Đan Đại Chí Tôn

Chương 1322: C1322: Định ngày hẹn tại cửu tiêu thiên 1




Hỗn đản này quá thô lỗ, không hiểu thương hương tiếc ngọc sao?

Khương Phàm, Dạ An Nhiên, đều nhìn chằm chằm trên trán Đông Hoàng Như Yên.

Nơi đó lấp lóe cường quang, thụ văn xanh biếc giống như có sinh mệnh tươi sống, tuỳ tiện chập chờn.

Linh văn phóng thích ra khí tức sinh mệnh nồng đậm, tạo thành lít nha lít nhít sợi đằng ở xung quanh nàng.

Sợi đằng tráng kiện cứng cỏi, bao quanh lực lượng không gian, ở giữa chân thực cùng hư vô, tùy thời có thể mang Đông Hoàng Như Yên đi, hoặc có thể là khởi xướng bạo kích.

- Thiên phẩm.

Khương Phàm và Dạ An Nhiên đồng thời phán đoán.

- A!

Đông Hoàng Như Yên lúc này mới kịp phản ứng, tranh thủ thời gian tản linh văn ra:

- Tên hổn đản ngươi, có lời gì không thể trực tiếp hỏi sao?

Khương Phàm nhìn nàng một cái:

- Huyền Hoàng Thạch?

- Thế nào!

Đông Hoàng Như Yên tức giận hừ một tiếng.

Nàng biến đổi mặc dù không phải bí mật to lớn gì, nhưng cho tới nay cũng không có lộ ra ở bên ngoài, không nghĩ tới gia hỏa này đưa một quyền đã đánh ra chuyện của nàng.

- Huyền Hoàng Thạch quả nhiên nghịch thiên, vậy mà lại có thể kích thích Thánh phẩm đến Thiên phẩm.


Khương Phàm chau mày, hắn dốc hết có khả năng cố gắng, mới thông qua huyết mạch tăng lên linh văn, Đông Hoàng Như Yên lại bằng vào một khối đá liền làm được.

- Nào chỉ là ta, Hứa Như Lai, Hứa Thừa n của Chí Tôn Kim Thành, Ngu Kình Thương của Hỗn Độn Tử Phủ đều đã tăng lên tới cấp bậc Thiên phẩm.

Đông Hoàng Như Yên có chút ngẩng đầu, hiệu quả của Huyền Hoàng Thạch xác thực rung động, thậm chí là khủng bố.

Cơ duyên để Thánh phẩm biến đổi đến Thiên phẩm là cả thế gian hiếm thấy, lần này lại liên tiếp tạo nên nhiều như vậy.

Đã không thể dùng kỳ tích để hình dung được nữa.

Tin tức đã gây nên rất nhiều oanh động ở giữa hoàng tộc, đều bốn chỗ nghe ngóng tin tức Huyền Hoàng Thạch. Mà Luân Hồi bí cảnh giá trị ở trong mắt rất nhiều thế lực đều trở nên nặng lên.

Khương Phàm đột nhiên hỏi:

- Lúc đó ngươi ở Luân Hồi bí cảnh?

- Đúng vậy, vở kịch đặc sắc như vậy, chúng ta đương nhiên phải ở đấy.

- Ngươi nói... Các ngươi??

Đông Hoàng Như Yên tranh thủ thời gian mím môi, ánh mắt trốn tránh.

Ánh mắt Khương Phàm chợt hiện lạnh ra:

- Lúc ấy ta luôn cảm giác giống như có người nào đó đang ngó chừng ta, thì ra là tỷ muội các ngươi!

- Ai... Ai nhìn ngươi.

- Ha ha, thừa nhận!! Đại cô nương nhìn rất nghiêm chỉnh, vậy mà lại thích đi nhìn trộm.

- Phi!! Chúng ta gọi là giám sát.

- Được thôi, lúc ngươi ngủ ta ngồi xổm trong phòng của ngươi giám sát?

- Ngươi... Lưu manh!

- Như Yên, chớ nói nữa.

Một thanh âm thanh lãnh từ thang lầu truyền đến, ngăn Đông Hoàng Như Yên lại.

- Tỷ tỷ, hắn đùa nghịch lưu manh với muội.

Đông Hoàng Như Yên hung hăng nhìn chằm chằm Khương Phàm một chút.

Đông Hoàng Như Ảnh dịu dàng từ chỗ thang lầu đi tới, dáng dấp yểu điệu, phong tình vô hạn.

Nàng mang theo mạng che mặt, che khuất dung nhan tuyệt mỹ, ngược lại còn tăng thêm một vòng mông lung.

Dạ An Nhiên có chút nhướng mày, thật đẹp.

Dáng người thướt tha cao gầy, mông lung mỹ cảm, còn có một loại ưu nhã cùng mị lực từ trong ra ngoài tản ra.


