Đan Đại Chí Tôn

Chương 1135




Khương Phàm trốn ở trong góc hẻm núi mờ tối, hai tay đè xuống đất, yên lặng cảm nhận được nhịp đập của đại địa. 

Hắn đang tu luyện "Sơn Hà Đại Táng". 

Loại cấm thuật này hoàn toàn khác biệt với võ pháp hắn tiếp xúc trước đó, nó thậm chí còn không cần dùng linh lực thôi động, cũng không liên quan với linh văn, mà là cần dùng ý niệm cảm ngộ đại địa sông ngòi, hình thành cộng minh vi diệu, sau đó thông qua thân thể, dẫn phát đại thế tai nạn. 

Vừa phức tạp lại càng thâm ảo hơn. 

Nhưng, vừa mới bắt đầu "Cảm ngộ sơn hà" này đã làm khó Khương Phàm, huống chi còn muốn dẫn phát lực lượng tai nạn. 

Tuy nhiên dù sao nó cũng là Hồng Hoang cấm thuật, quá dụ dỗ, quá kích thích, Khương Phàm đắm chìm trong đó, không biết mệt mỏi càng không sợ người khác làm phiền mà liên tục thử nghiệm. 

- Sơn Hà Đại Táng, tương đương với Đại Địa Chi Mẫu thở dài. Ngươi cần theo hầu thổ địa dưới phương này hình thành cảm ứng đặc biệt, cũng mời đến pháp lệnh, pháp chỉ. 

Đan Hoàng dùng ngôn ngữ thông tục nhất, chỉ đạo Khương Phàm. 

Mặc dù hắn không hiểu ảo diệu thật sự của Chư Thiên Lục Táng, nhưng dù sao đã trải qua, cũng đã chứng kiến qua, cho nên có chút tự mình hiểu. 

- Quên linh văn của ngươi, quên linh lực của ngươi, quên công quyết cùng võ pháp của ngươi. Mỗi một mai táng trong Chư Thiên Lục Táng đều không có liên quan với thể chất, linh văn, linh nguyên. 

- Nói đến bản chất, kỳ thật chính là hướng tới Thế Giới Nguyên Bản, mượn tới năng lượng. Sơn Hà Đại Táng, chẳng khác nào là ngươi đang mượn dùng lực lượng của Đại Địa Chi Mẫu. Mà ngươi, là nó sứ giả, là nó môi giới. 

- Nhưng còn có một số chú ý đặc biệt, đại địa thai nghén vạn vật, tượng trưng cho vĩnh sinh, mà ngươi muốn mượn dùng lại là lực lượng hủy diệt. Liên hệ vi diệu trong này cần chính ngươi đi cảm ngộ. 

Đan Hoàng hướng dẫn từng bước, nhấn mạnh mấu chốt trong đó cho Khương Phàm. 

Khương Phàm đắm chìm trong cảm ngộ, rất bình tĩnh, cũng rất nghiêm túc. 

Hắn đang cảm ngộ đại địa rung động, cũng tại cảm ngộ thân thể mình. 

Bởi vì sau khi hắn lặp đi lặp lại nếm thử, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề rất kỳ diệu, thân thể hắn trùng sinh này kỳ thật chính là đại địa thai nghén mà thành. Dùng thần huyết thần cốt kiếp trước của hắn làm kíp nổ, lại dùng pháp trận đặc biệt dung nhập dưới mặt đất, không ngừng liên tục hấp thu Linh Mạch Đại Địa ngàn năm, một lần nữa tạo nên huyết cơ và thể thể. 

Cho nên từ hướng này mà nói, thân thể này của hắn hẳn là tồn tại liên hệ đặc biệt cùng đại địa mênh mông. 

Nếu như đại địa là phụ mẫu, vậy hắn chính là hài tử. 

Thời gian trôi qua từng giây từng phút... 

Đã không biết đi qua bao lâu, Khương Phàm hoàn toàn đắm chìm trong cảm ngộ, quên đi thời gian, quên đi không gian, quên đi hết thảy mọi thứ. 

Cho đến khi một thời khắc, trong ý thức của hắn nổi lên lay động yếu ớt, ngay sau đó, thân thể của hắn giống như bắt đầu từ từ hòa tan, thổ địa dưới thân lan tràn ra nham thổ sền sệt, quấn quanh lấy hắn, nuốt hết lấy hắn. 

Khương Phàm nhắm mắt lại, truy tìm loại cảm giác không linh phiêu miểu này, từ từ trầm luân xuống "dưới đất". 

