Đan Đại Chí Tôn

Chương 1273: C1273: Giết chóc trong đêm tối 1




Trong quan tài thủy tinh, trên khuôn mặt già nua của Kiều Hinh đã hiện ra nụ cười thản nhiên. Bởi vì thời điểm Khương Phàm tiến về diễn võ trường, linh hồn mệt mỏi của nàng rốt cuộc cũng nghe được âm thanh kêu gọi kia.

Hắn, muốn cứu nàng!

Nàng, muốn tỉnh!

Nàng, sẽ lại được nhìn thấy hắn!

Kiều Vô Hối đi ra thạch điện, cuối cùng nhìn nơi hắn ở quỳ lạy ngàn năm, dứt khoát rời khỏi.

U cốc oanh minh, dần dần sụp đổ, hóa thành bụi, triệt để tiêu tán trên không trung.

Cùng lúc đó, trong các tổ từ phía sau núi, tất cả các lão tổ ngủ say toàn bộ đều thức tỉnh.

Tuổi tác từ tám mươi tuổi đến hai trăm tuổi, cao nhất đạt tới hai trăm bảy mươi tuổi.

Mặc dù chỉ hơn ba mươi người, nhưng lại là sức mạnh bảo vệ mạnh nhất của Kiều gia.

Bọn hắn thu thập xong tất cả mọi thứ, làm lễ bái sau cùng đối với tổ từ, dứt khoát rời khỏi, gom lại bên cạnh Kiều Vô Hối.

- Chuẩn bị sẵn sàng?

Kiều Vô Hối đứng trên đỉnh núi, nhìn về Cổ Hoa hoàng thành náo nhiệt nơi xa.

- Chúng ta sẽ liều chết một trận chiến, bảo hộ Kiều gia xuôi nam.

Hơn ba mươi vị lão nhân cung kính hành lễ, khuôn mặt tang thương đều hiện lên khí tức sát phạt.

Đám cháy dưới mặt đất.


Nơi này cách mặt đất hơn ba ngàn bảy trăm mét, là vùng dung nham.

Sớm tại vạn năm trước, thời điểm Cổ Hoa hoàng triều vừa mới khai sáng, Kiều gia liền bị an trí đến nơi này.

Hồ dung nham này có phạm vi khổng lồ, năng lượng táo bạo. Bọn hắn mới đầu chỉ là xem nơi này như năng lượng ban đầu, bảo đảm Kiều gia truyền thừa Hỏa linh văn. Cho đến khi bảy ngàn năm trước, một trận vận động trong lòng đất đã phá vỡ hồ dung nham, xuyên suốt càng sâu dưới mặt đất tạo thành biển dung nham.

Dung nham vô tận tràn ngập lao ra, cả ngọn núi cao sụp đổ, tác động đến hơn trăm dặm xung quanh.

Sau đó Kiều gia liên hợp các đại gia tộc, thậm chí xin mời hoàng thất ra mặt, đánh chìm xuống ba tòa tượng đá, trấn áp hồ dung nham, xây dựng lại gia tộc.

- Bảy ngàn năm trước, Kiều gia ở chỗ này trùng sinh. Bảy ngàn năm sau, Kiều gia cũng sẽ từ nơi này một lần nữa đi đến tân sinh.

Kiều Anh Tung đứng bên trong đám cháy táo bạo, đáy mắt thâm thúy loé lên ánh sáng cuồng nhiệt, ánh mắt xuyên thấu vào hồ dung nham, tập trung vào ba tôn tượng đá to lớn phía dưới.

Bọn chúng đã ở nơi đó trấn áp bảy ngàn năm, mỗi cái đều trấn áp trên cái khe to lớn.

Vết nứt lan tràn xuống gần vạn mét, chính là biển dung nham vô cùng mênh mông dưới mặt đất. Một khi giải trừ phong ấn, tai nạn bảy ngàn năm trước sẽ lần nữa tái diễn, mà sẽ còn mãnh liệt hơn, nóng nảy hơn.

Đây là lễ vật bọn hắn để lại cho Cổ Hoa, cũng là chiến thuật dùng để kiềm chế tinh lực của Cổ Hoa.

Ác Nhân cốc!

Mười hai Huyết Sát ngoại trừ Bạch Tai cùng Bách Lý Mạc Yêu đang ở phương nam ra, toàn bộ đều đã tập kết đến nơi đây.

- Hoàng Lâm, Ngư Cung, Cẩm Tú, Lãnh Tuyền, các ngươi giống như Bạch Tai, tiếp tục ở lại phương bắc. Sau này trừ phi chúng ta liên hệ các ngươi, các ngươi không cần cùng chúng ta có bất kỳ liên hệ gì.

Khương Diễm đứng ở phía trước cửa sổ tại lầu trên cùng, nhìn sơn lâm tràn ngập mây mù.

Ác Nhân cốc, Cổ Hoa hoàng thành, vĩnh biệt!

