Đan Đại Chí Tôn

Chương 1297: C1297: Thế này rất khác




- Ta sẽ tôn trọng ý kiến của nàng. Đan dược, ngài hãy cất kỹ.

Khương Phàm rời khỏi đại điện.

Đại điện trống trải an tĩnh.

Tô Thiên Sóc yên lặng ngồi ở trên ghế mây, khi thì hoảng hốt, khi thì mờ mịt, khi thì mím chặt bờ môi, khi thì lại nắm chặt nắm đấm.

Hắn rung động với thân phận của Khương Phàm, cũng hồi hộp với bí mật của thần triều.

Hắn càng rõ ràng hơn, nếu Khương Phàm nguyện ý nói thẳng bí mật này, liền đã làm xong chuẩn bị bắt đầu báo thù.

Nhưng, sau khi loại rung động mãnh liệt lại phức tạp kia đi qua, kỳ thật hắn cũng không có để ý như vậy.

Điều hắn nghĩ chỉ có Tô Niệm.

Mặc kệ kiếp trước Tô Niệm như thế nào, lại là có thân phận cỡ nào, nhưng trong lòng hắn, Tô Niệm chung quy vẫn nữ nhi của hắn, là con gái ruột của hắn.

Mười một năm dưỡng dục, nước sữa hòa nhau thân tình, há có thể nâng hai tay đưa nàng tiến lên gió tanh mưa máu.

Con nhà ai, nhà người đó đau.

Hắn, không nỡ.

Tô Thiên Sóc có chút ngẩng đầu, nhìn nóc nhà hắc ám thì thào khẽ nói:


- Ngay cả nhi nữ cũng không thể bảo vệ, Tô Thiên Sóc ta nói gì bảo vệ dân chúng Tây Bộ. Liệt tổ liệt tông, Tô Thiên Sóc ta... Chỉ sợ muốn không dậy nổi đối với các ngài...

Khương Phàm đi tới trong núi rừng phía ngoài, yên lặng chờ đợi.

Hắn chính là chờ Diêm bá, là Thiên Mục đại tướng kiếp trước của hắn.

Nhưng, chờ lại chờ, Diêm bá vẫn chưa từng xuất hiện, Thiên Hậu lại từ trong bóng tối đi ra.

- Hắn đi phương bắc, hiệp trợ các ngươi thoát khỏi Cổ Hoa, nhưng không còn trở về.

Thiên Hậu thoát khỏi bọn người Tô Triệt nghiêm mật trông coi, tìm được Khương Phàm.

- Dựa theo kế hoạch của chúng ta, Kiều Vô Hối phải đuổi bắt dẫn vào hải dương, đảo loạn phương hướng của bọn hắn.

Thời điểm Khương Phàm chạy ra khỏi phương bắc đã đạt được tin tức Kiều Vô Hối cùng Cổ Hoa Thánh Tổ đại chiến tại vùng đất Cực Hàn, ý vị này Kiều Vô Hối thành công đột phá đến Thánh Linh cảnh, cũng sẽ dựa theo kế hoạch đã định, giết tiến vào hải dương.

Bây giờ biết được có Diêm bá làm bạn, hắn càng yên tâm hơn.

- Nếu như bọn hắn có thể mau chóng giải quyết vị Thánh Tổ thứ tư kia, hẳn là còn có hi vọng thoát thân. Nếu như không giải quyết được, bị Thánh Tổ thứ ba đuổi kịp, có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Thiên Hậu lắc đầu, cũng không lạc quan.

Kiều Vô Hối chỉ là mới bước vào Thánh Linh, nếu như không có tình huống đặc biệt, chỉ có thể dây dưa với Cổ Hoa Thánh Tổ, rất khó trực tiếp giết được.

Từ Kiều Vô Hối tiếp tục đại chiến đến xem, cũng không chỉ ý đơn giản là muốn hấp dẫn lực chú như vậy, mà là đang ngạnh kháng.

Khương Phàm hỏi:

- Thiên Mục bây giờ là trạng thái gì, vì sao hắn có thể sống đến bây giờ?

- Hắn đã chết, chết ngàn năm, chết vào cái ngày ta phong tồn khí vận thần triều đó.

Khương Phàm khẽ nhíu mày:

- Các ngươi làm cái gì?

- Chàng không nhớ rõ Thiên Thi Châu?

- Ta không có ấn tượng.

- Thời điểm năm đó chúng ta cùng U Minh đại chiến, săn giết qua ba con Thanh Thi vạn năm, lấy được ba viên Thiên Thi Châu trên thân bọn chúng. Bọn chúng là năng lượng bản nguyên của Thanh Thi vạn năm, ẩn chứa thi khí rộng lượng. Một viên có thể tuyệt tích ngàn dặm, không có một ngọn cỏ, ngay cả Thánh Nhân cũng có thể bị ăn mòn.

