Đan Đại Chí Tôn

Chương 1180: C1180: Ngày về mười năm




- Vô Hồi thánh địa thì sao?

- Từ biểu hiện của bọn hắn ngay lúc đó đến xem, bọn hắn rất bất ngờ, rất bi thương, không giống như là ngụy trang.

- Ta bảo muội thu thập máu Khương Phàm đâu?

- Tỷ muốn...

- Ta có thể thông qua máu tươi của hắn, cảm nhận sống chết của hắn.

Hướng Vãn Tình đứng dậy, bóng lưng xinh đẹp, dáng đi thướt tha, toàn thân tản ra dụ hoặc.

Từ trong góc phòng, nàng lấy ra một cái hộp gấm lộng lẫy, bên trong trưng bày năm cái bình ngọc, mỗi cái trong bình ngọc đều tràn đầy huyết dịch tinh hồng. Tất cả đều là máu của Khương Phàm lúc thi đấu khiêu chiến trên lôi đài, bị nàng cẩn thận sưu tập lại.

Hướng Vãn Tình lấy ra một bình trong đó, đưa cho Bạch Ngọc Hồ Ly.

Bạch Ngọc Hồ Ly hút máu vào trong thân thể, nhắm mắt lại yên lặng cảm nhận.

Dưới tình huống bình thường, nàng có thể thông qua máu của bất cứ vật sống nào để cảm nhận sinh tử của bọn hắn, thậm chí là vị trí đại khái, nhưng lần này, sau khi nàng lặp đi lặp lại cảm nhận, nhưng mãi vẫn không được đáp lại kỹ càng.

- Tỷ tỷ??

Hướng Vãn Tình có dự cảm không tốt, thật chẳng lẽ đã chết rồi sao?

- Ta không cảm giác được hắn tồn tại, nhưng giống như lại có chút liên hệ yếu ớt, cảm giác rất kỳ quái.

- Hắn... Không có chết?

- Có khả năng chết rồi, có thể là giấu ở một nơi rất đặc thù nào đó, có thể vặn vẹo giới hạn Sinh Tử.

Giới hạn Sinh Tử?

Hướng Vãn Tình đột nhiên đối mặt cùng hồ ly, một người một cáo trăm miệng một lời:


- Sinh Tử Ngâm?

- Khương Phàm có Sinh Tử Ngâm?

Hướng Vãn Tình hít vào một hơi, trên khuôn mặt xinh đẹp lần đầu tiên lộ ra biểu tình khiếp sợ.

- Hắn làm sao có được Sinh Tử Ngâm, hắn có biết đó là thứ gì không?

Giọng của Hồ ly đều dần trở nên nghiêm nghị lại.

- Nếu thật là Sinh Tử Ngâm, Khương Phàm...

Vẻ mặt Hướng Vãn Tình càng ngày càng nghiêm trọng.

Tiểu hồ ly thở sâu, tiếc nuối lắc đầu:

- Quên hắn đi, hắn đã phế rồi.



Vô Hồi thánh địa!

Sau khi Đồ Uyên và bọn người Hàn Ngạo trở lại Vương Quốc Hắc Ám báo cáo tình huống, lập tức trở về Vô Hồi thánh địa, nói với bọn người Dạ An Nhiên.

Hàn Ngạo ho nhẹ một tiếng, nói:

- Ta có một tin tức tốt, một tin tức xấu, các ngươi muốn nghe cái nào trước?

Bọn người Dạ An Nhiên trao đổi ánh mắt, đều cảm giác không hiểu thấu.

Mấy vị này đều là đệ tử thân truyền của Lâm Thiên Lộc, phụ trách trấn thủ Đại Hoang cùng Vương Quốc Hắc Ám, có tin tức gì không phải là nên trực tiếp tìm các trưởng lão thánh địa sao, gọi mấy tiểu bối bọn hắn qua làm gì.

Tiêu Phượng Ngô nói:

- Các ngươi thế này khiến cho ta có chút khẩn trương, đầu tiên nói tin tức tốt trước đi.

Hàn Ngạo nói:

- Chúng ta đã tìm được Khương Phàm, tại Vương Quốc Hắc Ám.

Tiêu Phượng Ngô im lặng:

- Đây là tin tức tốt? Hắn không một tiếng động rời khỏi, không phải đến Ly Hỏa thánh địa thì chính là đến Vương Quốc Hắc Ám.

Dạ An Nhiên lại có dự cảm không tốt:

- Tin tức xấu thì sao, có liên quan với Khương Phàm?

- Hắn lại gây họa sao?

Cơ Lăng Huyên đã biết Khương Phàm sẽ không an phận.

