Đan Đại Chí Tôn

Chương 1355: C1355: Ta là phụ thân ngươi




- Bá Vương phủ, Thương Linh hầu phủ, Lôi Linh hầu phủ còn không có hành động sao?

- Bọn hắn bị Triệu Thế Hùng đè ép nhiều năm như vậy, bây giờ lại là cơ hội tốt.

- Đây rốt cuộc có phải là cơ hội hay không, còn khó nói. Nếu như bọn hắn thật liên thủ lên đài, liền mang ý nghĩa tán thành Triệu Thế Hùng thật sự là vô địch đồng cấp, mặt mũi trải không qua được.

- Nói thì nói như thế, nhưng nếu như Triệu Thế Hùng thua, hình tượng bất bại vẫn nhận nhiều ảnh hưởng. Huống chi, bảo bối bên trong thưởng trì quá mê người.

Đám người bạo động, đang mong đợi những cường giả Bá Vương phủ kia có thể ra mặt khiêu chiến.

Khẳng định sẽ vô cùng đặc sắc.

Trên diễn võ trường, một vị nam tử hùng tráng uy mãnh phách lối hô to.

- Còn khiêu chiến không? Trước đó một đối một, các ngươi đánh không lại, bây giờ nới lỏng điều kiện cho các ngươi, các ngươi còn không được. Bên trong Bá Vương Chiến Quốc tất cả đều là phế vật sao!

- Hôm nay Thất gia ta tâm tình tốt, lại cho các ngươi buông ra điều kiện, không cần đặt bảo bối vào Tụ Bảo Bồn, liền có thể lên đài khiêu chiến. Nhanh đi, chỉ hạn hôm nay!

- Đến đây! Đến năm bát trọng thiên! Phía dưới không có bát trọng thiên sao? Hay là tất cả bát trọng thiên đều là kém cỏi! Vậy cửu trọng thiên lên đi! Đến đây!

Nam tử hô to gọi bậy, cười to phách lối.

Đám người ở dưới đài giống như đều đã quen rồi, cũng không có coi là gì, tiếp tục kích động nghị luận, chờ đợi người khiêu chiến.

- Triệu Thế Võ.

Khương Phàm từ người bên cạnh biết được thân phận nam tử.

Là hài tử thứ bảy của Hung Linh Hầu, Triệu Thời Việt.

Linh văn chỉ là tam phẩm, so với phế vật cũng không có gì khác biệt, nhưng hắn trên có Hung Linh Hầu, dưới có tiểu hầu gia, trên dưới đều là kiêu ngạo, cho nên hắn sống vô cùng phóng khoáng, trong Bá Vương Chiến Quốc này cũng không có mấy người dám cầm linh văn nói chuyện.


Tiểu hồ ly nằm nhoài trên đầu Khương Phàm, như tên trộm mà hỏi:

- Ta có một vấn đề không quá thành thục, muốn thỉnh giáo Khương Phàm ca ca.

Khương Phàm cho hắn ngừng lại:

- Nếu không thành thục, vậy thì lại dưỡng tiếp đi.

Tiểu hồ ly nghiêng đầu nhìn Dạ An Nhiên:

- Vậy ta hỏi An Nhiên muội muội. Nói theo một ý nghĩa nào đó, mấy hài tử Triệu gia kia có tính là hài tử của Khương Phàm không?

Dạ An Nhiên khẽ giật mình, vấn đề này giống như có chút thâm ảo thật.

Khương Phàm lắc đầu, liền biết cái tên này không nói ra được lời nào đàng hoàng.

- Có tính không?

Tiểu hồ ly mặc kệ sắc mặt Khương Phàm, tiếp tục kích thích.

- Không tính.

Dạ An Nhiên lắc đầu.

- Dựa theo như các ngươi nói, Kim Thai đều là từ trên thân tiền thế bóc xuống, tương đương với đồng căn đồng nguyên. Khương Phàm mặc dù là thân thể chuyển thế chân chính, nhưng những người khác nói như thế nào đi nữa cũng coi như là cùng một phân thân mà. Phân thân sinh hài tử, cũng là có liên quan máu mủ cùng Khương Phàm. Cho nên... Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, hài tử của phân thân, cũng là hài tử của Khương Phàm. Lại theo một ý nghĩa nào đó mà nói, nữ tử của phân thân, cũng là nữ tử của Khương Phàm...

- Ngươi im miệng được không?

Khương Phàm cảm thấy hối hận vì đã nói bí mật cho tặc điểu nghe.

- Uy! Nhi tạp!

Tiểu hồ ly đột nhiên mở một cuống họng, hướng phía lôi đài hô to:

- Phụ thân ngươi muốn khiêu chiến ngươi!