- Kim Thai hành động cần phải có người trực tiếp thi hành, mà phải sống mấy trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm, cho đến khi hoàn thành sứ mệnh. Càng quan trọng hơn là, không thể bị hoàng đạo phát hiện, cũng không thể gây nên chú ý.


- Tu La đã đưa ra Thiên Thi Châu, do ba vị đại tướng với điều kiện phù hợp nuốt Thiên Thi Châu, chìm vào đáy Hoàng Tuyền, nghịch chuyển sinh tử, hóa thành Thanh Thi.

- Chỉ có như thế này mới có thể che giấu thân phận, ẩn tàng khí tức sinh mệnh, ngăn chặn khí tức Thánh Linh. Từ đây về sau, bọn hắn có thể giống như u linh, hành tẩu thế gian, yên lặng tìm kiếm Kim Thai.

- Ba viên Thiên Thi Châu, đều có ai?

- Thiên Mục, Tinh Tượng, Xích Lôi, ba vị đại tướng.

- Hai người bọn họ đâu?

Khương Phàm căng thẳng trong lòng, Tinh Tượng, Xích Lôi?

Đó là hai hảo huynh đệ hắn mời chào từ thuở ban sơ!

Thiên Hậu lắc đầu:

- Chỉ có Thiên Mục từ Hoàng Tuyền cấm địa đi ra, Tinh Tượng và Xích Lôi vĩnh viễn ở lại nơi đó.

Khương Phàm chau mày, tâm tình nặng nề lại khó chịu.

Vì để hắn trùng sinh, các huynh đệ thần triều lại hoàn toàn không để ý sống chết, cái gì cũng đều nguyện ý nếm thử, cái gì cũng dám mạo hiểm.

Tinh Tượng cùng Xích Lôi bị Thiên Thi Châu ăn mòn, bị Hoàng Tuyền hòa tan, hài cốt không còn, càng là gãy mất luân hồi.

Thiên Mục mặc dù đã kiên trì nổi, nhưng cũng đã là bộ thi thể.

- Thiên Mục thành công hóa thân Thanh Thi, cũng mang ý nghĩa hắn thuộc về U Minh. Nhưng vì để tìm kiếm Kim Thai, hắn chỉ có thể ở lại nhân gian, tiếp nhận dương khí ăn mòn. Ngàn năm tìm kiếm, đối với hắn mà nói, mỗi ngày đều là dày vò. Sau ngàn năm, hắn đã vô cùng suy yếu, miễn cưỡng có thể kích phát ra thực lực Thánh Linh cảnh. Nếu như nhận tổn thương, cũng rất khó khôi phục.

Thiên Hậu rất lo lắng cho Thiên Mục, dù sao bọn hắn cũng phải đối mặt với Cổ Hoa Thánh Nhân đang ở vào thời kỳ cường thịnh, lại còn là Thiên Nhân Chiến Khu.


Nếu như các Thánh Nhân Cổ Hoa khác đuổi tới, bọn hắn sẽ càng nguy hiểm hơn.

Khương Phàm lắc đầu, chỉ mong bọn hắn có thể bình an trở về.

- Tô Thiên Sóc không nỡ bỏ nàng, ta rời khỏi trước, một năm sau lại đến đón nàng.

Thiên Hậu lại nói:

- Ba năm.

- Còn có chuyện khác?

- Ta muốn chinh phục Đại La sơn.

- Cái gì?

- Ta đã đi qua bảy lần, lại cho ta thêm ba năm, ta có thể khống chế Đại La sơn.

Khương Phàm kinh ngạc nhìn nàng một hồi, bỗng nhiên đã hiểu:

- Nàng là muốn khống chế Luân Hồi bí cảnh?

- Kiếp trước, mặc dù chúng ta phát triển khó khăn trùng điệp, nhưng mười hai hoàng đạo từ lúc bắt đầu cũng không nghĩ tới chúng ta có thể đi đến độ cao kia, cũng không có quá phận khẩn trương cùng chèn ép, chúng ta liên hợp tung hoành cũng tại giữa các phe tạo thành vách ngăn, tránh khỏi nguy cơ hủy diệt, chờ đến thời điểm bọn hắn kịp phản ứng, chúng ta đã đầy đủ cường đại.

- Nhưng một thế này lại khác, chỉ cần thân phận chúng ta bại lộ liền sẽ khiến cho mười hai hoàng đạo, thậm chí khắp thiên hạ kiêng kị, thậm chí là sợ hãi, bọn hắn sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp ngăn cản chúng ta, càng xem chúng ta như thức ăn.