Đan Đại Chí Tôn

Chương 1146




- Khương Phàm! Rốt cuộc cũng tìm được hắn! 

Đông Hoàng Như Yên ngạc nhiên ngắm nhìn Khương Phàm từ xa. 

Các nàng đến đây đã rất nhiều ngày, tìm kiếm Khương Phàm ở khắp nơi, nhưng Khương Phàm tựa như là ẩn nấp rồi, từ đầu đến cuối vẫn không thấy bóng dáng đâu, thậm chí các nàng còn có lần đã lo lắng hắn bị Chí Tôn Kim Thành khống chế được. 

Không nghĩ tới, vậy mà lại đụng phải ở nơi này. 

- Nhìn còn rất có tinh thần. 

Đông Hoàng Như Ảnh yêu kiều thướt tha, phiêu dật như tiên, xung quanh tỏa ra tầng tầng không gian dao động, ẩn giấu đi thân ảnh tỷ muội các nàng. 

- Người của Chí Tôn Kim Thành đâu, làm sao còn không có đuổi tới hắn? 

Đông Hoàng Như Yên nhìn ra khắp nơi, không nhìn thấy bóng dáng nào của Chí Tôn Kim Thành. 

- Nếu Chí Tôn Kim Thành hắn bỏ vào đến, hẳn là có biện pháp truy đuổi mới đúng, làm sao còn để hắn tùy ý du đãng khắp nơi. 

Đông Hoàng Như Ảnh cũng cảm thấy kỳ quái, nhìn bộ dáng Khương Phàm sinh khí dồi dào như thế, còn giống như không có phát sinh xung đột cùng Chí Tôn Kim Thành. 

- Hẳn là bị hất ra. Hắc hắc, Khương Phàm nhìn điên cuồng phách lối, kỳ thật lảy rất tinh ranh. Chí Tôn Kim Thành đánh giá thấp hắn kết quả chính là sẽ bị đùa nghịch xoay quanh. 

- Hắn liều chết tiến vào, rốt cuộc là muốn làm gì? 

Đông Hoàng Như Ảnh trước đó đoán rằng Khương Phàm dám vào Luân Hồi bí cảnh là Vô Hồi thánh địa cho hắn lực lượng, hắn lại ở chỗ này phối hợp cùng Vô Hồi thánh địa, liên thủ chặn đánh Chí Tôn Kim Thành. 

Nhưng vậy mà hôm trước nàng lại thấy được người của Vô Hồi thánh địa đang cố gắng tìm kiếm Khương Phàm, lại còn vô cùng sốt ruột. 

Nói cách khác, gia hỏa này tiến vào Luân Hồi bí cảnh chẳng những không có nói với Vô Hồi thánh địa, còn không có dự định hợp tác cùng Vô Hồi thánh địa. 

Hắn chẳng lẽ muốn tự mình đấu với Chí Tôn Kim Thành? 

Đây là điên cuồng, hay là điên thật? 

- Mặc kệ, theo sau liền biết. 

Đông Hoàng Như Yên hưng phấn thúc giục. 

- Ngươi đó... 

Đông Hoàng Như Ảnh im lặng. 

Thời điểm không tìm được Khương Phàm, nha đầu này giống như mất hồn, mặt ủ mày chau, không ngừng nói năng linh ta linh tinh. 

Bây giờ thấy Khương Phàm, giống như đột nhiên sống lại, trong đôi mắt đều có ánh sáng. 

- Hắn chạy, mau đuổi theo. 

Đông Hoàng Như Yên chưa từng gặp được nam hài nhi chơi vui như vậy, luôn có thể mang đến cho nàng kích thích, vui mừng. 

Đông Hoàng Như Ảnh ra hiệu với bọn thị vệ ẩn nấp nơi xa, chân đạp hư không, đi theo Khương Phàm. 

Sau khi Khương Phàm rời khỏi liền tìm tới một chỗ vắng vẻ ở động sâu dưới mặt đất, mệt mỏi phóng Tô Lăng ra. 

Khí tức Tô Lăng rất yếu ớt, đã hấp hối, ngay cả lân phiến đều ảm đạm không ánh sáng, liên miên tróc ra. 

- Sơn Hà Đại Táng lại còn có thể cướp đoạt sinh mệnh! 

Khương Phàm may mắn kịp thời móc nàng ra, chậm thêm một khả năng hồi thật trực tiếp mai táng nàng, đến lúc đó Đại Diễn thánh địa không thể không tìm hắn liều mạng. 

