Đám người hai mặt nhìn nhau, đều nhíu mày.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Đơn giản là tai bay vạ gió thôi!
Thế cục Nam Bộ thật vất vả mới ổn định lại, vậy mà lại bị kéo vào trong gió lốc như thế này.
Giống như rất nhiều thế lực Tây Bộ Bắc Bộ đều hành động.
- Hoàng bánh nướng (Hoàng Đại Bính) đâu?
Khương Hồng Võ chợt phát hiện Hoàng bánh nướng không đến.
Nạp Lan Thanh Cảnh lắc đầu nói:
- Vài ngày nay đã không thấy, còn có Bách Lý Mạc Yêu.
Khương Hồng Võ trầm ngâm một lát:
- Thông báo Hoang Mãng nguyên, tăng cường đề phòng, lại phái người liên hệ Vô Hồi thánh địa, hỏi tình huống một chút. Nếu như trận sự kiện này không phải hiểu lầm, thì chính là có người đang nhằm vào thánh địa Nam Bộ chúng ta.
Yến Tranh Côn Bác lập tức đứng dậy đi an bài, nhưng rời khỏi không bao lâu, toàn bộ đều chạy trở về.
- Khương Phàm trở về.
- Trở về rồi?
Bọn người Khương Hồng Võ, Khương Uyển Nhi đồng loạt đứng dậy.
Khương Phàm đi đến Diêm La điện, đi theo phía sau chính là Hoàng bánh nướng cùng Bách Lý Mạc Yêu sau khi nhận được tin tức thì đã sớm đến Hoang Mãng nguyên nghênh tiếp.
Khương Hồng Võ cau chặt lông mày, trước tiên liền nhìn về phía chân dung đang nằm ở trên bàn.
Phía trên là Khương Phàm độc nhãn, Khương Phàm trước mặt vậy mà cũng thành độc nhãn.
Chẳng lẽ, chuyện phương bắc thật sự là do Khương Phàm làm?
- Ca ca...
Khương Uyển Nhi che môi đỏ, thời gian qua đi bảy năm, gặp lại lần nữa, vốn là chuyện phải vui mừng, nhưng Khương Phàm độc nhãn kia lại làm cho nàng kích động không nổi.
Khương Phàm sau khi hành lễ với chư vị thúc bá, lại nói với Khương Hồng Võ:
- Phụ thân, để cho các ngươi lo lắng. Ta có thể cùng ngài nói chuyện riêng không?
- Mời!!
Khương Hồng Võ không đợi tỏ thái độ, Hoàng bánh nướng đã đẩy Nạp Lan Thanh Cảnh đi ra ngoài, Bách Lý Mạc Yêu cũng đưa tay ra hiệu bọn người Khương Uyển Nhi đi ra ngoài trước.
Khương Hồng Võ cầm lấy chân dung bên cạnh, nghiêm túc nói:
- Nghị nhi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Khương Phàm nói thẳng:
- Đây là ta.
Khương Hồng Võ cố gắng khắc chế cảm xúc, nhưng ngữ khí vẫn rất nghiêm khắc:
- Ngươi biết ngươi đã xông họa bao lớn không? Đây cũng không phải đơn giản là chuyện ngươi khiêu chiến Cổ Hoa hoàng thành như vậy, mà là thánh địa đang khiêu chiến hoàng đạo!
- Đây là xúc phạm tối kỵ, hỏng quy củ nghiêm ngặt giữa hoàng đạo và thánh địa. Vô Hồi Thánh Chủ không gánh nổi ngươi, ngay cả thánh địa Trung Ương nơi đó cũng đều không gánh nổi ngươi.
Khương Phàm bình tĩnh nói:
- Phụ thân, ta đã biết thân phận của ta, vào cái ngày mà ta xông vào Lang Gia Tây Cương cứu ngươi kia.
Khương Hồng Võ khẽ nhíu mày:
- Thân phận gì?
- Ta là người nào đó đã chết đi rất nhiều năm, chuyển thế trùng sinh. Kiếp trước, ta mang theo khuất nhục mà chết đi, kiếp này nhất định đi đến một con đường báo thù. Trước đó, ta đều đang súc tích lực lượng, bây giờ đã có thể bắt đầu. Phụ thân, hôm nay ta là đến nói với ngài chuyện khác.
- Ta cảm tạ ngài lúc trước không có vứt bỏ ta, cũng dạy cho ta rất nhiều đạo lý, nhưng bây giờ ta nhất định phải cùng ngài tạm biệt.
Khương Phàm nói xong, lại quỳ xuống đất đối với Khương Hồng Võ, dập đầu thật sâu.