Lần nữa trở về, chỉ sợ sẽ là chiến tranh rồi.

- Lĩnh mệnh!

Bọn người Hoàng Lâm cảm thấy thật đáng tiếc khi không thể xuôi nam xông xáo, nhưng bọn hắn biết rõ ý nghĩa mà mình phải ở lại.

- Chu Bất Dĩ, người đều nhìn kỹ rồi?

Khương Diễm tà khí, khóe miệng theo thói quen hiện ra đường cong tàn nhẫn.

- Bên trong Ác Nhân cốc xác định hoàng thất có mười chín tai mắt, hư hư thực thực có bảy mươi ba người.

- Đêm xuống, mặc kệ xác định hay là hư thực, toàn bộ giết hết. Một tên cũng không được để lại.

- Ta sẽ đích thân xử lý.

- An Minh Hề, Kiều gia nơi đó giao cho ngươi xử lý, làm cho sạch sẽ một tí.


An Minh Hề giọng dịu dàng cười nói:

- Chín ngày rồi, bọn hắn đã buông lỏng cảnh giác, ta cam đoan để bọn hắn ngay cả một tiếng cũng đều không kêu được.

Khương Diễm thở sâu, đáy mắt hiện ra một vòng khí tức sát phạt:

- Đêm nay, chúng ta phải giết Thánh Nhân! Nếu như thuận lợi, chúng ta có thể chạy ra phương bắc, nếu có chuyện ngoài ý muốn, chúng ta chỉ sợ...

Diễn võ trường luyện đan từ sáng sớm tiếp tục kéo dài đến đêm khuya.

Khi liệt diễm đã triệt để bình tĩnh lại, viên đan dược Thái Sơ Mệnh Hồn Đan thứ hai thuận lợi thành hình.

Tận đánh cược hôm nay, Khương Phàm toàn thắng!

Toàn trường đều đang hoan hô.

Sắc mặt của tất cả Luyện Đan sư đều trở nên phức tạp.

Trước sau chín ngày, liên tục luyện đan, vậy mà hắn chỉ thất bại ba lần, thành công mười lăm lần.

Đưa mắt nhìn khắp các nơi Thương Huyền, thậm chí Trung Vực, chỉ sợ đều không có tiền lệ nào như vậy.

Đầu tiên là không có người nào dám làm như thế, thứ hai là không có người nào có thể tập hợp đủ dược liệu quy mô thế này.

Bây giờ đã không có người nào còn hoài nghi thuật luyện đan của Khương Phàm, thậm chí không ai hoài nghi Khương Phàm có thể trở thành Đan Thánh.

Mà, còn là trong tương lai không lâu, tại thời điểm hắn chân chính bước lên Niết Bàn cảnh.

Một tên cuồng nhân Võ Đạo đã từng ngược chiến toàn bộ thiên tài Cổ Hoa, nếu như lại trở thành Đan Thánh, mà còn là Đan Thánh Thiên phẩm linh văn, toàn bộ thiên kiêu nhân kiệt phương bắc đều sẽ ảm đạm phai mờ ở trước mặt hắn.

- Cái tên điên này thật đáng sợ.

Đông Hoàng Như Yên lại cảm nhận được áp lực cùng uy hiếp từ trên người Khương Phàm.

Tính cách điên cuồng của Khương Phàm ở bên trên luyện đan đều phát huy vô cùng tinh tế.


Trận đánh cược này tương đương với việc Khương Phàm hướng hơn phân nửa phương bắc, cướp đoạt mười lăm viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm.

Còn có ai có thể nghĩ ra trận đánh cược nào điên cuồng như vậy? Lại có ai có thể làm được như hắn cơ chứ?

Mười lăm viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm!

Bốn viên Thiên Nhân Đan, ba viên Đại La Xích Dương Đan, ba viên Thái Sơ Mệnh Hồn Đan, ba viên tạo Thiên Địa Hóa Đan, hai viên Kim Dương Cửu Huyền Đan. Mỗi một viên đều giá trị liên thành, mỗi một viên đều để người người ngấp nghé.

- Không chỉ là mười lăm viên! Trước lúc này, Kiều gia còn khơi dậy ba loại dược liệu, chỉ sợ đều bị hắn luyện thành.

- Mười tám viên??

- Nếu như trước đó còn luyện qua thì sao? Đan dược Chuẩn Thánh phẩm trong tay hắn, chắc chắn từ hai mươi viên trở lên.

Tê...

Đông Hoàng Như Yên hít vào một hơi.

- Rốt cuộc vì sao hắn lại đi Địa Ngục?

Đông Hoàng Như Ảnh đều không hiểu rõ.

Khương Phàm ở Địa Ngục luyện đan?

Thuật luyện đan như thế này không chỉ dựa vào thiên phú cùng kinh nghiệm thì có thể làm đến, càng cần có sư phụ chỉ đạo hơn.

Chẳng lẽ, là linh hồn trong thân thể Khương Phàm kia??