Đan Đại Chí Tôn

Chương 1209: C1209: Chui vào




Khi sắc trời dần tối, ráng chiều khuyếch đại khắp Thiên Hải.

Đỉnh lô oanh động dần dần khôi phục bình tĩnh.

Khương Phàm dẫn xuất hỏa diễm còn sót lại trong đỉnh lô, chờ đợi bên trong khôi phục yên tĩnh lại.

Một cỗ mùi thuốc xuyên thấu qua nắp đỉnh tràn ngập ra ngoài, Đại La Xích Dương Đan kích thích mùi để huyết khí toàn thân Khương Phàm đều trở nên nóng hổi. Phảng phất hút vào mấy ngụm chưa tán mùi, liền có thể kích phát tiềm lực, tăng cường thực lực.

Các tân khách chỗ bến tàu nhao nhao an tĩnh, khẩn trương chờ mong càng không dám tin mà nhìn đỉnh lô.

Thành công không?

Hay là thất bại!

Các Luyện Đan sư Ngụy gia, các Luyện Đan sư từ bên ngoài đến, không tự chủ được mà đi đến phía trước nhất, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn qua đỉnh lô.

Luyện đan đã kết thúc, thời khắc chứng kiến kết quả đã tới.

Không đến xốc nắp đỉnh lên, một khắc này, ai cũng không biết thành công hay không, hiệu quả tốt hay xấu.

Có người hoài nghi Khương Phàm cũng không phải là luyện Đại La Xích Dương Đan, cho nên ngưng tụ linh lực, kích thích hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Phàm tay, để tránh hắn vụng trộm đánh tráo!!

Khương Phàm nhìn đỉnh lô bình tĩnh, thoáng thở phào, nhếch miệng hiện lên một nụ cười.

Sở dĩ tự tin có thể luyện thành là bởi vì hắn đã quen thuộc bí quyết luyện chế Đại La Xích Dương Đan, càng là bởi vì Hỗn Độn Nguyên Hỏa có thể bảo đảm đan dược thành hình, còn có thể giao phó dược hiệu đặc biệt cho nó.

Tuy nhiên... Lúc hắn quay đầu nhìn về phía bến tàu, quả thực đã giật nảy mình.

Không biết từ khi nào, nơi đó lại đã tụ tập nhóm người rất đông. Phía trước, tất cả đều là Luyện Đan sư, một sắc áo bào trắng.


- Sư phụ, thành công không?

Lý Dần âm thầm khẩn trương.

Nhiều người vây xem như vậy, nếu thật là thất bại, khẳng định gây nên vô số chế giễu, bọn hắn cũng đừng hòng lại tiến vào Hải Thần đảo.

- Tốt nhất ngươi nên có nắm chắc, đừng giả bộ quá mức.

Hứa Đan cũng khẩn trương.

- Cũng không có vấn đề.

Khương Phàm vung ống tay áo lên, đưa tay mở nắp đỉnh ra.

Mùi thuốc nồng nặc cùng với tia sáng kỳ diệu dâng lên, hồi lâu mới chậm rãi tản ra.

Trên đỉnh lô, một viên đan dược mượt mà màu sắc rực rỡ lẳng lặng lơ lửng ở đó, tỏa ra dược khí giống như gợn sóng.

Khương Phàm đưa tay cầm lấy, hướng về bến tàu, hướng về tất cả mọi người biểu hiện ra.

- Được rồi??

- Đan dược Chuẩn Thánh phẩm, Đại La Xích Dương Đan!

- Đại La Xích Dương Đan có thể triệt để kích phát tiềm lực toàn thân, có thể làm cho cường giả Niết Bàn cảnh sơ kỳ, trong thời gian ngắn bộc phát ra lực lượng tứ trọng thiên cường đại. Mặc dù rất ngắn, cũng cuối cùng bạo thể mà chết, nhưng ở thời kì đặc thù, đây tuyệt đối là siêu cấp sát khí.

- Ta lại có thể tận mắt thấy luyện chế đan dược Chuẩn Thánh phẩm.

- Hắn thật sự đã luyện thành, cứ như vậy, một người một đỉnh, nhẹ nhõm hoàn thành?

- Rốt cuộc hắn là Luyện Đan sư từ nơi nào tới, lại có thiên phú như vậy.

- Rốt cuộc hắn là trẻ tuổi thật, hay là trú nhan rồi?

Trên bến tàu là một mảnh xôn xao, vô số người kinh hô.

Số lượng lớn Luyện Đan sư trao đổi ánh mắt, đều từ trong ánh mắt nhau thấy được mấy phần kính sợ.