Thật lâu... 

Hắn giống như chìm đến sâu trong địa tầng mênh mông, nhưng nơi này cũng không giá lạnh, cũng không hắc ám, đã không có kiềm chế, cũng không có hoang vu. 

Hắn không có mở mắt ra, mà là dùng ý thức đi cảm nhận. 

Nơi này mênh mông vô biên lại ấm áp an bình. 

Nơi này phiêu đãng linh khí đại địa vô tận, chảy xuôi sinh mệnh nguyên lực. 

Nơi này có khoáng mạch đại địa lù lù như núi. 

Nơi này có Linh Mạch Đại Địa lao nhanh như sông. 

Nơi này càng có dòng sông cùng dung nham đầu nguồn, giăng ở khắp nơi. 

Bọn chúng mênh mông, hùng vĩ như vậy, gần ngay trước mắt, lại mờ ảo mông lung như vậy, không cách nào đụng vào được. 

Khương Phàm trầm luân trong đó, càng lún càng sâu, không gian xung quanh cũng càng to lớn, thần bí mới lạ. 

Dần dần, thân thể của hắn đã biến mất hình dáng, phảng phất hoàn toàn dung nhập nơi này. 

Nếu quả như thật sự cho rằng sơn hà vô tận là mẫu thân, thì bây giờ Khương Phàm tương đương với phiêu đãng trong thân thể mẫu thân. 

Dòng sông là mạch máu, linh mạch là kinh mạch, khoáng mạch là hài cốt, đại địa làm huyết nhục. 

Chỉ là người phụ mẫu này quá to lớn, Khương Phàm đặt mình vào trong đó tựa như là cái tế bào nhỏ bé. 

Nhưng, Khương Phàm bỗng nhiên cảm giác rất quen thuộc, thật ấm áp. 

Dù sao, hắn cũng từng thai nghén ngàn năm tại địa tầng cuồn cuộn. 

- Ta hiểu được! 

Đan Hoàng cảm giác được Khương Phàm bắt đầu thay đổi, bỗng nhiên nghĩ thông suốt cái gì đó. 

Sơn Hà Đại Táng chọn Khương Phàm, rất có thể cũng là bởi vì phương thức hắn luân hồi trùng sinh rất đặc biệt. 

Nếu thật là như thế, vậy Khương Phàm quả thực là kí chủ tự nhiên của "Sơn Hà Đại Táng". 

Nhưng, Đan Hoàng lại nhẹ giọng thở dài, hắn thật sự muốn không phải là Khương Phàm. 

Dù sao tiếp quản Chư Thiên Lục Táng, chẳng khác nào tiếp quản Tai Nạn Pháp Chỉ, tương lai Khương Phàm sẽ đứng trước khiêu chiến càng kinh khủng, cũng gánh vác sứ mệnh trầm trọng hơn. 

Mà tại thời đại của bọn hắn, "Sư đồ" tiếp quản Chư Thiên Lục Táng... Không có một kết thúc yên lành... 

Khương Phàm yên lặng cảm ngộ, vẫn trầm luân không một tiếng động, cũng rốt cuộc cũng chờ đến "Đại Địa Chi Mẫu" mà hắn mong đợi. 

Ở trước mặt của hắn là đoàn hư vô mờ mịt ánh sáng, thần bí khó lường, lúc sáng lúc tối. Giống như có thể thấy rõ, nhưng lại giống như mông lung mơ hồ. 

Một cảm giác không cách nào nói rõ tràn ngập ở trong lòng, đoàn ánh sáng kia thật giống như chính là bản nguyên của toàn bộ thế giới đại địa, là lực lượng thần bí siêu việt. 

"Thân thể" Khương Phàm không tự chủ được mà tới gần phía trước. 

Mà quang ảnh thần bí kia cũng lan tràn ra sợi tơ tinh mịn, đụng vào hắn, cảm nhận được hắn, sau đó... Chậm rãi bao quanh, tiếp nhận hắn. 

Trong chớp mắt, Khương Phàm như đang bước vào thế giới thần bí, gặp được năng lượng siêu việt phàm trần, thậm chí đang gia tăng thần lực phi phàm. 

Trong mơ hồ, hắn thấy được năng lượng ở sâu bên trong, xuất hiện một cái bóng mơ hồ. 

- Ngươi là... 

Thanh âm Khương Phàm tầng tầng lớp lớp, quanh quẩn trong hư không vô tận.