Đan Đại Chí Tôn

Chương 1156: C1156: Hoa dại đầy dốc núi




Tuy nhiên, Khương Phàm càng nghĩ, cảm giác khó giải quyết nhất vẫn Hứa Đan.

Kính Tượng linh văn có thể tùy ý cài con đường không gian, có thể ứng phó các sự kiện đột phát rất tốt, còn có thể bắt hắn cuốn tới trong nguy hiểm.

- Trước tiên phải giải quyết Hứa Đan!

Khương Phàm hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể, huy động liệt diễm rời khỏi Toái Thạch lĩnh.

- Đó là yêu hoa gì?

Thân ảnh Đông Hoàng Như Ảnh hiện ra giữa đất trời mờ tối, nhìn Khương Phàm mặt mũi tràn đầy hưng phấn rời khỏi.

- Là ta ảo giác sao, hắn giống như đang tìm loại hoa kia.

Đông Hoàng Như Yên theo dõi Khương Phàm vài ngày như vậy, càng rõ ràng cảm giác hắn là đang tìm kiếm cái gì đó, mà lúc vừa rồi còn liều chết cướp đoạt đóa hoa kia, rất có thể chính là mục tiêu.

- Hẳn là vậy.

Đông Hoàng Như Ảnh lại càng thấy kỳ lạ, đây chính là mục đích thật sự để Khương Phàm nhấc lên nguy hiểm bị giết tiến đến đây sao?

- Nếu như hắn đến là muốn tìm đồ, im lặng tiến đến không phải càng tốt sao, tại sao muốn kích thích Chí Tôn Kim Thành như thế?

- Nói rõ hắn còn có mục đích khác.

- Tỷ tỷ, tỷ chú ý không? Hắn thường xuyên nói chuyện một mình.


- Không phải hắn nói một mình, hắn là đang nói chuyện cùng ai đó.

- Ai??

- Ta hoài nghi trong thân thể của hắn còn gì đó ở bên trong.

- Ý của tỷ là... Trong người của hắn cất giấu một loại linh hồn nào đó?

- Lần này chúng ta đến thật đúng, tiếp tục theo sau, rất có thể sẽ còn có phát hiện càng lớn.

Đông Hoàng Như Ảnh càng đuổi theo Khương Phàm, càng cảm giác Khương Phàm có bí mật, lại còn là bí mật rất lớn.

- Tỷ tỷ, tỷ nhìn nơi đó.

Đông Hoàng Như Yên chỉ về mặt đất ở xa xa.

Bên trong thổ địa khô nứt liên tiếp chui ra một ít độc hạt, yêu trùng. Bọn chúng quan sát phương hướng Khương Phàm rời khỏi, liên tiếp phân hoá thành hai cái, một lần nữa chui về dưới mặt đất.

Đông Hoàng Như Ảnh nói:

- Người của Chí Tôn Kim Thành hẳn là đã đuổi theo tới.

- Hì hì, trò hay sắp diễn ra rồi! Tỷ tỷ, nhanh đuổi theo Khương Phàm.

Đông Hoàng Như Yên hưng phấn thúc giục.

Biên giới hoang dã, Thi Văn Kiệt dung hợp yêu trùng liên tiếp trở về, mở hai mắt ra.

- Tìm được rồi! Ở trong vị trí sâu nhất của hoang dã, tạm thời đi về hướng đông.

- Khương Phàm hẳn sẽ còn du đãng trong vùng hoang dã một thời gian, không nôn nóng rời khỏi. Chúng ta phải nắm chặt thời gian hắn rời khỏi.

Thi Văn Kiệt, khống chế tốt Yêu thú của ngươi, để bọn chúng nhìn chằm chằm Khương Phàm, chúng ta cũng tùy thời thay đổi vị trí.

Bọn người Hứa Đan lập tức triển khai hành động, vòng quanh biên giới hoang dã.

Nhưng, bọn hắn không biết là, Khương Phàm đã tìm được thứ mình muốn, hắn không hề dừng lại một chút nào, sau khi thẳng tắp xông ra khỏi hoang dã mênh mông, rất nhanh đã biến mất ở chân trời.

Không chỉ có Thi Văn Kiệt bọn hắn vồ hụt, ngay cả yêu trùng truy đuổi cũng đều không theo kịp tốc độ.

- Ta còn có liệp ưng đang ngó chừng hắn, đuổi theo.

Thi Văn Kiệt cưỡi Kim Cương Anh Vũ đuổi bắt, dẫn theo đàn sói phía sau.