Đừng nói là nam tử, ngay cả nàng đều có cảm giác kinh diễm.

Dạng nữ tử này, thật là hiếm thấy.

Đông Hoàng Như Ảnh lưu ý tới ánh mắt của Dạ An Nhiên, lại khẽ cười với Khương Phàm, nói:

- Nghị công tử, ngươi đã nói chúng ta là bằng hữu, thời điểm rời khỏi Cổ Hoa, vì sao không chào hỏi?

- Cái từ Bằng hữu này cô chưa phát giác có chút châm chọc sao? Cô đùa bỡn ta, cả nhà cô tính toán ta, đây coi như là bằng hữu? Đừng nói nhảm, ta tìm Đông Hoàng Thánh Kiệt.

Khương Phàm rất phiền muộn.

Hắn luôn cho là vị Đông Hoàng đại tỷ này là khuê nữ, an phận thủ thường, không nghĩ tới lại còn chạy đến Luân Hồi bí cảnh giám sát hắn.

Chẳng phải là nói, rất nhiều bí mật của hắn trong Luân Hồi bí cảnh, toàn bộ đều bại lộ cho nàng rồi?

- Ai! Ngươi đây là thái độ gì!

Đông Hoàng Như Yên không vui, gia hỏa này càng ngày càng nóng nảy.

- Nếu ta dám đến, thì đã làm xong chuẩn bị chịu chết. Ta đều phải chết, còn khách khí với cô?

- Cô...

Đông Hoàng Như Ảnh ngăn Đông Hoàng Như Yên, đầu ngón tay giương nhẹ:

- Nghị công tử xin mời, phụ thân đang chờ ngươi.

Trong căn phòng tại tầng cao nhất.

Đông Hoàng Thánh Kiệt nhìn thấy Khương Phàm tới, đáy mắt hiện lên một vẻ phức tạp, nhưng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất:

- Nghị công tử, đoạn đường này đi thật vất vả, ta còn tưởng rằng ngươi muốn nghỉ ngơi mấy ngày tại Vô Hồi thánh địa.

Khương Phàm ngồi đối diện Đông Hoàng Thánh Kiệt:

- Ta sợ cung chủ chờ gấp, xử lý tốt thánh địa chuyện liền đến.


- Thánh địa Trung Ương buông tha ngươi rồi?

- Bảy năm trước ta đã rời khỏi thánh địa, hành động của ta, không liên quan tới thánh địa thiên hạ.

- Đã hiểu.

Đông Hoàng Thánh Kiệt đã nghĩ đến điểm này.

Nếu như thánh địa Trung Ương nhất định phải xử lý Khương Phàm, chẳng khác nào ngồi vững trên chuyện Thánh địa khiêu khích hoàng tộc, đây chính là tối kỵ.

Một tên Khương Phàm đã có thể hủy hình tượng tốt đẹp mà thánh địa tích lũy ngàn năm vạn năm. Muốn tránh cho loại chuyện này phát sinh, chỉ có thể kiên trì rằng Khương Phàm sớm đã rời khỏi thánh địa.

Khương Phàm nhìn chằm chằm đôi mắt Đông Hoàng Thánh Kiệt.

- Cung chủ, đừng vòng vo nữa, người của ta đâu?

- Người đúng là ở chỗ ta đây.

- Có điều kiện gì, ngươi cứ nói thẳng ra!

- Đừng mâu thuẫn như thế. Ngươi kỳ thật nên cám ơn ta, lúc ấy kẻ đuổi bắt chính là Cổ Hoa Thánh Tổ thứ tư, tiến vào Thánh cảnh đã trăm năm, cảnh giới vô cùng ổn định, thực lực Thiên Nhân Chiến Khu đã phát huy đến cực hạn. Người của ngươi mặc dù ngươi rất mạnh, nhưng dù sao cũng mới bước vào Thánh cảnh, còn lâu mới có thể ổn định được, cho dù có một người thần bí âm thầm tương trợ, nhưng cũng chỉ có thể nói là gánh vác được!

- Nếu như không phải ta, bọn hắn đừng nói dời đi tới hải vực, coi như thoát thân cũng là khó khăn. Là ta chuyển bọn hắn đến hải vực, cũng là ta tại thời khắc mấu chốt cứu người của ngươi.

- Thánh Tổ thứ tư chết rồi?

Ánh mắt Khương Phàm ngưng lại, nếu Đông Hoàng Thánh Kiệt ra tay, khẳng định sẽ xử lý sạch sẽ, tuyệt đối không thể nào để Cổ Hoa biết Thiên Cung đã nhúng tay.

- Xác thực mà nói, hẳn là bị người của ngươi ăn. Phần khẳng khái này, có đáng để được ngươi cám ơn ta hay không?