Đan Đại Chí Tôn

Chương 1167: C1167: Cuộc chiến chịu chết 3




- Đừng có nằm mơ, Tử Lân Cự Lang hóa thân cự lang chân chính mang ý nghĩa cuồng hóa, lực lượng tăng vọt, tính tình tàn bạo, bọn chúng thả ra tử khí còn có thể hình thành cương khí, ta không gánh nổi ngươi.

- Ngươi cứ việc phối hợp. Ta để cho ngươi kiến thức cái gì gọi là chiến đấu thật sự.

Khương Phàm không sợ hãi, ngược lại là càng tăng vọt chiến ý.

Ngao!!

Đám sói cao giai thét dài giống như tru lên ra hiệu cho trận chiến sắp đến, truyền khắp hoang dã.

Hơn ba ngàn con Tử Lân Cự Lang đáp lại cao vút, toàn thể phóng tới, đại địa rung động.

Bọn chúng đạp nát cự thạch, tử khí sôi trào, giống như dòng lũ cuồn cuộn lao nhanh, bao phủ về phía trước.

Số lượng lớn dân liều mạng truy đuổi vào hoang dã, rung động nhìn đàn sói, kích động lại phấn khởi.

- Khương Phàm chạy thế nào lại tới nơi này?

- Hoang dã mấy trăm dặm phế tích, đơn giản chính là bãi săn tự nhiên của đàn sói.

- Nếu như hắn không có cách nào khác, chỉ sợ là trốn không thoát khỏi năm trăm dặm hoang dã này.

Lãnh Tuyền và Tô Lăng đã theo sát đến hoang dã, ngắm nhìn Khương Phàm ở phương xa.

Bọn hắn đuổi một đường, mặc dù sợ hãi lại thán phục với tốc độ Khương Phàm, nhưng bây giờ rất không hiểu rõ Khương Phàm muốn làm gì.

Bây giờ chỉ là mấy ngàn con, chờ những đàn sói khác từ đuổi tới, sẽ là hơn vạn con.


- Khương Phàm!

Thanh âm to rõ từ chân trời đằng xa truyền đến.

Đồ Uyên vượt qua trời cao, lao tới chỗ Khương Phàm, mặt đầy giận dữ, khí thế hùng hổ.

- Khương Phàm, theo chúng ta về thánh địa!

Bọn người Hàn Ngạo cưỡi Sư Thứu Thú theo ở phía sau, cuồng loạn gào thét.

Rốt cuộc tìm được Khương Phàm, lại không nghĩ rằng phía sau hắn còn có mấy ngàn con cự lang đi theo.

Quá điên cuồng, quá hỗn đản.

Bọn hắn vô cùng lo lắng mà chạy đi tìm kiếm khắp nơi, mười ngày nửa tháng không có chợp mắt, vậy mà hắn lại ở nơi này chơi đùa với đàn sói.

Không thể nào lại đợi hắn, nhất định phải bắt về.

Nhưng... Một nguồn tử khí cuồn cuộn giữa trời, từ các phương vị khác nhau trào lên tới, ở trong đó có sự hung uy để cho người ta hít thở không thông.

- Đồ Uyên, nơi này là Luân Hồi bí cảnh, các ngươi có thể tiến đến, nhưng không thể tùy ý làm bậy.

Bên trong tử khí cuồn cuộn truyền đến thanh âm uy nghiêm.

Hứa Vĩnh Thọ cưỡi một con Tử Lân Cự Lang Niết Bàn cảnh, đạp tan trời cao, nhanh chóng lao nhanh hơn mười dặm, chặn đường Đồ Uyên.

Cự lang mặc dù chỉ có dài năm mét, thế nhưng nó lại tràn ngập hung uy làm cho người không thoải mái, ngay cả Sư Thứu Thú cũng đều cảm nhận được áp bách, liên tiếp chậm lại.

- Hứa Vĩnh Thọ, tránh ra cho ta! Khương Phàm là Võ Hầu của Vương Quốc Hắc Ám, các ngươi không thể giết hắn.

Đồ Uyên dừng ở nửa đường cường thế giằng co với Hứa Vĩnh Thọ.

- Ha ha, sư phụ ngươi cũng không dám dùng khẩu khí này nói chuyện với ta. Ngươi, cũng xứng?

Hứa Vĩnh Thọ cưỡi cự lang, ngạo nghễ đáp lễ.

- Mặc kệ Khương Phàm đã làm cái gì, các ngươi đều biết được thủ quy củ! Bất kỳ điều kiện gì cũng đều có thể thông qua đàm phán để giải quyết, nhưng các ngươi không thể giết hắn.

