Đan Đại Chí Tôn

Chương 1274: C1274: Giết chóc trong đêm tối 2




- Luyện đan kết thúc, cảm tạ các vị khẳng khái.

Tiếng cười cởi mở của Khương Phàm quanh quẩn diễn võ trường, để tất cả cường tộc bỏ ra dược liệu cảm nhận được mấy phần khuất nhục.

Nhưng bất luận là bọn hắn, hay là những người bình thường kia, ánh mắt khi nhìn về phía Khương Phàm đều đã phát sinh thay đổi.

Thiên phẩm Yêu thú, Thiên phẩm Luyện Đan sư, nam tử này, trong tương lai tuyệt đối sẽ danh chấn phương bắc.

Thực lực cường đại để hắn không sợ uy hiếp, thuật luyện đan siêu phàm càng cho hắn kết giao đến vô số bằng hữu.

Cường nhân như vậy, ai dám gây!

- Chẳng lẽ đây chính là mục đích của Kiều gia?

Nhân Hoàng bỗng nhiên nghĩ thông suốt.

Khương Phàm đại biểu Kiều gia náo ra oanh động lớn như vậy, chính là muốn tuyên cáo phương bắc, bọn hắn không dễ chọc. Chờ khi Khương Phàm trở thành Đan Thánh, Kiều gia càng bởi vậy mà được các phương kính sợ, cũng sẽ có vô số cường giả lần lượt đến thăm, chủ động kết giao.

- Khương Phàm là muốn triệt để cho Kiều gia nắm chắc địa vị nhà đầu tiên tại Cổ Hoa sao.

Đại hoàng tử đều lắc đầu rung động.

Lấy tiềm lực của Khương Phàm, tương lai rất có thể sẽ bước lên Thánh Linh cảnh, lại phối hợp Trường Sinh Đan của Kiều gia, tuổi thọ cũng có thể đạt tới bảy trăm ~ tám trăm tuổi.

Có một siêu cấp lão tổ tông như thế này tọa trấn, danh uy Kiều gia sẽ bỏ xa các đại gia tộc, chỉ sợ ngay cả hoàng thất đều phải tôn trọng.

Khương Phàm lộ ra vẻ mặt tươi cười, hướng về chỗ cao Kiều Vạn Niên đưa tay ra hiệu:


- Tha thứ cho chúng ta về nhà làm chuẩn bị trước. Rượu ngon thức ăn ngon, nhất định chuẩn bị đủ tốt. Các vị chỉnh đốn sơ liền có thể đến Kiều gia dự tiệc. Ha ha!

Kiều Vạn Niên cười lớn đứng dậy, hướng tộc trưởng các tộc bên cạnh, cùng Nhân Hoàng phát ra lời mời.

- Chúng ta chờ một lúc nữa lại gặp.

Sắc mặt tộc trưởng các gia tộc rất khó coi, lại đều cố gắng gạt ra nụ cười.

Giờ khắc này, bọn hắn thật không còn dám xem nhẹ Kiều Vạn Niên, xem nhẹ Kiều gia, thậm chí phải gìn giữ tôn trọng thích hợp.

Aiz, nhìn con rể nhà người ta!

Mệnh quá tốt rồi.

- Các vị, chúng ta chờ một lúc lại gặp? Chúng ta khả năng còn chưa quen biết nhau, yến hội đêm nay, sẽ làm sâu sắc thêm ấn tượng. Ha ha, đừng để ta đợi lâu. Không gặp không về!!

Kiều Vạn Niên nhiệt tình mời các đại biểu Trục Lộc thư viện, loại nở rộ nụ cười từ trong lòng kia để đại biểu các nơi đều có chút ghen ghét, tuy nhiên cũng đều cố gắng lộ ra nụ cười, nhiệt tình đáp lại.

Nếu như Khương Phàm trở thành Đan Thánh, bọn hắn xác thực hẳn là nên tôn trọng Kiều gia.

- Các vị, chúng ta không gặp không về.

Kiều Vạn Sơn cố ý hô to, cười lớn nhảy xuống lôi đài, bồi tiếp Khương Phàm rời khỏi.

- Đắc chí thật.

Tộc lão các nhà lắc đầu, tuy nhiên cũng hoàn toàn phục bọn họ.

Mấy chục vạn người lần lượt tản ra, bầu không khí tăng vọt, nghị luận ầm ĩ.

Bọn hắn cũng còn chưa ăn cơm, tranh thủ thời gian tìm nơi ăn chực một bữa. Mặc dù không có cơ hội đến Kiều gia tham gia tiệc tối, nhưng bọn hắn có thể mình họp gặp nhau.

Bên ngoài Kiều gia.

Tam hoàng tử tiềm phục trong bóng tối, tiếp tục quan sát đến bên ngoài Kiều gia cách hơn mười dặm.

Kỳ thật cho tới bây giờ, hắn đã không nhất định phải lại giám sát. Bởi vì mục đích chủ yếu của Kiều gia là luyện đan, bằng vào luyện đan đánh cược đan dược, cũng đánh ra thanh danh vưới phương bắc.

