Đan Đại Chí Tôn

Chương 1241: C1241: Tao ngộ chiến




- Ngươi muốn làm gì?

- Giết! Tranh thủ thời gian thoát khỏi!

Lăng Vi kinh hô:

- Giết? Ngươi điên rồi, đó là Linh Hồn cảnh bát trọng thiên, còn cực thiện chiến đấu, ta vừa mới nói không rõ ràng sao?

- Lý Dần!

Khương Phàm nháy mắt với Lý Dần, hai người lao ra u cốc, đón hải triều đang vọt tới xa xa kia.

- Các ngươi điên rồi, đó là Dương Duy!

Lăng Vi vừa muốn ngăn cản, Hứa Đan bên cạnh lại nói thầm hai tiếng, cũng theo sát vọt tới.

Khương Phàm phía trước, Lý Dần ở phía sau, hai người cất bước phóng tới ở giữa cây núi gập ghềnh, ánh mắt bén nhọn càng ngày càng sáng tỏ, gắt gao nhìn chằm chằm thủy triều.

Dương Duy đứng ở trên thủy triều, đang cố gắng hồi tưởng lúc trước nhốt thân tộc Dương Biện vào nơi nào, hải dương thâm thúy giống như con ngươi cũng đang liếc nhìn trong dãy núi.

Đột nhiên, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm cây núi xa xa.

Nơi đó lại có ba thân ảnh đang phóng tới.

Xác không hồn sao?

Không phải!

Dương Duy nhíu mày, thăm dò thân thể.


Nhưng thời điểm hắn đang muốn nhìn rõ ràng, ba thân ảnh đột nhiên Nát, biến mất không còn bóng dáng, sau một khắc, toàn bộ bọn hắn đã xuất hiên ở mấy trăm thước trên không.

- Nơi đó có người!

Bọn thị vệ hô to, toàn bộ kích hoạt linh văn, khóa chặt phương xa.

Nhưng phản ứng đầu tiên của bọn hắn là bọn thị vệ của Tang Thi đảo, mà không phải là có người xâm nhập. Dù sao từ khi đảo lưu vong sáng tạo đến nay, cơ hồ chưa từng xảy ra bất cứ sự kiện xâm lấn gì, bất kỳ người nào hay bất kỳ Yêu thú gì chỉ cần bị giam đến nơi đây, so với ném vào U Minh Địa Ngục cũng không có gì khác biệt.

Soạt!

Ba mươi sáu mảnh kính tượng lấp lóe, trải rộng ra hơn hai ngàn mét phía trước Hứa Đan, thẳng đến hải triều nơi xa.

Mỗi một mảnh kính tượng cách nhau hơn hai trăm mét, giống như một đường cánh cửa không gian, xuất hiện ở trước mặt bọn người Khương Phàm.

Khương Phàm, Lý Dần, Hứa Đan, liên tiếp đụng nát kính tượng trước mặt, liên tục hành động mười hai lần vượt qua hơn hai ngàn mét, bỗng nhiên cưỡng ép rút ngắn, thân ảnh của bọn hắn cũng rốt cuộc cũng rõ ràng trong tầm mắt bọn người Dương Duy.

- Kính tượng? Vượt qua không gian? Là bọn hắn!

Khuôn mặt Dương Duy có chút động, tại sao bọn hắn lại ở chỗ này, còn xông lại bọn hắn.

- Hứa Đan, phối hợp Lý Dần!!

Khương Phàm gào rít, hài cốt toàn thân vặn vẹo, liệt diễm bạo động, cường thế biến thành Chu Tước Yêu Thể.

Hoa lệ càng uy nghiêm!

Cường thế lại hung liệt!

Lông vũ sắc bén như trường thương, móng vuốt khuấy động lực lượng hủy diệt!

Sau một tiếng hét dài, Khương Phàm vỗ cánh bay vụt, tức giận tiến chỗ Dương Duy cách đó ngàn mét.

Lý Dần vận sức chờ phát động, liệt diễm cũng sôi trào trong nháy mắt, hóa thân thành Bất Tử Điểu, chở Hứa Đan, theo sát Khương Phàm giết qua.

Chiến ý dâng cao!

Thẳng tiến không lùi!

- Các ngươi dám xông vào Tang Thi đảo, làm càn!

Dương Duy hô to, như cự kình gầm thét, âm thanh chấn động thiên địa, nương theo sóng âm thủy triều thật lớn, khuấy động trời cao.

Khương Phàm chấn động hai cánh, đường vân mặt trời cùng năng lượng ánh sáng cộng minh, tốc độ tăng vọt gấp đôi trong nháy mắt, mấy giây ngắn ngủi, tốc độ lại bành trướng, sau mấy giây, tốc độ bạo tăng lần thứ ba.

Ầm ầm...

Sau lưng Khương Phàm hình thành vòng xoáy âm bạo đáng sợ, giống như một mảnh thiên thạch liệt diễm mất khống chế, đập vào thanh triều to lớn, thẳng đến Dương Duy.