Cái quỳ này, kính tạ ơn Khương Hồng Võ nhiều năm dưỡng dục.
Cái cúi đầu này là tình phụ tử thâm tàng đã từng giữa bọn hắn.
Vừa quỳ vừa cúi đầu, từ đây tình đoạn, không gặp nhau nữa.
Không phải Khương Phàm quyết liệt cự tuyệt, mà là hắn không nguyện ý lại liên lụy đến Khương Hồng Võ, liên lụy tất cả người thân của hắn.
Khương Hồng Võ bị cử động đột nhiên của Khương Phàm làm cho ngây người ra.
Người trùng sinh?
Báo thù?
Thời điểm lúc trước hắn nhìn thấy Diêm lão, hắn đã biết Khương Phàm khả năng là có thân phận đặc thù, nhưng nhiều nhất là đệ tử đại tộc nào đó, không nghĩ tới lại là cổ nhân trùng sinh?
Tạm biệt?
Hay là vĩnh biệt!
Khương Hồng Võ hoàn hồn, tranh thủ thời gian muốn kéo Khương Phàm về phía trước:
- Nghị nhi, ngươi… đầu tiên chờ chút đã, ta...
Khương Phàm vươn người đứng dậy, cắt ngang Khương Hồng Võ, nói:
- Từ hôm nay trở đi, ngài không chỉ phải cùng ta đoạn tuyệt liên quan, mà còn phải cao điệu tuyên bố chúng ta đã không còn là phụ tử, càng phải toàn lực bảo vệ thanh danh thánh địa, bảo vệ thái độ trung lập của thánh địa.
- Chỉ có như thế này, thánh địa Trung Ương mới có lý do bảo vệ mọi người, những kẻ thù kia của ta lại không dám tổn thương mọi người.
- Sau này, mặc kệ ta ở nơi nào cũng đều có thể không còn nhớ mong tới các ngươi.
Khương Hồng Võ mày nhíu lại gấp gáp, dùng sức kéo cổ tay Khương Phàm:
- Ta mặc kệ ngươi là vị nhân vật nào trùng sinh, ở chỗ ta đây, ngươi chính là hài tử của Khương Hồng Võ ta. Ta cũng mặc kệ ngươi muốn làm chuyện gì, muốn đi đâu, hôm nay ngươi cũng phải nói rõ mọi chuyện cho ta, mà không phải hàm hồ mấy câu như thế này.
Khương Phàm nói:
- Kẻ thù của ta là hoàng đạo, là thế lực mà thánh địa Trung Ương đều phải kiêng kỵ, cũng là thế lực mà các ngươi không thể nào khiêu khích.
- Hoàng đạo?
Sắc mặt Khương Hồng Võ lập tức khó nhìn.
Đối với bọn hắn mà nói, hoàng tộc đã là cao cao tại thượng, là nhân vật không thể chiến thắng, Khương Phàm lại muốn khiêu chiến hoàng đạo?
Thương Huyền tổng cộng có mười hai hoàng đạo, phân biệt trấn thủ mười hai vực địa, đó là Chúa Tể Giả chân chính, cao cao tại thượng, quan sát dân chúng.
- Phụ thân, ngài nhất định phải làm theo lời ta bảo, đoạn tuyệt quan hệ với ta, bảo vệ thái độ trung lập của thánh địa. Mặc kệ là bây giờ, hay là tương lai, cũng không thể nhúng tay vào chuyện của ta. Thái độ bảo vệ thánh địa của các ngươi càng kiên định, cuộc sống liền sẽ càng an toàn.
- Bây giờ rất nhiều ánh mắt đều đã bắt đầu tiếp cận nơi này, ta sẽ không lại ở lâu. Cuối cùng xin ngài giúp chuyện, đều cho ta mượn tất cả Luyện Đan sư cấp Đại Tông sư của Ly Hỏa thánh địa, còn có hãy mời Thường Huyền Nghĩa Thánh Chủ xuất quan, theo giúp ta đi Vô Hồi thánh địa một chuyến.
Ban đầu Khương Phàm nghĩ là Ly Hỏa thánh địa sẽ có đám cháy tự nhiên, càng có Luyện Đan sư ưu tú.
Nhưng, sau khi hắn cùng Hoàng bánh nướng và Bách Lý Mạc Yêu chạm mặt, mới biết được nơi này lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Lúc trên đường tiến về tổ sơn, Ly Hỏa Thánh Chủ đã đột nhiên Chạy trốn, tìm hoàng tộc Sí Thiên giới của Nam Bộ làm nơi nương tựa.