to, giết tới đây.
- Ngươi điên rồi...
Sắc mặt bọn hắn đại biến, đang muốn phản kích, Du Cảnh Chiến bất chợt biến mất, sau một khắc lại xuất hiện ở trước mặt hai người.
Tay phải xoay chuyển, lãnh đao gào thét.
Tay trái nắm lại, lôi triều cuồng tiết.
Phốc phốc!
Oanh!!
Hai người vội vàng không kịp chuẩn bị, bị vô tình chém giết. Huyết thủy phun tung toé, đầu nhanh chóng quay cuồng.
Du Cảnh Chiến lại nổi lên lôi triều, biến mất, sau một khắc, lôi triều nổ tung trên đỉnh đầu một người, hai tay Du Cảnh Chiến cầm đao, gào thét cuồng dã.
Phốc phốc!
Lãnh đao người kia bị chém thành hai khúc.
Máu tươi phun ra, nội tạng chảy ngang.
- Hắn điên rồi! Bắt lấy hắn!
Bọn thị vệ lúc này mới bừng tỉnh, cuồng hô gọi bậy phản kích.
Oanh!
Du Cảnh Chiến xông lên bầu trời, hai tay chấn động, lôi uy bay lên, phóng xuất ra mấy ngàn tia lôi đình, tràn ngập đất trời rơi xuống dưới, cường quang chói mắt, lôi triều cuồng kích, bao phủ lấy tất cả thị vệ.
Đa số thị vệ Hồng Quán đều mệt mỏi tu luyện, còn hắn thì mỗi ngày mỗi đêm đều đều đang điên cuồng tu luyện.
Chênh lệch, tại thời khắc này phát huy vô cùng tinh tế.
- A a a...
Hơn mười thị vệ bị vô tình oanh sát, huyết nhục văng tung tóe, vô cùng thê thảm.
- Du Cảnh Chiến, ngươi mặc kệ muội muội của ngươi rồi?
Thị vệ thống lĩnh là lục phẩm Dung Nham linh văn, linh lực toàn thân tuôn ra, hóa thành dung nham sền sệt, giống như là núi lửa phun trào phóng lên không, dưới sự khống chế cường thế của hắn, dung nham nhanh chóng phân hoá, biến thành mấy trăm trọng quyền dung nham cuồng kích tới.
Toàn thân Du Cảnh Chiến lấp lóe lôi triều, nhanh chóng tránh né, một lần nữa trở về mặt đất.