Triệu Thế Hùng nói:
- Khương Phàm không có nhục nhã ta, cũng không có khiêu khích ta. Khiêu chiến công bằng, ta có chơi có chịu. Hắn bây giờ là bằng hữu của Hung Linh hầu phủ chúng ta, chúng ta hoan nghênh!
Nụ cười trên mặt Sở Thương Minh dần dần thu liễm:
- Bằng hữu? Ta không nghe lầm đấy chứ, tiểu hầu gia là đang làm bằng hữu cùng Khương Phàm?
- Ngươi là tiểu hầu gia Hung Linh hầu phủ, Hung Linh hầu phủ là hầu phủ của Bá Vương Chiến Quốc, thái độ của ngươi rất dễ dàng khiến cho bên ngoài phỏng đoán lung tung, mang theo cho Chiến quốc phiền toái không cần thiết.
- Khương Phàm tới bái phỏng Hung Linh hầu phủ, đã được phụ thân tiếp đãi. Trước khi phụ thân không có minh xác thái độ, hắn cần ở lại nơi này. Về phần sau này là đuổi ra ngoài, hay là ở lại làm khách, chúng ta sẽ tự mình xử lý.
- Tiểu vương gia, trở về bế quan đi. Ngươi còn lại thời gian một năm, đừng loạn xen vào chuyện bao đồng, nếu không một năm sau, độ không qua Sinh Tử cảnh, thì sẽ mất mạng đấy. Ta cũng không muốn đến lúc đó lại đi tham gia tang lễ của ngươi.
Triệu Thế Hùng vung tay lên, trực tiếp dẫn người trở lại hầu phủ.
- Triệu Thế Hùng...
Đám người vương phủ nhao nhao giận dữ.
Sở Thương Minh hơi nhíu chân mày lại, thật sự là ngoài ý muốn.
Triệu Thế Hùng là người cường thế tự phụ như vậy, vậy mà lại có thể khoan nhượng khi bị Khương Phàm nhục nhã, chấp nhận mình thất bại?
Khương Phàm bái phỏng Hung Linh hầu phủ có mục đích gì?
Hung Linh Hầu lại còn tiếp kiến!
Sở Thương Minh không hiểu rõ.
Trước đó Tác Ngọc Đường đã tự mình bái phỏng Hung Linh Hầu, thỉnh cầu đuổi bắt Khương Phàm, bị Hung Linh Hầu lấy lý do Phiền phức mà cự tuyệt, bây giờ Khương Phàm lại chủ động đưa tới cửa, Hung Linh Hầu lại làm bằng hữu mà tiếp kiến.
- Chẳng lẽ Khương Phàm muốn hợp tác với Hung Linh hầu phủ?
Đám người Bá Vương phủ trao đổi ánh mắt, cũng không hiểu rõ Hung Linh Hầu đang suy nghĩ gì.
Tên Khương Phàm này rõ ràng là một tên siêu cấp đại phiền toái, một khi bị người ta biết hắn cùng Hung Linh hầu phủ hợp tác, tất nhiên sẽ gây nên sóng to gió lớn.
- Hắn hẳn là đã mở ra một ít điều kiện khiến Hung Linh Hầu cự tuyệt không được. Chẳng lẽ là Cấm Nguyên Cổ Thụ, hay là Trường Sinh Đan.
Sở Thương Minh cảm thấy không lành.
Nếu như là Cấm Nguyên Cổ Thụ, thế chẳng phải sẽ gia tăng lực lượng của Hung Linh Hầu sao.
Nếu như là Trường Sinh Đan thì lại càng ghê gớm, lấy thực lực hai đại phe phái phía sau Hung Linh hầu phủ, nếu như đạt được thuật luyện đan Trường Sinh Đan, thật có khả năng sẽ luyện ra.
Kể từ đó, địa vị của bọn hắn không chỉ có nhanh chóng tăng lên, cũng sẽ để Hung Linh Hầu hoặc là một ít Đan Thánh kéo dài tuổi thọ.
Đáy mắt Sở Thương Minh lóe lên ý lạnh, nói:
- Tràn tin tức Khương Phàm đang ở Bá Vương Chiến Quốc ra đi, càng nhanh càng tốt.
- Chúng ta đi làm ngay.
Đám người vương phủ nhanh chóng tản ra.
Hoàn cảnh của Bá Vương Chiến Quốc rất đặc thù, tụ tập tân khách nam lai bắc các nơi, chỉ cần tin tức ở chỗ này Nổ tung, tất nhiên sẽ bằng tốc độ nhanh nhất truyền khắp Nam Bộ.