Luyện Đan sư bọn hắn mặc dù vô cùng cao ngạo, cao ngạo đến mức xem thường bất cứ kẻ nào, nhưng Luyện Đan sư bọn hắn cũng rất thuần túy, thuần túy đến nỗi chỉ tôn trọng đan thuật.

Có ai ở trên đan thuật siêu việt hơn bọn hắn, bọn hắn liền sẽ sinh ra kính sợ từ trong lòng.

Tam gia Ngụy gia, Ngụy Kỵ Thần tự mình đi đến không trung, đưa tay về phía Khương Phàm.

- Ngài là...

Khương Phàm đánh giá nam tử.


- Ngụy Kỵ Thần.

- A, Tam gia Ngụy gia, ngưỡng mộ đã lâu. Xin mời kiểm tra.

Khương Phàm giao Đại La Xích Dương Đan cho Ngụy Kỵ Thần, thuận tiện lấy đi Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.

Ngụy Kỵ Thần nhìn Khương Phàm thật lâu, mới cầm đan dược cẩn thận lật xem, sau đó nhẹ nhàng nhoáng một cái, ngửi ngửi dược khí nồng đậm, cảm nhận được huyết khí toàn thân phản ứng.

- Như thế nào?

Khương Phàm nhìn Ngụy Kỵ Thần.

Ngụy Kỵ Thần sau khi cẩn thận phẩm vị, nắm vuốt đan dược chậm rãi nắm đưa tới tay, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Khương Phàm:

- Ngươi, rốt cuộc là ai?

Khương Phàm cười nhạt một tiếng, nói ra lí do thoái thác đã chuẩn bị xong:

- Phụng mệnh gia sư, lĩnh giáo thuật luyện đan với tám trăm ngàn Luyện Đan sư ở Thần Dụ Chi Hải. Trạm đầu tiên, Hải Thần đảo, Ngụy gia.

- Khẩu khí thật lớn! Sư phụ ngươi là ai?

Vẻ mặt Ngụy Kỵ có chút trầm xuống, trong lòng lại là âm thầm chấn kinh.

- Gia sư ẩn thế nhiều năm, không muốn để lộ tính danh. Tuy nhiên, nếu quả thật Ngụy gia muốn biết tục danh sư phụ ta, nhất định phải thắng ta.

Khương Phàm nói xong, nhìn Hải Thần đảo náo nhiệt:

- Trước tiên cho ta nói tiếng xin lỗi. Ta đi theo gia sư ẩn thế bế quan, với tình huống bên ngoài không phải là hiểu rất rõ, trước khi tới đây, thật không nghĩ tới Hải Thần đảo đang có đại hôn. Nếu như mạo muội, xin hãy tha lỗi.

Ngụy Kỵ Thần nắm đan dược, lại lần nữa ngửi ngửi.

Viên đan dược kia bất luận là từ khí tức, hay là đặc biệt năng lượng kia, nhìn lại đều là hoàn toàn tương tự cùng viên đưa qua trước đó.

Tinh khiết! Phi phàm!


Dược hiệu của viên đan dược kia, tuyệt đối có thể gọi là đỉnh cấp!

Liền xem như hắn đều cần tỉ mỉ chuẩn bị mới có thể luyện ra.

Nói cách khác, chỉ ở vấn đề đan thuật, Luyện Đan sư nhìn trẻ tuổi này đã có thể so sánh cùng với hắn.

Khương Phàm nói:

- Dược liệu viên đan dược kia là của các ngươi, thuộc về các ngươi. Viên trước đó của ta, có thể trả lại ta hay không?

Mặt mo khô quắt của Ngụy Kỵ Thần không có bất kỳ thể hiện gì, thu viên này, lấy ra viên trước đó giao cho Khương Phàm:

- Hôm nay xem như ta đưa bái thiếp(*), hôm nào lại đến quấy rầy. Đương nhiên, nếu như Ngụy gia không nguyện ý chỉ giáo, ta tuyệt đối không cưỡng cầu. Cáo từ.

(*) Một tấm thiếp dùng để thông báo đến thăm ai đó.

Khương Phàm khẽ vuốt cằm nhìn Hứa Đan.

Hứa Đan hiểu rõ, hai tay mười ngón khẽ rung lên, ba kính tượng bỗng nhiên thành hình, va chạm Khương Phàm, Lý Dần, còn có nàng.

Soạt giòn vang, kính tượng vỡ tan, ba người Khương Phàm biến mất trong nháy mắt.

Gương mặt Ngụy Kỵ Thần lại lần nữa có phản ứng, vội vàng tìm kiếm, sau một khắc, không gian trên thuyền nhỏ ngoài hai trăm thước lay động, kính tượng lấp lóe, ba người Khương Phàm giống như là đi ra cánh cửa không gian, xuất hiện lần nữa.

- Vượt qua không gian?

- Mặt kính không gian?