Đàn sói không còn ẩn nấp, bọn chúng dùng tốc độ cao nhất phóng tới trong rừng rậm, theo sát Thi Văn Kiệt trên bầu trời.


Khương Phàm không biết phía sau có kẻ đang đuổi theo, nhưng tính cảnh giác của hắn rất mạnh, ngĩ rằng khả năng sẽ có, cho nên hắn dựa vào ưu thế tốc độ, mừng rỡ bay thẳng hơn ba ngàn dặm, lại đột nhiên chuyển phương hướng, lại bay thêm hơn nghìn dặm, sau khi xác định không có uy hiếp liền tìm tới vết nứt để ẩn nấp, lấy ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.

- Chúng ta không thể luyện thuốc độc, đây là tôn nghiêm của Luyện Đan sư.

Đan Hoàng nghiêm túc nhắc nhở Khương Phàm.

Hắn nhớ kỹ thời điểm Khương Phàm ở La Phù giết tên Độc sư đó, bộ độc kinh kia liền ở trong thanh đồng tiểu tháp, tiểu tử này đến bây giờ đều không có bỏ được.

- Ta làm sao có thể luyện độc ngay trước mặt ngài. Sư phụ, Bá Nguyên Đan có thể mài thành phấn dùng không?

Khương Phàm liếc nhìn Đan Hoàng Cổ Kinh trong đầu, bây giờ có thể luyện chế đỉnh cấp trong đan dược, Bá Nguyên Đan là đặc biệt nhất.

Thuộc về đan dược ngũ phẩm, có thể kích thích lên tiềm lực toàn thân trong thời gian rất ngắn, từ huyết khí đến linh hồn, đều đạt tới phấn khởi cực hạn, bộc phát ra thực lực siêu cường, ngay cả tính cách đều sẽ vô cùng nóng nảy.

Nghiêm trọng hơn, sẽ còn có thể mất đi lý trí.

Nhưng dược hiệu mãnh liệt, tới cũng nhanh, biến mất càng nhanh, mà sau khi dược hiệu kết thúc, toàn thân sẽ hư thoát, buồn ngủ, nghiêm trọng tình hơn là còn có thể khiến cho mạch máu toàn thân bạo liệt.

- Bá Nguyên Đan? Ngươi muốn làm gì?

- Mài thành phấn, đút cho bọn hắn, để bọn hắn nóng nảy, để bọn hắn phấn khởi, sau đó chờ bọn hắn suy yếu.

- Ngươi không sợ sau khi bọn họ nóng nảy sẽ xé sống ngươi?

- Ta chính là đi chịu chết mà.

Bây giờ Khương Phàm đã không có ràng buộc, tùy thời làm tốt chuẩn bị để đi chết.

Nhưng, lúc nào chết thật, phải nhìn khả năng của đám người Chí Tôn Kim Thành kia.

Đan Hoàng cảm thấy rất bất đắc dĩ, người khác đều muốn sống, gia hỏa này lại ngóng trông chết.


- Bá Nguyên Đan có thể mài thành phấn, nhưng chỉ sợ sẽ có hương vị quá nồng.

Khương Phàm xoay động nhãn châu:

- Dễ giải quyết.

Khương Phàm trốn ở trong sơn cốc, nắm chặt thời gian luyện chế.

Dược liệu sung túc, hào hứng lại cao, luyện chế đan dược vô cùng thuận lợi, một viên tiếp lấy một viên bay ra.

Thời gian trọn vẹn ba ngày, Khương Phàm thành công luyện ra ba mươi bảy viên Bá Nguyên Đan.

Trong lúc đó chỉ thất bại hai lần.

Thiên tài a thiên tài!

Đan Hoàng rung động, đứa nhỏ này bình thường rất ít luyện đan, nhưng mỗi lần luyện đều có thể cam đoan xác xuất thành công rất cao.

Nếu như toàn bộ tinh lực phóng tới trên luyện đan, rất có khả năng thành tựu sẽ đạt tới trình độ của hắn năm đó, thậm chí còn có khả năng siêu việt hơn.

Luyện đan sư siêu việt hơn hắn??

Nếu quả thật có thể làm được, hoàng tộc thiên hạ này, thậm chí hoàng đạo, ai không kính sợ, ai không lấy lòng?

Đáng tiếc đứa nhỏ này không phải không làm việc đàng hoàng, mà là đi hướng cực đoan.