Đồ Uyên sốt ruột, Khương Phàm đang ở ngoài trăm dặm, nhất định phải mang đi.

- Đàm phán? Ha ha, được thôi, trước tiên ngươi quỳ xuống cho ta, lại để cho Khương Phàm ngoan ngoãn tới quỳ xuống. Để cho ta vui mừng, nói không chừng ta có thể cân nhắc đàm phán. Nếu không... Chí Tôn Kim Thành chúng ta có một trăm cách để Khương Phàm chết, cũng có thể có một trăm cách để Khương Phàm sống không bằng chết.

Mặt mũi Hứa Vĩnh Thọ tràn đầy sát khí.

- Ta nghe nói Khương Phàm còn bắt Hứa Như Lai cùng Hứa Đan của các ngươi, muốn giữ mạng sống của bọn hắn, ngươi phải đàm phán...


Hàn Ngạo vừa muốn thử thương lượng, cự lang dưới thân Hứa Vĩnh Thọ đột nhiên phát ra tiếng tru to rõ, trong chớp mắt, bầu trời kịch liệt chập trùng giống như là đại nạn, thanh triều cuồn cuộn, thảm liệt không gì sánh được, đối diện che mất bọn người Đồ Uyên.

Đồ Uyên cuồn cuộn khí huyết, đau đớn lui lại.

Bọn người Hàn Ngạo ôm đầu kêu thảm, cảm giác thân thể và cả linh hồn đều muốn bị xé rách.

Sư Thứu Thú cũng kêu rên thê lương, nhanh chóng lùi lại, còn suýt chút nữa chở xuống dưới.

- Không biết tự lượng sức mình!

Hứa Vĩnh Thọ hừ lạnh, cưỡi cự lang nhìn đàn sói lao nhanh ở nơi xa, ngồi đợi Khương Phàm bị vây bắt.

Cự lang dưới người hắn lại tru lớn lần nữa, truyền lệnh đàn sói đầu lĩnh ở ngoài trăm dặm, để bọn chúng thành thật đợi ở trên trời, để đàn sói phía dưới phụ trách truy kích.

Đồ Uyên che ngực, mặt mũi tràn đầy đau đớn, nóng nảy nhìn về phương xa, tìm kiếm người của Đại Tự Tại điện.

Bọn hắn hẳn là đã đến, cũng chỉ có bọn hắn mới có thể ngăn cản Chí Tôn Kim Thành.

Nhưng, đúng vào lúc này, Khương Phàm đột nhiên lao xuống, rơi vào trong hoang dã, sau đó xoay người lại, vỗ cánh gáy to, hai cánh chấn kích, xẹt qua mặt đất xông về đàn sói.

- Hắn muốn làm gì?

Vô số người hít vào từng ngụm khí lạnh, vì sao lại không chạy, chẳng lẽ muốn chém giết cùng đàn sói?

Khương Phàm huy động hai cánh, tăng vọt chiến ý, nhiệt huyết sôi trào.

Cuộc chiến chịu chết!

Thẳng tiến không lùi!

Hắn muốn lần nữa nếm thử đại chiến sinh tử, kiểm tra cực hạn tiềm lực của mình.


Trước đó đối kháng Ngu Thiên Khải, chỉ là quyết đấu cá nhân. Giờ phút này nghênh chiến đàn sói, mới là khảo nghiệm sinh tử.

- Khương Phàm! Dừng lại, mau dừng lại!

Bọn người Hàn Ngạo, Lâm Nam ở phía xa kêu lên đầy sợ hãi.

- Tất cả im miệng cho ta!

Hứa Vĩnh Thọ đưa tay quát tháo, nhíu mày nhìn chằm chằm Khương Phàm, tiểu gia hỏa này muốn làm gì?

Ngao...

Đàn sói phóng tới, tử khí như thủy triều.

Thân thể sau khi cuồng hóa, huyết tính đã triệt để kích phát ra đến, tàn nhẫn bạo ngược, kịch liệt gào thét.

- Aaaa….!!

Khương Phàm gào to, kích động lại phấn khởi, hỏa vũ toàn thân đều đang run rẩy.

Thánh Viêm sôi trào, cường quang chói mắt, nương theo bạo động mãnh liệt, mãnh hổ, cự tượng các loại mãnh thú liệt diễm đều liên tiếp xuất hiện, từng tiếng gào thét cuồng dã vang lên, đón đàn sói đụng tới.

Ầm ầm!!

Trận va chạm trong nháy mắt giống như cự lang vỗ bờ, nhấc lên tử khí (khí màu tím) đầy trời, hòa với thảm liệt.