Khương Phàm không có cố kỵ ánh mắt của mọi người, tự mình mang theo Lăng Vi đi lên phía trước.
- Theo ta được biết, giữa Thiên Mộng đảo cùng Hải Thần đảo cũng không có bao nhiêu qua lại, tại sao các ngươi lại muốn tới tham gia cuộc hôn lễ này?
- Hải Thần đảo cùng Thánh Bằng đảo đều là hoàng tộc tại Thần Dụ Chi Hải, nắm trong tay gần một phần mười hải vực, ảnh hưởng vô số thế lực sinh tồn phát triển. Đại hôn giữa bọn họ có ý nghĩa đặc biệt, cũng sẽ đối với hải vực của bọn họ, hay thậm chí là toàn bộ Thần Vực Chi Hải, đều sinh ra ảnh hưởng. Thiên Mộng đảo chúng ta về tình về lý đều hẳn là nên tới. Chuyện kết giao bình thường này, không có nguyên nhân gì phức tạp cả.
Lăng Vi bồi tiếp Khương Phàm đi lên phía trước.
Gió biển ướt át thổi lên mái tóc dài, mùi thơm nhẹ nhàng lan tỏa.
Khương Phàm cười nhạt một tiếng, nói:
- Vì sao lại phái Lăng Vi cô nương tới? Nếu như Thiên Mộng đảo để ý ảnh hưởng thông gia sinh ra thật, lẽ ra nên an bài một vị trưởng bối tới. Thân phận Lăng Vi bù đắp được trưởng bối trong tộc nhỉ?
Lăng Vi nhìn Khương Phàm, bỗng nhiên cảm thấy hắn tìm mình bắt chuyện có phải có mục đích gì, mà không phải nịnh nọt giữa nam nữ.
- Lăng Vi cô nương đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn xác định cô nương là tới vì mình, hay là vì Thiên Mộng đảo mà tới.
- Ta, đại biểu Thiên Mộng đảo mà tới.
Khương Phàm yên lặng đi về phía trước một hồi, sau khi kéo ra khoảng cách cùng đám người, mới nói:
- Xin tha thứ ta ngay thẳng, vì sao Lăng Vi cô nương lại mặc tang phục bên trong!
Biểu hiện của Lăng Vi chợt thay đổi, vô ý thức dừng lại.
- Khương Phàm tông sư, ta không rõ ngươi đang nói cái gì.
Khương Phàm nhìn chằm chằm Lăng Vi, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị:
- Lăng Vi cô nương không nên hiểu lầm, Khương Phàm ta nhìn không thấu y phục, cũng sẽ không đi nhìn trộm y phục nữ tử. Ta, chỉ cảm giác có phải cô nương là vì người nào đó chết mà tới. Mặt ngoài tham gia hôn lễ, thực tế là đi tế điện vị kia.
Vừa rồi là thuận miệng nói, cũng là đang thăm dò.
- Ngươi, rốt cuộc là ai!
Lăng Vi bỗng nhiên cảm giác Luyện Đan sư độc nhãn này không đơn giản giống như chính hắn nói.
Khương Phàm đúng là chỉ suy đoán.
Là căn cứ vào nói quan hệ giữa Dương Biện và nàng, cùng địa vị đặc thù của Thiên Mộng đảo.
Hải Thần đảo cùng Thánh Bằng đảo thông gia, rõ ràng mang theo lợi ích sắc thái rất lớn, càng là vì chuẩn bị cho khiêu chiến địa vị hoàng đạo. Nếu Thiên Mộng đảo giữ vững trung lập tuyệt đối liền sẽ không nên phái người đến, nếu không sẽ rước lấy vô số phiền phước.
Nếu như nhất định phải đến, hẳn là trưởng bối, mà không phải hài tử.
Dù là thân phận Lăng Vi có đặc biệt như thế nào thì ít nhất cũng phải có trưởng bối cùng đi.
Cho nên Lăng Vi đơn độc đến đây, hẳn là bởi vì Dương Biện.
Nhưng Dương Biện chết rồi, nàng đến để làm cái gì?
Tế điện!
Là đã từng liên quan, làm chấm dứt!
