Đan Đại Chí Tôn

Chương 1259: C1259: Đã đến lúc suy nghĩ lại mọi kế hoạch




- Xảy ra chuyện gì?

Khương Diễm từ trong rừng rậm đi tới, An Minh Hề yêu mị đi theo phía sau.

- Cửu Thiên Thần Giáo đã phát hiện ra thân phận ta.

Sắc mặt Khương Phàm âm trầm như nước.

- Phát hiện lúc nào?

Vẻ mặt Khương Diễm và An Minh Hề xiết chặt, Cửu Thiên Thần Giáo là thế lực cấp hoàng đạo, lại còn là cấp cao nhất trong đám Thương Huyền kia, nếu như đã bị phát hiện, chẳng phải là... Nguy hiểm?

- Hẳn là được một khoảng thời gian rồi. Còn có Vương Quốc Hắc Ám, Đại Hoang thâm uyên.

- Bọn hắn đang chờ cái gì?

- Khó mà nói được.

Khương Phàm hận không thể lại về Thiên Cung, cùng Đông Hoàng Thánh Kiệt nói chuyện, nhưng vẫn nhịn được xúc động.

Trong chuyện này, chỉ sợ Đông Hoàng Thánh Kiệt đều không làm chủ được, chỉ có thể là những lão quái vật bên trong thần giáo kia.

- Cần chúng ta làm cái gì không?

Khương Diễm nghiêm trọng, chuyện này nếu so sánh với Cổ Hoa thì còn nguy hiểm hơn nhiều.

Khương Phàm lắc đầu, nói:

- Trước tiên phải xử lý chuyện ở Cổ Hoa này.


- Cổ Hoa hoàng thất đã tiếp cận Ác Nhân cốc, nhưng còn không có xác định Kiều gia. Thời điểm năm đó chúng ta hành động, đa số là lấy Ác Nhân cốc làm chủ, Kiều gia làm phụ, chính là vì nếu như sau này bại lộ, Ác Nhân cốc cũng sẽ đứng mũi chịu sào, hấp dẫn lực chú ý.

- Các ngươi có an toàn không?

- Hoàng thất hẳn là đã an bài tai mắt, mà số lượng còn rất nhiều. Trong thời gian ngắn chỉ sợ rất khó tái phát khởi hành động.

Khương Diễm không dám mạo hiểm, lại không dám tiếp tục đảo loạn Cổ Hoa.

Ác Nhân cốc chung quy vẫn thế lực hắc ám, hoàng thất muốn xử lý cũng không có nhiều lo lắng như vậy. Nếu như bọn hắn lại có bất cứ hành động khiêu khích gì, không khác nào đưa đầu tới trước mặt hoàng thất.

Đến lúc đó, hoàng thất là chặt đầu hay là bắt lấy, lại là lúc nào chặt, hoàn toàn dựa vào ý nguyện của Nhân Hoàng.

- Nếu như là Cổ Hoa trước đó, chúng ta đảo loạn lại đi, nếu Cổ Hoa đã một lần nữa khống chế trong tay hoàng thất, chúng ta phải học được buông tay.

- Ý của ngươi là...

- Bọn hắn muốn điều tra, vậy thì cứ từ từ điều tra. Chúng ta, rút lui!

- Lúc nào?

- Ta cho các ngươi hai tháng chuẩn bị, có thể mang đi toàn bộ thì mang đi, làm tốt lộ tuyến thoát khỏi. Nhưng ở đâu trước đó không được lộ ra, cũng thông báo các Huyết Sát khác, Bắc Bộ ngoại trừ lưu lại năm phân bộ quan trọng nhất, còn lại rút lui toàn bộ.

- Hai tháng?

Khương Diễm cùng An Minh Hề trao đổi ánh mắt, đều từ lẫn nhau đáy mắt thấy được tinh mang.

Cái này thật là có chút ngoài ý muốn.

Nhưng, bọn hắn đều đã cảm thấy ngoài ý muốn, hoàng thất nơi đó càng không khả năng có chuẩn bị.

- Sau hai tháng, ta sẽ nghĩ biện pháp hấp dẫn ánh mắt toàn thành, kiềm chế lực chú ý của hoàng thất. Đến lúc đó, Ác Nhân cốc và Kiều gia chuẩn bị sẵn sàng, toàn bộ rút lui.

Khương Phàm không cần thiết lại chấp nhất đảo loạn Cổ Hoa, càng không thể cứu chữa Kiều Hinh ở bên trong hoàn cảnh nguy hiểm.

- Chúng ta đi đâu?