Khương Phàm lấy chút dược thảo bổ sung huyết khí cùng điều trị linh hồn từ trong thanh đồng tiểu tháp ra, đưa đến trong miệng Tô Lăng. 

Khí tức Tô Lăng yếu ớt, cũng mất đi ý thức, sẽ không nhấm nuốt, sẽ không hấp thu. 

Khương Phàm lấy ra đan dược nhét vào, kết quả cũng chỉ là ở lại trong miệng, không có nuốt xuống. 

Khương Phàm không có cách nào khác, hắn chỉ có thể tạo ra dược dịch, nhỏ giọt vào trong miệng Tô Lăng. 

Dược dịch thấm vào lấy khoang miệng, tản mát ra dược hiệu, từ từ thẩm thấu trong thân thể. 

Chỉ là Tô Lăng mình không có ý thức để hấp thu, phương thức tẩm bổ này quá chậm. 

- Nếu như ngươi bỏ được, nhỏ cho nàng Sinh Mệnh Cam Lộ đi. 

Đan Hoàng nhắc nhở trong đầu Khương Phàm. 

- Sinh Mệnh Cam Lộ? 

Lông mày Khương Phàm lập tức nhăn lại, đối với vật kia lòng vẫn còn sợ hãi. 

Dù sao Tô Lăng cũng là nữ hài tử, nếu cái này kích thích lên hào hứng gì đó, chẳng phải là giống với rót thuốc sao, sau đó nếu như nàng đuổi giết hắn khắp thiên hạ, lại nháo đến Đại Diễn thánh địa, mặt của hắn biết để ở đâu. 

Trước đó bởi vì chuyện Tô Thiên Tịch đã để lại ấn tượng hỏng bét cho bọn người Tô Triệt, nếu như lại "Rót thuốc" cho Tô Lăng, chỉ sợ Đại Diễn thánh địa thật sẽ coi hắn là sắc lang, lưu manh. 

- Sinh Mệnh Cam Lộ là cứu mạng, thân thể có không trọn vẹn, huyết nhục có tiêu hao, liền sẽ nhanh chóng khôi phục. Lúc đó ngươi là tình huống đặc biệt, tự làm tự chịu. 

- Xác định?? 

- Ta vô cùng xác định. 

Khương Phàm do dự một chút, sau đó lấy bình ngọc ra, đẩy cái miệng to lớn của Tô Lăng ra, cẩn thận nhỏ một giọt vào tâm yết hầu. 

Sinh Mệnh Cam Lộ sau khi tiến vào yết hầu, nhanh chóng nở rộ lên khí tức sinh mệnh nồng đậm, hướng khuếch tán toàn thân, từ nội tạng đến hài cốt, lại đến huyết nhục, đều được tới tẩm bổ. 

Hiệu quả hết sức rõ ràng. 

Khí tức suy yếu của Tô Lăng ệt đã ổn định. 

Chỉ là... 

Tô Lăng vẫn không có thức tỉnh, dược hiệu qua đi, xích lân vã là tia sáng yếu ớt, không có sáng bóng như thường ngày, thân thể mặc dù đã khôi phục hơn rất nhiều, nhưng không có mượt mà như trước đó. 

- Một giọt không đủ? 

Khương Phàm cảm thấy kì quái. 

Hiệu quả của Sinh Mệnh Cam Lộ hắn đã thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, làm sao có thể không giúp Tô Lăng tỉnh lại được? 

- Nàng không phải người. 

Đan Hoàng đột nhiên tới một câu. 

- Có ý gì? 

- Nàng hẳn là yêu! Nàng là Yêu thú hóa thành hình người, mà không phải con người hóa thành Yêu Thể. 

- Làm sao mà ngài biết được? 

Khương Phàm đứng dậy, một lần nữa đánh giá cự mãng cực lớn đến nỗi nhìn thấy mà giật mình trước mặt. 

- Bắt đầu từ Linh Nguyên cảnh, Thú linh văn sẽ thôi hóa cơ thể, dần dần biến thành Yêu Thể, nhưng đây chỉ là kết quả diễn biến, không phải biến thành Yêu thú thật sự. Cho nên Yêu thú sau Linh Nguyên cảnh nói cho cùng chỉ là thân người hình thú. Trừ phi có tình huống cực kỳ đặc thù, thân người hình thú có thể đạt tới mười mấy mét đã coi như là cực hạn, nếu không trái tim, huyết khí thậm chí là linh hồn đều không thể phù hợp với thân hình khổng lồ.