Dương Biện từ trong hoảng hốt hoàn hồn, nhìn người thân suy yếu khô gầy bên cạnh một chút, buồn bã cười một tiếng.
Hắn lảo đảo đứng dậy, lại nằng nặng quỳ xuống, đối với Hải Thần đảo trong lòng, cúi đầu, tự lẩm bẩm.
Cái quỳ này, là quỳ lạy ân tình Hải Thần đảo dưỡng dục.
Cái quỳ này, là quỳ vinh quang cùng những gì đã từng bỏ ra.
Giờ khắc này cúi đầu, cũng là thổ lộ hết hắn cùng Hải Thần đảo... n đoạn nghĩa tuyệt...
Dương Biện ngẩng đầu, trên mặt treo đầy nước mắt, ánh mắt lại một lần nữa nổi lên sáng rực.
Hắn nắm lấy mái tóc rối tung của mình, chậm chạp lại dùng sức kéo xuống, mang theo da đầu, mang theo cả máu, một tay một tay kéo xuống.
Máu tươi hòa với đầu tóc rối bời, trượt xuống gương mặt lãnh tuấn của hắn.
Thân thể, tóc da, nhận từ phụ thân phụ mẫu. Cắt hết thay mặt, đáp lễ sinh dưỡng.
Dương Biện muốn cùng Hải Thần đảo, cùng phụ thân, cùng hết thảy mọi thứ ở nơi đó, triệt để chặt đứt liên quan.
Năm nào, tháng nào đó, nếu như gặp lại, hắn không vì mình, chỉ vì mẫu thân, vì thân tộc, báo thù tất cả!
Khương Phàm nhìn tràng diện đẫm máu trong thanh đồng tiểu tháp, lắc đầu than nhẹ.
Lăng Vi đi tới trên boong thuyền, lần nữa mời Khương Phàm:
- Các ngươi thật không nghĩ đến Thiên Mộng đảo ngồi một chút sao?
Khương Phàm nói:
- Lăng Vi cô nương có ý tốt, ta xin nhận. Chúng ta còn có chuyện khác phải xử lý, tạm biệt ở chỗ này đi.
Lăng Vi khẽ mím môi, hỏi:
- Ta có thể lại vào gặp Dương Biện không?
Khương Phàm cười khổ:
- Vẫn là nên từ bỏ đi. Hắn bây giờ rất đau đớn, không hy vọng bị người khác quấy rầy.
Lăng Vi không tiếp tục kiên trì:
- Các ngươi lúc nào sẽ trở lại?
- Khả năng là ba năm, cũng có thể là năm năm, chờ chúng ta trở về, nhất định đến Thiên Mộng đảo bái phỏng Lăng Vi cô nương. Cũng hi vọng Lăng Vi cô nương giúp chúng ta một chuyện, tuyên bố với bên ngoài ta đã gia nhập Thiên Mộng đảo.
- Ta sẽ thay ngươi che giấu tốt.
- Đa tạ Lăng Vi cô nương. Chờ tương lai ta trở về, nhất định tự thân vì Thiên Mộng đảo luyện mấy viên đan dược.
- Vậy ta cần phải mong đợi rồi.
Lăng Vi lộ ra nụ cười thản nhiên.
- Cáo từ.
Khương Phàm ngưng tụ hỏa dực, xông về bầu trời.
Hứa Đan và Lý Dần theo sát phía sau, rất nhanh đã biến mất trong tầng mây.
Lăng Vi nhìn qua thân ảnh bọn hắn biến mất, yên lặng chúc phúc Dương Biện:
- Hi vọng ngươi có thể mau chóng từ trong đau đớn giải thoát khỏi ra, cũng mong đợi ngày chúng ta gặp lại. Ngươi là cự kình, ngươi là Tinh Linh của hải dương, ngươi nên thuộc về đại dương mênh mông, mà không phải là hòn đảo kia. Kiếp nạn sinh tử này là họa cũng là phúc, nó giải thoát ngươi từ trên hòn đảo kia, trả lại cho người một đai dương mênh mông.
Dương Thiên Hữu đợi trong Hải Thần đảo trọn vẹn năm ngày, từ đầu đến cuối không có đợi được Dương Duy trở về.
Hắn lần nữa phái người đến điều tra, kết quả bên trong Tang Thi đảo không có một ai, lao tù dưới mặt cầm tù thân tộc Dương Biện đất lại bị phá hư, người ở bên trong toàn bộ đều mất tích.
Theo người trấn thủ miêu tả, ngày Dương Duy đến, Tang Thi đảo xung quanh xuất hiện qua bóng người, bọn hắn đều tụ ở nơi đó điều tra, chỉ thấy Dương Duy đi đến, sau đó liền không có để ý.