- Hung Linh hầu phủ giữ Khương Phàm lại rồi?
Sau khi Tác Ngọc Đường nhận được tin tức, hắn không thể tin mà hỏi lại hai lần.
Khương Phàm đột nhiên lại tới đây, quả thực để hắn hưng phấn một trận, cũng đã cùng Bá Vương liên hệ tốt, do bọn hắn ra mặt đánh Khương Phàm ra ngoài, sau đó bí mật bắt.
Không nghĩ tới Hung Linh Hầu lại bảo vệ Khương Phàm.
Tác Ngọc Đường vội vã rời khỏi Bá Vương phủ, thẳng đến Hung Linh hầu phủ, muốn cùng Hung Linh Hầu nói chuyện.
Chỉ cần giao Khương Phàm cho hắn, hắn có thể trả bất cứ giá nào.
- Thánh Chủ? Không không, bây giờ hẳn là Tác trưởng lão.
Khương Phàm tự mình ở trong sân tiếp đãi Tác Ngọc Đường.
- Khương Phàm? Ngươi không sợ bây giờ ta liền giết ngươi!
Sắc mặt Tác Ngọc Đường cực kỳ khó coi, tên điên này thật to gan, cứ như vậy mà đứng ở trước mặt hắn?
Một Linh Hồn cảnh nho nhỏ, không sợ hắn một bàn tay chụp chết sao!
- Biết đây là cái gì không?
Khương Phàm nắm Cấm Nguyên Châu, lung lay ở trước mặt Tác Ngọc Đường.
- Cái gì?
- Cấm Nguyên Châu! Ta nhẹ nhàng bóp, thời gian liền định trụ, mặc dù chỉ có vài giây đồng hồ, nhưng đầy đủ để ta lột y phục của ngươi, xuyên một cái động ở ngực ngươi!
Tác Ngọc Đường biến sắc, kinh sợ lui hai bước.
Khương Phàm tùy ý cười:
- Ngươi còn đừng không tin năng lượng của nó. Không phải vậy, ngươi cho rằng vị Thánh Tổ Cổ Hoa thứ năm kia là làm thế nào vừa lộ diện liền bị chém thành hai khúc? Tất cả đều là công lao của tiểu tử này.
- Ngươi không dám!
Tác Ngọc Đường rất nhanh đã định thần lại, nhưng nhìn thấy Khương Phàm ở trước mặt, hắn không nhịn được bực bội tức giận.
Hắn là Đan Thánh cao quý, người đủ tư cách cùng hắn nói chuyện tất cả đều là chút ít đại nhân vật, duy chỉ có tiểu tử này, bắt đầu từ Linh Nguyên cảnh đã liền chà đạp hắn.
Mỗi lần gặp mặt, chuẩn không có việc gì tốt, không chỉ có để hắn mất hết thể diện, mà sẽ còn làm hắn tức giận đến thổ huyết.
Hắn đều đã ném nhà cửa sự nghiệp trong tay chạy đến Sí Thiên giới, vậy mà vẫn còn đụng phải.
Không phải chỉ là lúc trước bắt phụ thân ngươi sao, nhất định phải không chết không thôi, dây dưa cả một đời?
- Ta là tới làm khách, không phải tới giết người.
Khương Phàm thu nụ cười lại.
Không nôn nóng, chỉ cần Sí Thiên giới đồng ý thu ta, ta sẽ liền nghĩ được cách giết chết ngươi.
Không giải quyết lão gia hỏa này, thực sự không dám vào Trung Vực.
- Ngươi muốn làm gì? Lôi kéo Hung Linh hầu phủ, giúp ngươi giải quyết nguy hiểm bên trong Đại Hoang? Ngươi nghĩ quá đơn giản, Hung Linh hầu phủ tuyệt đối không thể nào công nhiên nhúng tay sự kiện chiến tranh phía ngoài. Coi như hắn đồng ý, Bá Thiên Chiến Quốc cũng là do Bá Vương phủ làm chủ, nơi đó không đồng ý, bọn hắn sẽ không ra tay.
Tác Ngọc Đường hừ một tiếng, vòng qua Khương Phàm muốn đi vào trong.
- Ngươi muốn đi đâu? Hung Linh Hầu không ở đây.
- Đi đâu?
- Sí Thiên giới.
- Làm gì?
- Đi hỏi Giới Chủ Sí Thiên giới một chút, có muốn Thiên phẩm Đan Thánh, Đan Thánh tương lai là ta đây hay không.