- Ngạch... Ha ha... Ngài có thể thay người khác không?
Thị nữ liếc mắt mấy người phía sau Triệu Thế Võ.
Các công tử tới đây phổ biến đều mang thị vệ, sẽ ở thời điểm bọn hắn hưởng thụ, trông coi ở bên ngoài, để tránh quấy rầy.
Có chút hứng thú đặc biệt, sẽ còn hưởng dụng xong thì gọi thị vệ đi đến chơi đùa.
Nhưng mấy tùy tùng Vệ Minh này lại không giống nhau lắm, không chỉ có mang theo áo choàng, còn hơi cúi đầu, hình như rất sợ bị người khác phát hiện.
- Ta chỉ muốn U Mộng.
- U Mộng hôm nay rất sớm đã bị chỉ định, bây giờ chỉ sợ đã...
- Nhanh!
Khương Phàm ở phía sau thấp giọng nhắc nhở.
Triệu Thế Võ sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn:
- Ta chỉ muốn U Mộng, dẫn đường.
Thị nữ chần chờ nói:
- Thất công tử, ngài trước chờ một lát. U Mộng cô nương nơi đó là... Là...... khách quen của nàng, tiểu công tử Bá Vương phủ.
Triệu Thế Võ khẽ nhíu mày.
Nếu như là người của Bá Vương phủ, lộ diện chẳng phải sẽ toàn bại lộ.
Mà chủ nhân chân chính phía sau Hồng Quán lại chính là Bá Vương phủ, muốn cưỡng ép cứng rắn đoạt, khẳng định sẽ náo ra nhiễu loạn.
- Nếu không, chờ một chút?
Triệu Thế Võ thấp giọng hỏi thăm.
- Chờ cái gì? Chờ hắn kết thúc?
Sắc mặt Khương Phàm trầm xuống.
- Nàng ở chỗ này rất nhiều năm, cũng không biết tiếp bao nhiêu khách, ngươi còn quan tâm đêm nay?
- Không được!! Bây giờ liền đi cứu người cho ta.
Triệu Thế Võ cũng mặc kệ hắn, nói với thị nữ:
- Vậy chúng ta chờ chút đã.
- Các ngài là chờ U Mộng nơi đó kết thúc, hay là tìm cô nương trước...
Thị nữ còn chưa nói xong, Khương Phàm đột nhiên hành động, liệt diễm vờn quanh toàn thân, cuồng dã xuyên thủng tầng tầng nóc nhà, thẳng đến tầng thứ tám.
Đột nhiên xuất hiện bộc phát, nhanh chóng làm cho đại điện lầu một an tĩnh.
Vô số người đồng loạt nhìn qua lỗ lớn trên đỉnh đầu, có chút mộng.
- Ngọa tào! Ngươi điên rồi?
Sắc mặt Triệu Thế Võ đại biến.
- Khương Phàm, ngươi xuống đây cho ta.
Triệu Thế Hùng xốc lên áo choàng, cao giọng gầm thét.
Ầm ầm!!
Khương Phàm giống như một con ác thú đột nhiên phát cuồng, phá tan sàn nhà thật dày, xuất hiện ở tầng thứ tám.
Các vị công tử đang đấu giá bị dọa đến giật mình, bọn thị vệ nhao nhao bảo vệ chủ nhân của bọn hắn.
Khương Phàm xuất hiện ở bên ngoài U Mộng các, không đợi thị vệ Bá Vương phủ ngăn cản, hắn đã mở ra hai tay, hỏa diễm như đao, trong nháy mắt chém đầu tất cả.
- Aaa….!!
Bọn thị nữ tầng thứ tám hoảng sợ thét lên.
Trong phòng U Mộng các, tiểu công tử Bá Vương phủ, Sở Thương Thuật đang cột U Mộng vào trên giường, chà đạp dã man.
U Mộng vẫn duy trì nụ cười, lấy lòng Sở Thương Thuật.
Tận khả năng mình chìm ở trong mộng, tra tấn biến thành mỹ hảo.
Trong tất cả những người khách đến đây, nàng không nguyện ý nhất gây chính là người của Bá Vương phủ.
Bởi vì những công tử này một người nào không vui mừng liền có thể để Hồng Quán trừng phạt nàng.
Trừng phạt còn có thể nhịn, chỉ sợ Hồng Quán cố ý an bài cho ca ca nhiệm vụ nguy hiểm.
Cho nên mỗi khi công tử của Bá Vương phủ tới, nàng đều nhịn xuống khuất nhục ra sức nịnh nọt.
Bành!!
