Đan Đại Chí Tôn

Chương 1346: C1346: Thổ lộ với tịch nhan 2




- Hôm nay ta tới, chính là muốn nói... ừm... Nói như thế nào đây... Ta không hy vọng mối quan hệ giữa chúng ta chỉ là loại ta cứu nàng, nàng báo ân kia, ta có việc nàng hỗ trợ, dây dưa cứng nhắc.

- Ta hi vọng chúng ta có thể dứt bỏ những chuyện kia, bình thường ở chung, làm bằng hữu với nhau, tùy ý biểu đạt tình cảm. Ta cũng vô cùng hi vọng, nàng có thể sống nhẹ nhõm, nàng có thể trải qua hạnh phúc. Ta cũng nguyện ý, làm người cho nàng hạnh phúc. Chỉ cần... Nàng chấp nhận.

Khương Phàm miễn cưỡng biểu đạt ra ý nghĩ mình, sau khi tạm biệt cùng Tịch Nhan, hắn vội vàng rời khỏi phòng.

Đan Hoàng thì lại phiền muộn:

- Những kinh nghiệm phóng túng lang thang kiếp trước kia của ngươi đâu? Nhìn ngươi nói những lời này, quá nghiêm chỉnh, ngươi đang đàm phán sao!

- Ngài hãy tha cho ta đi.

Khương Phàm dở khóc dở cười.

- Ngươi đến buông ra! Buông tay buông chân, buông tình cảm ra! Cái này lại không phải hãm hại lừa gạt, ta thật sự không hiểu được ngươi đang xấu hổ cái gì!

- Còn có, đừng tưởng rằng Dạ An Nhiên chủ động tiếp nhận lời mời của ngươi, từ nay về sau liền cái gì cũng đều chờ đợi người ta đến chủ động. Người ta chủ động, sau đó thì phải là ngươi chủ động đáp lại, ôm đi, thân mật đi, cởi áo nới dây lưng đi, ngươi đều phải tới làm. Còn có Tịch Nhan, với tính cách này của nàng, ngươi hoặc là trực tiếp làm rõ, đi lên nhào tới nàng, hoặc là dứt khoát cái gì đều đừng nói, ngươi làm những chuyện chững chạc đàng hoàng này mà nói, một chút tác dụng cũng không có, ngược lại làm cho hai người lúng túng hơn.

- Trong lòng ta có gánh vác.

Khương Phàm phiền muộn, lão đầu nhi tại loại chuyện này hình như càng ngày càng xao động.

- Ngươi còn có gánh vác? Ngươi gánh vác cái gì!


- Các nàng đều là những tiểu cô nương rất ưu tú, hoàn toàn đáng được độc sủng, nhưng ta có Thiên Hậu, lại có Kiều Hinh, còn có nhiều liên lụy kiếp trước như vậy, đối với An Nhiên các nàng mà nói là, không công bằng. Còn có...

- Còn có cái gì?

- Ta không hy vọng lại có quá nhiều ràng buộc.

Khương Phàm lắc đầu, vẻ mặt thoáng ảm đạm.

Kiếp trước tùy ý phóng túng, ai đến cũng không có cự tuyệt, kết quả Thiệu Thanh Duẫn cho hắn một kích trí mạng, để ý chí đau khổ kiên trì của hắn, triệt để sụp đổ.

Đan Hoàng trầm mặc một lát, nói:

- An Nhiên và Tịch Nhan là ngươi tuổi nhỏ u mê lưu tình, ngươi hẳn là nên phụ trách, cũng nhất định phải phụ trách tới cùng. Từ nay về sau, không còn đụng là có thể. Nghĩ như vậy còn có gánh vác?

Khương Phàm điều chỉnh tâm tình, trầm mặc thật lâu:

- Hết rồi!!

- Vậy cứ buông tay buông chân, to gan yêu đi. Bây giờ trở về gian phòng, ôm Tịch Nhan hôn một cái, ngươi muốn xâm nhập giao lưu, ta phong bế ý thức mình, cam đoan không xem thêm.

- Sư phụ, đừng như vậy. Ngài đây không phải là tác hợp, ngài đều hận không thể để ta sinh con.

Khương Phàm im lặng lắc đầu, rời khỏi sân nhỏ, thế nhưng Đan Hoàng lại bắt đầu trầm mặc.

Thể hiện của Khương Phàm lập tức đặc sắc:

- Ngài thật chờ hài tử sao??

Đan Hoàng vẫn trầm mặc.

Hắn đã nghĩ thoáng, muốn Khương Phàm bồi dưỡng thành Luyện Đan sư thuần túy đã không có hy vọng, chỉ có thể tìm kiếm từ dưới một đời khác.