Cho nên Khương Phàm cố ý nói cái tang phục, ngay thẳng lại bén nhọn. Mà phản ứng kịch liệt của Lăng Vi đã chứng minh hắn đoán đúng.
Trong lòng Khương Phàm đã có mới tính toán:
- Ta là vì vấn đề này, nên mới quyết định hỏi vì sao Lăng Vi cô nương tới đây.
- Ta tới vì hôn lễ ngày mai.
Lăng Vi thần tình nghiêm túc, thật sự đã bị hù dọa.
Nàng cùng Dương Biện xác thực đã phát sinh qua một chuyện nào đó, nhưng đó là chuyện bí mật giữa bọn hắn. Nàng chưa bao giờ nhắc qua cùng bất cứ kẻ nào, cũng biết rõ hai người không thể nào có tương lai. Cho nên sau khi Dương Biện cố gắng lấy lòng, nàng đều giả bộ như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Thế nhưng, rõ ràng là tên Khương Phàm này đã biết được gì đó.
Ai nói cho hắn biết??
Dương Biện khẳng định không thể nào nói khắp nơi cùng người khác với loại chuyện bí mật không có kết quả này.
Khương Phàm khẽ cười nói:
- Lăng Vi cô nương từ từ cân nhắc, ta tùy thời hoan nghênh ngươi bái phỏng. Tin tưởng ta, cô sẽ có được đáp án cô không tưởng tượng được.
Lăng Vi đưa mắt nhìn Khương Phàm rời khỏi, đáy mắt dần dần nổi lên gợn sóng, muốn nhìn trộm Khương Phàm.
Nhưng Khương Phàm ở phía trước giơ tay lên, lung lay ngón tay, im ắng cảnh cáo nàng không được mạo phạm.
- Tiểu thư, thế nào?
Hai vị thị vệ chạy tới, sắc mặt rất khó coi.
Mặc dù là Luyện Đan sư cao quý, nhưng mang tiểu thư nhà bọn hắn ra xa như vậy, sau đó vứt đi một mình, thật sự là quá phận.
- Hắn khẳng định có thân phận khác, thậm chí còn có mục đích khác.
Lăng Vi tỉnh táo lại, càng cảm thấy tên Khương Phàm này không đơn giản.
- Có mục đích khác? Hắn nói cái gì rồi?
Thị vệ kinh ngạc.
Lăng Vi chậm rãi lắc đầu, lâm vào trầm tư.
Hứa Đan mang theo Lý Dần đã trở về, đi theo Khương Phàm.
- Bắt được?
Khương Phàm thản nhiên khẽ nói.
- Người đã tìm được, đồ cũng đã đưa đến.
- Không có để lại vết tích.
- Sư phụ yên tâm.
Khương Phàm đứng trước ánh mắt của vô số thế lực, biến mất trong màn đêm.
Kỳ thật rất nhiều người đã có lòng kết giao, Luyện Đan sư Thiên phẩm linh văn, mà chỉ là Linh Hồn cảnh đã thể hiện ra thuật luyện đan phi phàm, tương lai rất có thể sẽ trưởng thành đến Đan Thánh.
Đan Thánh?
Xưng hô thần thánh đến cỡ nào!
Thân phận làm cho người kính úy đến cỡ nào!
Mà đưa tầm mắt nhìn khắp Thần Dụ Chi Hải này, Luyện Đan sư cấp bậc Đan Thánh chỉ rải rác được mấy người mà thôi.
Không phải bị cung phụng bên trong hoàng đạo thì chính là đang ở hòn đảo cực kỳ đặc biệt nào đó, không phải ai cũng có thể tuỳ tiện nhìn thấy, càng là mời đến.
Trình độ tôn quý của Đan Thánh, thậm chí ngay cả Thánh Nhân chân chính cũng sẽ lấy lễ để tiếp đón.
Chỉ là bọn hắn bây giờ còn đang ở Hải Thần đảo, Khương Phàm lại là tới khiêu chiến với Ngụy gia, thực sự không tiện công nhiên đi qua kết giao.
Sau khi Khương Phàm trở lại đình viện, Thiết Long cổ thụ đã mang theo Ngụy Vô Cực đang hôn mê chui ra ngoài, về tới trong thanh đồng tiểu tháp.
- Ngụy Vô Cực!