Cửa phòng đột nhiên bị oanh mở, mảnh vụn vẩy ra, liệt diễm cuồn cuộn.
Khương Phàm nhanh chân tiến đến, lạnh nhạt nhìn về phía tình cảnh trên giường.
- Hỗn trướng!! Ngươi là ai, không thấy lão tử đang hưởng thụ sao?
Sở Thương Thuật giận đến tím mặt, nhưng cũng không có ý sẽ dừng lại.
Nơi này là Hồng Quán, ai dám khiêu khích hắn, chính là muốn chết.
- Là ngươi?
U Mộng ngạc nhiên nhìn nam tử mang theo mặt nạ ở cửa ra vào, hắn trở về thật rồi?
Khương Phàm đi tới chỗ Sở Thương Thuật, một tay bóp lấy hắn thô lỗ kéo xuống.
- Mẹ kiếp, ngươi có bệnh...
Sở Thương Thuật vừa giận dữ, Khương Phàm đã nâng một chân, đá thẳng đến phần hông.
Răng rắc, máu tươi vẩy ra, tiếng xương gãy vụn giòn vang chói tai.
- Aaa…!!
Sở Thương Thuật bị đá ra hơn mười mét, ôm đổ chỗ máu kêu thê lương thảm thiết.
Khương Phàm nghiêm mặt tháo dây thừng nơi cổ tay cổ chân U Mộng, dùng chăn đỏ bao trùm nàng.
U Mộng kinh ngạc nhìn Khương Phàm, vẻ mặt hốt hoảng.
Đây là mơ sao?
Sao hắn lại trở về?
Qua nhiều năm như vậy, người cam đoan với nàng phải trở về chưa từng có một ai sẽ trở về thật cả.
Vậy mà hắn... lại trở về rồi?
- Ta đã nói, sẽ dẫn cô rời khỏi. Từ hôm nay trở đi, cô an toàn, lại sẽ không có người tổn thương đến cô. Kẻ giết chết cả nhà cô, ta sẽ xử lý.
- Cứu cô ra ngoài, là cam đoan đầu tiên của ta. Báo thù, là cam đoan thứ hai ta đưa cho cô. Tin tưởng ta.
Khương Phàm ôm lấy U Mộng, mở thanh đồng tiểu tháp ra, thu nàng vào tầng đầu tiên.
U Mộng ngồi trong thanh đồng tiểu tháp trống trải, mặc cho chăn đỏ từ trên thân trượt xuống, lộ ra phong cảnh mỹ diệu.
Đây không phải mơ?
Hắn thật sự đã trở về rồi?
Hắn... Tại sao muốn làm như thế?
Hắn là ai?
U Mộng run run giơ tay lên, hoảng hốt nắm lấy không khí trước mặt.
Đây là sự thực?
Nàng thật sự đã rời khỏi U Mộng các, rời khỏi Hồng Quán?
Thật lâu...
Hai mắt U Mộng dần dần mông lung, nước mắt trượt xuống gương mặt xinh đẹp.
Ác mộng, thật sự đã kết thúc rồi à?
- Khương Phàm, ngươi điên rồi sao? Nơi này là Hồng Quán, nơi này là lãnh địa của Bá Vương phủ!
Triệu Thế Hùng lo lắng chạy tới nơi này, sau khi nhìn thấy Sở Thương Thuật đang gào thảm trên mặt đất bỗng nhiên biến sắc, chỉ vào hắn gầm thét.
Khương Phàm thu sát khí đầy mặt lại, chỉnh mặt nạ, cười nhạt nói:
- Người, ta đã cứu, tạ ơn Triệu công tử hỗ trợ.
- Ngươi... Ngươi...
Triệu Thế Hùng tức giận không kiềm chế được, đây quả thực quá làm ẩu.
- Triệu Thế Hùng?
Sở Thương Thuật chịu đựng đau nhức kịch liệt, mở to mắt, kết quả lại thấy được Triệu Thế Hùng.
Hắn còn tưởng rằng mình nhìn lầm, loại người như Triệu Thế Hùng này làm sao lại đến Hồng Quán, thế nhưng sau khi khi thấy bọn người Triệu Thế Võ theo sát xông tới, rốt cuộc hắn cũng cũng đã xác định được.
- Ngươi đã làm gì hắn vậy?
Triệu Thế Võ âm thầm nhếch miệng, hỏng, gây họa rồi.
Khương Phàm thuận miệng nói ra:
- Vết thương nhỏ, Bá Vương phủ đưa chút thuốc cho hắn, chẳng mấy chốc sẽ khôi phục lại.