Đan Đại Chí Tôn

Chương 1138




Khương Phàm rất im lặng, chuyện kia quá lúng túng. 

- Đừng quấn lấy ta. 

- Chỉ là giúp một chuyện nhỏ mà thôi. Cô tới nơi này đã hơn bảy tháng, hẳn là đã chuyển không sai biệt lắm, có thể chỉ dẫn cho ta mấy chỗ đặc thù hay không, chính là nơi chiếm cứ vong linh, hoặc là nơi rất nguy hiểm, rất đặc thù. 

- Ngươi muốn làm gì? 

Rốt cuộc Tô Lăng cũng ngừng lại. 

- Tìm chuyện kích thích làm một chút. 

- Lúc ngươi rơi vào trong hố đầu ngã đến hỏng rồi? 

- Người khác đều tận lực tránh né nơi kia, ngươi còn muốn chui vào trong đó? 

- Tùy tiện chỉ mấy nơi. 

Tô Lăng quái dị nhìn Khương Phàm: 

- Ngươi là sống đủ ròi nên muốn chết, hay là muốn gài người? 

- Ta chính là hiếu kỳ, muốn tùy tiện nhìn. 

- Nếu như ngươi muốn đi chết, trước khi chết có thể để cho ta nếm thử hay không? 

- Có ý gì? 

Khương Phàm có chút nhíu mày, nếm thử? 

Làm sao nha đầu này lại cởi mở như vậy sao? 

- Ngươi vào trong bụng ta ở một đêm, ngày thứ hai ta lại ngươi phun ra, đến lúc đó ngươi lại chết cũng không muộn. 

Tô Lăng vẫn rất ngạc nhiên với huyết mạch của Khương Phàm. 

- Ta còn không có sống đủ, cũng không có thói quen chạy đến trong bụng nữ tử ngủ. 

- Dù sao đều muốn đi chết rồi, quen hay không quen, ngươi quan tâm sao? 

- Ta không phải đi chết, ta muốn đi nhìn. 

- Suy nghĩ một chút? 

- Không có cân nhắc! 

Tô Lăng nghĩ nghĩ, nói: 

- Ta gặp được mấy nơi. Một chỗ gần đó hình như cũng chỉ mấy chục dặm hoặc hơn trăm dặm, ngươi di chuyển vài vòng khắp nơi, hẳn là có thể nhìn thấy. Còn có một chỗ rất xa, khoảng tám trăm dặm, nơi đó có rừng đá phiến cỡ lớn, cảnh sắc rất đẹp, ngươi đi thẳng vào bên trong, tìm tới chỗ hố sâu, xuống dưới liền có vong linh chiếm cứ. Qua rừng đá, tiếp tục đi lên phía trước, ngươi sẽ thấy phiến hoang dã, tiến vào hoang dã tìm tới chỗ đá vụn, nơi đó rất đặc biệt. 

- Nói mập mờ như thế sao? 

- Ta tới đây bảy tháng, khi phát giác được khí tức nguy hiểm kia liền tránh ra thật xa, chưa bao giờ tới gần qua. Mấy cái này là ta miễn cưỡng có chút ấn tượng. 

- Cám ơn, ta đi tìm nhìn một chút. 

Khương Phàm quay người liền muốn rời khỏi, Tô Lăng lại theo sau. 

- Cô làm gì? 

- Đi theo ngươi. 

- Đi theo ta làm cái gì? 

- Trước khi ngươi chết, ta nếm thử trước. 

- Ta thật không muốn chết! 

- Chẳng may ngươi đột nhiên nghĩ thông suốt thì sao? 

- Ta... 

Khương Phàm dở khóc dở cười, lắc đầu, chui vào trong rừng rậm. 

Nửa ngày qua đi, Khương Phàm đứng ở trước một ngọn núi cổ lão thê lương, ngọn núi rạn nứt, từ trong cái khe có hắc khí bay lên. 

Từ những cây cối tươi tốt trong núi rừng này, thì ngọn núi cổ lão âm trầm này trông này vô cùng đặc biệt. 

- Thấy được cái động kia không? Đi đến đó là được. 

Tô Lăng vẫn chưa từ bỏ ý định, xoa bóp cánh tay Khương Phàm: 

- Để cho ta nếm thử? 

- Không nôn nóng, chờ ta chết đi, ta sẽ bò ra tới. 

Khương Phàm nắm chặt nắm đấm, đi đến hang đá. 

- Chết rồi thì còn leo ra thế nào? 