Nhất là đến Vương Quốc Hắc Ám, rất nhiều người ở nơi đó đang chờ hắn trở về.

- Gây họa.


- Lại gây ra họa gì rồi, có liên quan với chúng ta không?

Tịch Dao quan sát đến nét mặt của Đồ Uyên và mọi người.

- Họa lần này có chút lớn, cho nên muốn tìm các ngươi chứng thực một chuyện.

- Hắn đã làm cái gì? Ngươi nói nhanh đi.

Tiêu Phượng Ngô thúc giục.

Hàn Ngạo lại ho nhẹ vài tiếng, há hốc mồm, lại nói không nói ra tới.

Tiêu Phượng Ngô nói:

- Ngươi ho khan cái gì, cuống họng nhét lông lừa rồi? Tới đây, ta móc cho ngươi.

Hàn Ngạo quanh co nói:

- Chuyện này rất phức tạp.

- Vậy thì nói đơn giản thôi!

Chu Thanh Thọ cũng đều gấp.

- Đơn giản mà nói, chính là Khương Phàm chết rồi.

- Chết rồi?

Đám người trong điện lập tức đứng lên, cùng nhau hô to, con mắt đều trừng đến căng tròn.

Hàn Ngạo nói:

- Thoạt nhìn là chết rồi.

Tiêu Phượng Ngô ngao một cuống họng:

- Cái gì gọi là nhìn? Chết tiệt, ngươi lại chơi trò kéo dây, ta thiến ngươi!

- Trước tiên đừng kích động!


- Hắn đều chết rồi, lão tử có thể không kích động? Hàn Ngạo, khốn kiếp….ngươi... Ta... Ngươi tới đây cho ta!

Tiêu Phượng Ngô bổ nhào qua phía Hàn Ngạo.

Hàn Ngạo chạy loạn cả phòng, cao giọng kêu to:

- Khương Phàm là chết! Nhưng ta hoài nghi hắn là giả chết!

- Nói!! Nói rõ cho ta!

Tiêu Phượng Ngô chỉ vào hắn gầm thét.

- Lúc ấy tại Luân Hồi bí cảnh, một mình Khương Phàm nghênh chiến ba ngàn con Tử Lân Cự Lang, giết đỏ cả mắt, bị đàn sói xé nát, lúc ấy chúng ta cũng ở đấy, còn có Hỗn Độn Tử Phủ, Đại Tự Tại điện, những kẻ kia đều ở đấy, chúng ta đều đã tận mắt thấy, hắn khẳng định là chết.

- Nhưng, từ lúc Khương Phàm bắt đầu trở lại Vương Quốc Hắc Ám đã vô cùng khác thường, khiêu chiến Hỗn Độn Tử Phủ, Chí Tôn Kim Thành, tàn sát thánh văn, điên cuồng khiêu chiến. Cuối cùng rõ ràng là có cơ hội chạy trốn, lại không để ý chúng ta ngăn cản, giết vào đàn sói. Ta đột nhiên nhớ tới Khương Phàm có một viên đồ vật rất quỷ dị, tên là Sinh Tử Ngâm, có thể tại thời khắc sinh tử kéo người ta vào U Minh Địa Ngục, cho nên ta hoài nghi, rất có thể là Khương Phàm giả chết.

- Có thể kéo người ta vào U Minh Địa Ngục? Đây còn không phải là chết?!

Bọn người Dạ An Nhiên lạnh cả người, trực nhìn chằm chằm Hàn Ngạo, đầu ong ong loạn hưởng.

- Sinh Tử Ngâm có thể kéo người vào, còn có thể trả người lại, chỉ là tình huống trả lại rất đặc biệt, có khả năng cần mấy năm, có khả năng vĩnh viễn không về được. Chúng ta sau khi bẩm báo tình huống cùng sư phụ, sư phụ đã an bài chúng ta trở về cùng các ngươi tìm hiểu tình huống.

- Nếu như Khương Phàm thật sự là có tính toán, là cố ý đi U Minh Địa Ngục, hẳn là sẽ để lại qua nhắc nhở gì đó những bằng hữu các ngươi đây, hoặc là trước khi đi nói lời gì đó.

Hàn Ngạo nói một hơi, mong đợi nhìn Dạ An Nhiên.

Cho tới bây giờ Khương Phàm đều là tự mình cắm đầu làm việc, xưa nay sẽ không thương lượng qua cùng bọn hắn, bọn hắn đều đã chết lặng.

Nhưng chuyện nghiêm trọng như vậy, Khương Phàm hẳn là sẽ để lại thứ gì đó.

Nếu có, nói rõ Khương Phàm thật là có kế hoạch. Nếu như không có, vậy đã nói rõ khả năng Khương Phàm chết là lớn hơn.