Buồn cười là bọn hắn lại còn nghĩ rằng Kiều gia muốn thừa cơ gây sự.

Gây sự tại hoàng thành, không khác gì tự chịu diệt vong, bọn hắn đều rất rõ ràng, nhưng làm sao trước đó lại nhận định Kiều gia muốn gây chuyện chứ?

Ngu xuẩn, thật ngu xuẩn!

- Rút lui đi, không có ý nghĩa gì nữa.

Tam hoàng tử buồn bực lắc đầu, như đồ đần ngồi xổm ở chỗ này chín ngày, còn không bằng đến diễn võ trường nơi đó xem kịch vui.


- Điện hạ, bây giờ chúng ta cứ rút lui?

Trưởng thị vệ bên cạnh nhỏ giọng xin chỉ thị.

- Trước tiên không vội. Không phải ở diễn võ trường đã truyền đến tin tức nói, Kiều gia muốn đại yến tân khách sao? Chúng ta coi như tới tham gia yến hội, chờ một lúc nữa phụ hoàng tới, quang minh chính đại đi ra ngoài.

- Vậy chúng ta còn tiếp tục nhìn chằm chằm không?

- Phân phó, vẫn chú ý ẩn nấp, nhưng đừng kéo căng nữa, đều nghỉ ngơi một chút.

Tam hoàng tử phất tay ra hiệu.

Trưởng thị vệ lập tức đánh thủ thế với trong bóng tối, đám đội trưởng các nơi lần lượt đạt được chỉ lệnh, phân phó đội viên mình trầm tĩnh lại.

Đêm nay màn đêm rất đẹp.

Bầu trời đêm thâm thúy hắc ám, mặt trăng giống như khay bạc. Ánh trăng mát mẻ chiếu sáng hoàng thành rộng lớn, tất cả kiến trúc, cánh rừng, núi cao, đều giống như được ngân sa mỹ lệ bịt kín.

Tam hoàng tử ngẩng đầu nhìn mặt trăng, trong lòng yên lặng tính toán, rốt cuộc Kiều gia có phải hung thủ hãm hại Tô gia hay không?

Nếu như không phải, vấn đề xác thực còn nghiêm trọng hơn.

Bởi vì chuyện này tương đương với bàn tay phía sau màn đang thao túng quá trình điều tra của bọn hắn.

Nếu như là vậy, tình huống bây giờ này, còn xử lý thế nào!

- A?

Tam hoàng tử bỗng nhiên chú ý tới trong không khí phiêu đãng rất nhiều bụi. Giống như là mê vụ màu trắng, nhìn kỹ một chút, lại nhỏ xíu như là sợi bông.

- Khụ khụ...

Tam hoàng tử cảm giác xoang mũi không thoải mái, tiếp theo yết hầu lại ngứa lên.


Trong rừng cây cũng liên tiếp vang lên vài tiếng ho khan.

Tam hoàng tử không để ý, tiếp tục suy nghĩ về tình huống Kiều gia.

Thế nhưng, hắn cảm giác càng ngày càng khó chịu, lòng buồn bực, khí huyết không khoái, ho khan càng ngày càng nghiêm trọng.

Tiếng ho khan trong cánh rừng cũng liên tiếp kéo dài. Bất luận là trưởng thị vệ hay là thị vệ hoàng thất đang ẩn núp, cũng bắt đầu xuất hiện cùng triệu chứng, đầu tiên là xoang mũi, tiếp đó là yết hầu, sau đó thì toàn thân khó chịu.

- Cảnh giác...

Tam hoàng tử lập tức hô to, thế nhưng rõ ràng đang há miệng ra, nhưng lại không phát ra được thanh âm nào.

Toàn thân hắn khó chịu, đau đớn lảo đảo mấy bước, bất chợt phun ra một ngụm máu tươi.

Các thị vệ khác cũng đều đau đớn ôm lấy cổ, kéo lấy ngực, hô hấp càng ngày càng gấp rút, thân thể mất tự nhiên mà vặn vẹo, muốn la lên, nhưng lại không phát ra được thanh âm nào, muốn giãy dụa, kinh mạch toàn thân lại không bị khống chế.

Ánh trăng như nước, vẩy xuống rừng cây rậm rạp, xuyên thấu qua khe hở lá cây, giống như bỏ ra từng cột nước sáng rực.

Một thân ảnh mềm mại đáng yêu đang lượn lờ, gót sen uyển chuyển, xuyên qua cây rừng, đi qua bụi cỏ, thẳng tới chỗ Tam hoàng tử.

Thân thể mềm mại dịu dàng linh lung chập trùng, như ẩn như hiện trong chiếc váy dài tơ màu đỏ gần như trong suốt.

Đường cong uyển chuyển, da thịt trắng noãn, làm cho người ta nhớ mãi không quên.

Đây là một nữ tử vũ mị xinh đẹp, toàn thân tản ra khí chất cùng mị lực không cách nào kháng cự được.

Phong tình vạn chủng, yêu kiều, mềm mại đáng yêu.