Sắc mặt Dương Duy đột nhiên biến đổi, lập tức nhấc lên thủy triều, chợt vỗ về phía trước, hải triều nặng nề, phảng phất ẩn chứa trăm vạn tấn năng lượng, có thể tuỳ tiện phá hủy hết thảy mọi thứ ở trước mặt.

Nhưng, Khương Phàm đột nhiên tăng tốc thật sự quá nhanh, đảo mắt liền đụng nát thủy triều còn chưa hoàn toàn thành hình, giết tới trước mặt Dương Duy.


Chu Tước Bác Thiên Thuật!

Khương Phàm hét to, âm thanh như muốn cắt cả trời cao, sóng âm chói tai để bọn thị vệ bên trong hải triều thất khiếu(*) đổ máu, cường quang hừng hực càng giống như là một mặt trời, chọc mù hai mắt bọn hắn.

(*) Bảy lỗ trên đầu: Hai mắt, hai lỗ mũi, hai hỗ tai và miệng

Song trảo hoành kích, Bác Thiên Thuật đánh thẳng đến Dương Duy.

Theo linh văn biến đổi, huyết mạch thức tỉnh, giờ phút này mới thật sự là uy lực Chu Tước, uy lực xé trời.

Giờ khắc này, sâu trong liệt diễm sau lưng Khương Phàm phảng phất có hiển hiện hư ảnh Chu Tước Thần Tổ chân chính, uy thế kinh khủng kia, thấm vào linh hồn, ánh mắt tàn nhẫn kia, bễ nghễ dân chúng.

Dương Duy dựng lên hai tay cưỡng ép đón đỡ, toàn thân cũng bạo khởi triều dâng, làm bộ liền muốn phản kích.

Nhưng...

Bành!!

Hai cái móng vuốt kinh khủng của Khương Phàm giống như hai cây trọng chùy hủy diệt, đánh vào trên thân Dương Duy.

Hai tay Dương Duy vỡ vụn, toàn thân cũng vỡ ra, cùng với sóng liệt, diễm triều và huyết nhục, ngửa mặt tung bay ra ngoài.

- A!!

Nơi xa Lăng Vi kinh hô, khó có thể tin nhìn qua trận săn giết phương xa.

Tốc độ Khương Phàm không giảm, cường thế đánh giết.

Sâu trong huyết hải, hai Bản thân ngồi xếp bằng tương đối.

Bọn chúng liên tiếp thức tỉnh, liên tiếp xông ra huyết hải, hóa thành huyết khí hồn khí cùng linh khí, cuộn trào mãnh liệt về toàn thân.

Da thịt Khương Phàm nổi sóng chập trùng, mãnh liệt phồng lên, khí tức cường thịnh nương theo liệt diễm sôi trào, khuấy động trời cao.

Thực lực tăng cường gấp bội, ngay sau đó lại lần nữa gấp bội.


Sai biệt thực lực giữa Linh Hồn cảnh cao giai vô cùng lớn, nhưng Khương Phàm trong mấy hơi ngắn ngủi này, từ thất trọng thiên sơ kỳ, cường thế đạt tới thất trọng thiên đỉnh phong, nhanh chóng rút ngắn lấy chênh lệch cảnh giới cùng Dương Duy.

- Thiếu gia!!

Bọn thị vệ sợ hãi gào thét, khó có thể tin được mà nhìn thiếu gia thánh văn cao ngạo cường đại của bọn hắn vậy mà lại bị dữ dội đánh ra ngoài.

Nhưng...

Không gian phía trước đột nhiên vỡ nát, ba mươi sáu mảnh kính tượng vặn vẹo, hiện ra ba mươi sáu con Bất Tử Điểu.

Mỗi mảnh kính tượng cao tới mấy chục mét, mỗi con Bất Tử Điểu đều rõ ràng lại chân thực.

Trong chốc lát, bọn chúng phủ kín trời cao, uy thế mãnh liệt xuyên thấu qua kính tượng, thẩm thấu thiên địa.

Một màn kính tượng này quá kinh khủng, giống như đột nhiên bị một bầy Bất Tử Điểu vây quanh, mang theo nhiệt độ cao và hung uy bao phủ bọn hắn.

Bọn thị vệ kinh hồn biến sắc, theo bản năng liền điên cuồng phản kích.

Nhưng...

Kính tượng bạo kích, vỡ nát toàn diện, không có một cái nào là thật.

Bọn hắn phản kích, toàn bộ đều là đánh hụt.

Sau một khắc, Lý Dần chân chính từ đằng xa kích phát tốc độ, nhấc lên âm bạo, cường thế giết tới trong đám người.

Tám trăm thanh bất diệt yêu kiếm bao quanh yêu hỏa, tràn ngập đất trời, che mất bọn thị vệ.

Chín tên thị vệ bị đánh nát tại chỗ, diệt thành mảnh vỡ, huyết nhục linh hồn đều bị liệt diễm chôn vùi.