Tin tức rốt cuộc cũng để cho Hải Thần đảo cảnh giác.
Nhưng, bất luận bọn hắn điều tra thế nào cũng đều không có tra được bất cứ manh mối gì, càng đoán không ra là ai muốn cướp đi thân tộc Dương Biện.
Nếu quả thật muốn cứu người, tại sao phải chờ tới bây giờ?
Mà thân tộc Dương Biện đều đã không còn ký ức, nửa sống nửa chết, cướp đi lại có ý nghĩa gì?
Thật chẳng lẽ là Dương Biện đã trở về rồi?
Mặc dù rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng... Hải Thần đảo không hy vọng làm lớn chuyện, nhưng vẫn điều ra mấy trăm người từ Dương gia, tiến hành bí mật điều tra.
Mà lúc này, kẻ cầm đầu là Khương Phàm đã chạy được mấy vạn dặm hải vực.
Kỷ Nguyên năm thứ tám, ngày hai mươi mốt tháng hai, Khương Phàm vượt qua mấy chục vạn dặm hải dương, đến Tây Bộ Tân Hải của Thương Huyền, không có bất kỳ ngừng lại, một đường lên phía bắc, thẳng đến Cổ Hoa hoàng thành.
Kỳ thật hắn rất muốn về Nam Bộ nhìn, nhưng quan tâm tình huống Kiều Hinh hơn.
Cổ Hoa hoàng thành!
Từ khi Khương Phàm rời khỏi lần trước, đến nay đã hơn bảy năm.
Trong thời gian hơn bảy năm, Cổ Hoa hoàng thành từ lúc bắt đầu minh tranh ám đấu, càng về sau sóng cả càng mãnh liệt, dần dần phát triển đến hỗn loạn, thậm chí là mất khống chế.
Lúc mới bắt đầu nhất, Tô gia nuốt không trôi cục tức kia, đã cùng Kiều gia ngoài sáng đối kháng, ngầm chém giết, từ đầu đến cuối không buông tha.
Nhưng dưới sự uy hiếp của hoàng thất, hai bên đều giữ vững khắc chế, không có huyên náo quá phận.
Nhân Hoàng từ mở to con mắt đến nhắm cả hai mắt, không có cưỡng ép áp chế.
Lý do là muốn cho hai bên thích hợp phát tiết một phen, cũng hi vọng mượn Kiều Vạn Niên giáo huấn Tô gia, để Tô Thiên Can nhận sai lầm với hoàng thất, đều lần nữa ném đến hoàng thất ôm ấp.
Nhưng, Nhân Hoàng tuyệt đối không có nghĩ đến Kiều gia đã hoàn toàn thay lòng đổi dạ, càng lộ ra răng nanh, chuyện phát triển dần dần vượt qua mong muốn của tất cả mọi người.
Dưới sự vận hành xảo diệu cùng phối hợp của Ác Nhân cốc, Tô gia nhiều lần tập kích đều xuất hiện sai lầm nghiêm trọng, thương vong thảm trọng.
Nhất là Nguyên niên tháng bảy lần kia, Ác Nhân cốc thông qua đường tắt bí mật, dẫn dụ đội ngũ tình báo Tô gia đạt được một ‘tin tức bí ẩn’. Kiều gia lại bắt đầu chuẩn bị Trường Sinh Đan lại từ đầu, bây giờ đã thu tập được rất nhiều dược liệu.
Trước mấy ngày, bọn hắn phát hiện bảo dược cực kỳ quan trọng ở bên trong Bắc Bộ Xích Vân sa mạc. Kiều Vạn Sơn bí mật dẫn đầu chi đội Liệp Kiêu đến tiếp ứng. Tô gia sau khi cẩn thận xác minh tin tức, lập tức điều động cường giả đến chặn đường.
Dù sao cũng là ở bên ngoài hoàng thành, lại là phục sát, chỉ cần làm sạch sẽ, liền không có người có thể truy xét đến bọn hắn.
Nhưng, mưu kế phục sát tỉ mỉ của Tô gia kỳ thật lại là do Kiều gia dụ sát.
Khi Ác Nhân cốc cùng Kiều gia phối hợp với nhau, Tô gia phái đi hơn tám trăm vị cường giả, toàn quân đã bị diệt, không ai sống sót. Mặc dù chỉ có tám trăm người, nhưng toàn bộ đều là tinh nhuệ Tô gia, còn bao gồm mười ba vị tộc lão tôn quý.
Khi Kiều gia phái người đưa hơn ba mươi quan tài chứa tám trăm cái đầu đến trong phủ Tô gia, Tô gia triệt để nổi giận, lại khó mà nhẫn nhịn nỗi.