Sắc mặt Khương Phàm hơi biến đổi, muốn ngăn cản đã nhưng đã không kịp, tranh thủ thời gian nghiêm mặt, làm bộ cái gì cũng không biết.

Thế nhưng một tiếng quát này quá to rõ, người xung quanh đều đồng loạt nhìn qua, mặt mũi tràn đầy khoa trương, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn hắn.

Bầu không khí an tĩnh tiếp tục lan tràn, hơn mấy ngàn vạn người đều nhìn qua nơi này.

Khương Phàm vừa muốn làm bộ chấn kinh, giá họa người khác, vài trăm người ở xung quanh lại ăn ý lui lại, lộ ra một khu trống không, phơi hắn ở nơi đó.

- Tặc điểu! Ngươi có tin ta thiến ngươi hay không!

Khương Phàm hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tặc điểu đã biến thành bộ dáng khả ái nhu thuận, núp ở trên vai hắn, như tên trộm cười nói:

- Ngươi tùy tiện thiến, ta còn có thể tái sinh, hình dạng quy mô tùy tâm sở dục.


- Hắn vừa mới hô cái gì?

- Ta giống như nghe được phụ thân và nhi tử!

- Dám ở Bá Thiên Chiến Quốc khiêu khích hài tử của Hung Linh Hầu, ta còn thực sự là lần đầu tiên gặp được.

- Vị anh hùng này... Lấy ở đâu ra vậy?

Đám người sau khi an tĩnh một lúc lâu đã nhanh chóng nghị luận lên.

- Ngươi, đang, gọi, ta?

Trên lôi đài, Triệu Thế Võ nói ra từng chữ, hung tợn nhìn chằm chằm nam tử trong biển người kia.

- Ta nói là nó kêu, ngươi có tin không?

Khương Phàm bóp lấy cổ hồ ly nhấc lên.

Tiểu hồ ly chớp chớp đôi mắt to sáng lấp lánh, tội nghiệp nhìn Khương Phàm.

Khương Phàm im lặng, vung tay ném cho Dạ An Nhiên.

Tiểu hồ ly vừa tới Dạ An Nhiên trong ngực liền thay đổi bộ dáng, hai mắt hưng phấn tỏa ánh sáng:

- Trò hay bắt đầu!

Dạ An Nhiên vừa định cười, lại cảm giác tiểu gia hỏa này lại đang cố ý nhúc nhích thân thể trong ngực nàng, tranh thủ thời gian bắt lại, phóng tới trên vai.

Tiểu hồ ly cũng không khách khí, thuận lợi đưa cổ nhìn bên trong cổ áo.

- An Nhiên muội muội của ta có vốn liếng cũng không nhỏ, thích hợp lấy ra để khoe khoang.

- Muốn ăn đòn?

Dạ An Nhiên bất đắc dĩ, bóp lấy cổ nó, xách trong tay.

Tiểu hồ ly bị bóp đến ngạt thở, nhưng vẫn hàm hồ kích thích.


- Ngươi phải thích hợp lộ mấy lần, mỗi ngày bao như cái bánh chưng, Khương Phàm có thể có hứng thú mới là lạ.

Triệu Thế Võ đi đến bên bờ lôi đài, dùng sức nắm chặt nắm đấm.

- Ngươi thừa nhận?

Khương Phàm xấu hổ giải thích:

- Ta nhìn thấy con của ta, không phải chỉ ngươi, hiểu lầm.

- Ngươi vừa mới kêu là muốn khiêu chiến con của ngươi, con của ngươi... Ở đâu?

- Nhìn lầm.

- Ngươi thấy ta giống là kẻ ngu sao?

- Vô ý mạo phạm, thật có lỗi.

- Thật có lỗi? Một câu thật có lỗi liền xong rồi?

Triệu Thế Võ thể hiện ra vẻ hung ác.

Hung Linh hầu phủ từ khi sáng tạo đến nay, người người kính sợ hung danh của phụ thân hắn, không dám khiêu chiến, nhất là sau khi Bát đệ thức tỉnh Thiên phẩm linh văn, địa vị của Hung Linh hầu phủ càng như mặt trời ban trưa, không người nào dám can đảm mạo phạm.

Vậy mà hôm nay lại xuất hiện một tên gia hỏa không biết sống chết, ngang nhiên lăng mạ.

Nếu như cứ tính như vậy, chẳng phải là người người đều có thể đứng ở trước mặt hắn lớn tiếng la nhi tử, sau đó nói xin lỗi rời khỏi?

Đến lúc đó những tên của Bá Vương phủ kia khẳng định sẽ đứng xếp hàng đi hô to.