Cho nên Khương Phàm tốt nhất có thể tìm mười người, tám người nữ tử, sinh hai ba mươi hài tử, như thế hắn mới có thể lựa chọn.

Sí Thiên giới!

Nơi này là không gian thần bí hoàn toàn độc lập, phiêu đãng tại thâm không mênh mông, chỉ có hai sợi xiềng xích vô cùng to lớn, liên tiếp kết nối với thế giới thật.


Nơi hai sợi xiềng xích bắt ở thế giới, phân biệt tại hai quốc gia sáng lập danh chấn thiên hạ —— Hạo Thiên Thánh Quốc và Bá Thiên Chiến Quốc!

Bọn hắn đã tồn tại trên vạn năm, là lợi kiếm cùng trọng thuẫn của Sí Thiên giới, gánh vác sứ mệnh thủ vệ cùng uy hiếp.

Đương nhiên, Lực lượng phòng ngự chân chính vẫn là thanh danh cường đại danh chấn Thương Huyền của Sí Thiên giới.

Thanh danh có thể để số lượng lớn cường tộc mưu toan khiêu khích chùn bước.

- Hung Linh Hầu, ha ha, lão phu không có quấy rầy ngài bế quan chứ.

Một nam tử to béo cười rạng rỡ đi đến Hầu phủ.

- Ta nghe nói hiền chất vừa đột phá đến bát trọng thiên, chúc mừng chúc mừng, mấy ngày trước bận quá, không thể đuổi tới kịp, hôm nay tới chậm, đặc biệt chuẩn bị một viên đan dược.

Trong thạch điện rộng rãi giá lạnh, một nam tử cao gầy đứng dậy đón lấy, thể hiện lạnh lẽo cứng rắn, ăn nói có ý tứ, hai cái con mắt đỏ ngầu lóe ra ý lạnh tàn nhẫn.

- Để Thánh Chủ tốn kém.

- Ai!! Đừng có lại gọi là Thánh Chủ, cũng đã qua rồi.

Nam tử to béo cười khẽ hai tiếng, đưa lên hộp gấm:

- Thái Sơ Mệnh Hồn Đan, Chuẩn Thánh phẩm!

- Có lòng.

Nam tử huyết nhãn tiếp nhận hộp gấm, khô cằn nói tiếng cảm tạ.


Nam tử to béo chính là Ly Hỏa Thánh Chủ phản bội chạy trốn khỏi thánh địa, Tác Ngọc Đường. Mà nam tử nghênh tiếp lại là Hung Linh Hầu của Bá Vương Chiến Quốc, Triệu Thời Việt.

Hai người kỳ thật đã sớm quen biết nhau, đã từng gặp mặt nhiều lần.

Bởi vì Sí Thiên giới là Hoàng tộc luyện đan tại Nam Bộ, Ly Hỏa thánh địa thì là thánh địa luyện đan tại Nam Bộ, hai bên đều có địa vị cực kỳ hiển hách, cũng thường xuyên sẽ có chút lui tới.

Chỉ là ai cũng không nghĩ tới, Ly Hỏa Thánh Chủ lại có một ngày buông xuống thánh địa, trở thành một phần viên của Sí Thiên giới.

Mặc dù rước lấy rất nhiều nghị luận, nhưng Sí Thiên giới vẫn cưỡng ép thu nhận hắn. Không chỉ là bởi vì thuật luyện đan siêu cường Ly Hỏa Thánh Chủ, càng là bởi vì hắn mang đến đan thư cùng Thánh Hỏa mà Ly Hỏa thánh địa đã tích lũy mấy ngàn năm.

Tiếp nhận mười mấy người bọn hắn thì tương đương với tiếp nạp nửa cái thánh địa, Sí Thiên giới há có thể buông tha cơ hội như vậy.

- Ta nghe nói một thời gian trước Giới Chủ định ngày hẹn với Tác huynh, xem ra Giới Chủ rất coi trọng ngươi nhỉ.

Hai tay hai chân, cùng trên cổ Triệu Thời Việt đều treo xiềng xích nặng nề giá lạnh.

Đây không phải cầm tù, mà là phong ấn.

Là vũ khí mà Sí Thiên giới tự thân chế tạo vì hắn, dùng để áp chế sát khí khủng bố như biển trong người hắn.

Hắn dù sao cũng là Sát Lục Huyết Viêm, lại còn là Bán Thánh cảnh giới, nếu như không thêm vào khống chế, phạm vi mấy chục dặm sơn hà đều sẽ biến thành Luyện Ngục.