Tô Lăng nói thầm, ở lại bên ngoài chờ hắn. 

Khương Phàm vừa đi đến hang đá, một hơi lạnh âm trầm đập vào mặt, tiếng nỉ non quỷ dị quanh quẩn ở bên tai, giống như có vong linh quấn lên người hắn khiến hắn phải rùng mình. 

Khương Phàm kích phát linh văn, toàn thân dâng lên Thánh Viêm mãnh liệt. 

Nhất là kích phát lực lượng Thái Dương Tinh Hỏa cùng Thuần Dương Chính Thiên Hỏa. 

m khí bị kích thích, nhanh chóng tán loạn. 

Ánh mắt Khương Phàm sáng ngời, toàn thân nhấc lên liệt diễm, cảnh giác đi vào trong sơn động. 

Nơi này không chỉ có hắc ám, mà giống như chiếm cứ lực lượng không gian. 

Từ bên ngoài nhìn vào, núi đá không lớn, nhưng khi đi đến bên trong thật giống như không có điểm cuối cùng. 

Khương Phàm đi cực kỳ lâu, rốt cuộc cũng thấy được chút u quang. 

Ở sâu trong hang đá bò đầy lấy dây leo màu lam u ám, đỉnh dây leo nở rộ những bông hoa hoa màu trắng. 

Dây leo tinh tế, u quang yếu ớt, số lượng lại rất nhiều. 

Hoa trắng thánh khiết như hoa sen, cánh hoa rộng thùng thình, tỏa ra ánh sáng mê người, cẩn thận quan sát, những ánh sáng kia mơ hồ ngưng tụ thành nữ tử mỹ lệ, dáng dấp yểu điệu phất phới ở nơi đó. 

Trong sơn động, hồn khí phiêu đãng, chiếm cứ số lượng lớn vong linh, nhưng chúng nó đều bị tế đằng quấn quanh, giống như đồ ăn treo ở nơi đó, bị hấp thu năng lượng. 

Nơi hoa trắng nở rộ, có rất nhiều đường vân tinh mịn liên tiếp với Cửu U thâm không thần bí. 

Hào quang sáng tỏ của nó thẩm thấu đến bên trong thâm không, tựa như đèn sáng bên trong hắc ám vô tận, lại như là nữ tử uyển chuyển, đang hấp dẫn đám vong linh lang thang bên trong thâm không phiêu đãng tới nơi này, sau đó... Bị dây leo săn mồi! 

- Đó là Nữ Yêu Hoa, hấp dẫn vong linh, săn vong linh. Loại vật này rất phổ biến tại U Minh Địa Ngục. 

- Biến thành nữ tử, hấp dẫn vong linh? Xem ra không có chút định lực, làm quỷ cũng không an toàn. 

Khương Phàm lắc đầu, lui đi ra khỏi hang đá. 

Nhưng, vừa đi ra, lại nhìn thấy mấy người đang vây quanh bên cạnh Tô Lăng, mặt mũi đều là nụ cười nịnh nọt. 

Bên trong có một kẻ mà Khương Phàm có chút ấn tượng, là lúc cướp đoạt tấm biển, bị hắn đánh bay rơi khỏi con "Thanh Điểu" kia. 

- Là ngươi? 

Nam Cung Cẩm Thành ngưng tụ ánh mắt, nụ cười lập tức biến thành mặt lạnh. 

Khương Phàm nhận ra hắn, hắn đương nhiên cũng nhận ra Khương Phàm. 

Lúc đó Linh Bảo giáng thế, hắn đã thấy là mình sắp có được rồi, nhưng chính là bị hỗn đản này nhúng tay, bỏ mất cơ hội. 

Nháo đến cuối cùng, tấm biển không có tới tay, bảo cốt cũng không có được một khối. 

- Chúng ta quen biết nhau sao? 

Khương Phàm nhìn tới đám người thư viện này, trong lòng bỗng nhiên có tính toán. 

- Thời điểm xuất hiện ảo ảnh, ngươi đoạt tấm biển của ta. 

Nam Cung Cẩm Thành nhìn chằm chằm Khương Phàm, nắm chặt nắm đấm, các học viên khác ở sau lưng cũng đều lộ ra ánh mắt bất thiện. 

- Lúc ấy hắn ở đó? 

Tô Lăng kỳ quái nhìn Khương Phàm. 

Lúc ấy nàng vội vàng cướp đoạt xương cốt, không có chú ý nơi khác, thì ra lúc ấy Khương Phàm đã ở chỗ này.