An Minh Hề đã làm tốt chuẩn bị rời khỏi, nhưng mong muốn là một năm sau, giờ khắc này quá đột nhiên, nàng bỗng nhiên có chút không nỡ rời khỏi nơi này.

- Nam Bộ, Đại Hoang. Nơi đó có thể hỗ trợ chúng ta phát triển bước đầu.

- Chúng ta sẽ trở về chuẩn bị.

- Còn có...

- Cái gì??

- Ngươi cùng Kiều Vô Hối thương lượng chiến thuật, chiến thuật săn giết Thánh Nhân!

Khương Phàm dùng sức chà xát mặt, lại dùng sức lắc lắc đầu, ép buộc mình khôi phục tỉnh táo:


- Ngươi có dùng máu trong di cốt không?

- Dùng ba giọt, nhưng di cốt vô cùng xao động, ta không dám dùng nhiều.

Khương Diễm lắc đầu, rất rung động cũng cảm thấy thật đáng tiếc.

Chỉ là ba giọt mà thôi liền mang cho hắn gột rửa giống như biến đổi. Cái kia dù sao cũng là máu của Thần Linh, xác thực mà nói là máu sắp đụng vào Đế cảnh, càng quan trọng hơn là nó còn đồng căn đồng nguyên với hắn.

Hắn có một loại trực giác mãnh liệt, nếu như có thể thống khoái lại dùng thêm mấy giọt, thật có khả năng kích phát tiềm lực huyết mạch tầng sâu, biến đổi đến Thiên phẩm linh văn.

Thời điểm Khương Phàm trở lại Kiều gia, phía trước đã đứng đầy người.

Bên trong có rất nhiều người quen, Đường Tư Đồ, Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, Mục Vân Phi.

- Đã lâu không gặp, đây là đang hoan nghênh ta sao?

Khương Phàm đảo ánh mắt qua đám người, tốc độ phát triển đều rất nhanh, đều từ ngũ trọng thiên đến thất trọng thiên.

Nếu như chỉ là tu luyện bình thường, không có cơ duyên đặc biệt, muốn trong thời gian bảy năm từ nhất trọng thiên đột phá đến thất trọng thiên, thật sự là vô cùng khó khăn. Nhất là lục trọng thiên vượt qua đến thất trọng thiên, bình thường đều cần ba đến năm năm tích lũy.

Xem ra lúc trước các gia tộc đều bị kích thích, nên đều đã bỏ ra nhiều tài nguyên hơn đến trên thân những truyền nhân bọn hắn đây.

- Vừa đi chính là bảy năm, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không trở về nữa.

Đường Tư Đồ nghênh tiếp Khương Phàm đầu tiên.

Những năm này hắn đều bỏ tinh lực vào trên việc tu luyện, gia tộc càng là toàn lực phối hợp, hiện nay, hắn đã là Chí Tôn Thánh phẩm, còn bước lên thất trọng thiên.

Hắn, đã không còn là hắn năm đó nữa.

- Khương Phàm thật sự là thất trọng thiên rồi?

Sắc mặt đám người Đường Nguyên Bá đều rất phức tạp.

Bảy năm, bảy năm đã từ nhất trọng thiên bước lên thất trọng thiên rồi.


Đưa mắt nhìn đại tân sinh khắp Cổ Hoa hoàng thành này, chỉ có năm người mới có thể làm được, lại còn là phải được các gia tộc xuất ra tài nguyên quan trọng tiến hành bồi dưỡng.

Mà Khương Phàm lại tự mình lang thang bên ngoài bảy năm, vậy mà đều đã bước vào Linh Hồn cảnh cao giai, thực sự khiến cho người rất bất ngờ.

Khương Phàm cười nhạt nói:

- Không phải không trở lại, là sư phụ kéo ta đi luyện đan, chậm trễ.

Đám người cùng nhau nhíu mày, cảm giác bị mạo phạm.

Ngươi có thể tới thất trọng thiên đã để người khó mà tiếp nhận, còn có thể dành thời gian đi luyện đan?

- Con mắt của ngươi, chính là do luyện đan luyện mù? Hay là khoác lác quá lớn bị móng trâu đá mù?

Đường Tư Đồ cười lạnh.

Còn luyện đan?

Quá làm cho mình dài mặt.

Có thể đột phá đến thất trọng thiên khẳng định là khổ tu không biết ngày đêm, làm sao có thời giờ luyện đan dược.

- Cũng không phải, là chính ta tự lấy nó ra.

- Ha ha, mấy năm không gặp, thật hài hước.

- Gặp đều đã gặp, tản đi đi. Chờ ta làm xong, mời các ngươi uống rượu.

Khương Phàm muốn đi lên phía trước, lại bị Đường Tư Đồ ngăn lại.