Đan Đại Chí Tôn

Chương 1122




- Ha ha, ta có thể thắng? Ta có thể giết? Nơi này mặc dù là lôi đài, các ngươi lại đồng ý ước định, nhưng dựa theo tính tình cao ngạo của các ngươi, ta hẳn là nói giết một tên, liền xem như đã làm bị thương một tên, các ngươi cũng sẽ nhớ tử thù, sau khi xuống đài sẽ nghĩ cách nhục nhã ta, giết chết ta. 

- Ngươi... 

- Có bản lĩnh liền quang minh chính đại mà thắng ta, không có bản sự liền lén lút ám hại ta, tóm lại chớ nói những lời nhảm nhí này với ta. 

Khương Phàm phách lối hô to để rất nhiều người hít vào một ngụm khí lạnh, vị Võ Hầu này xác thực có khí phách. 

Trong sương phòng sau lưng Khương Phàm, Lâm Thiên Lộc mơ hồ cảm giác có chút là lạ, táo bạo như thế? 

Rốt cuộc bên trong Chí Tôn Kim Thành đã xảy ra chuyện gì? 

Khương Phàm giằng co với bọn người Hứa Như Lai, tiếp tục luyện hóa đan dược. 

Hắn chính là muốn hung hăng kích thích Chí Tôn Kim Thành, dẫn càng nhiều người giết đến Luân Hồi bí cảnh, "Trước khi chết" trước đó có thể không cố kỵ gì mà giết đến thống khoái. 

Đời này, chỉ sợ cũng chỉ có lần này. 

Ngay cả Hứa Thừa n đều cực kỳ giận giữ: 

- Ngươi đã một lòng muốn chết, chúng ta thành toàn cho ngươi. 

- Ở chỗ này quang minh chính đại giết ta? Hay là đến Luân Hồi bí cảnh đánh lén ta? Ha ha, ta thay các ngươi chọn, Luân Hồi bí cảnh! 

Khương Phàm nói xong, liệt diễm trước mặt cuồn cuộn, xông ra chín viên đan dược. 

Ba viên tinh hồng mượt mà, tràn ngập huyết khí nồng đậm. 

Ba viên đen như mực, dâng lên hồn khí mơ hồ bày biện ra thú ảnh. 

Ba viên màu sắc tinh khiết, linh lực bành trướng. 

- Hắn luyện thi thể thành đan dược? Đây là thuật luyện đan quỷ dị gì đây! 

- Ta đều quên mất, hắn còn là Luyện Đan sư. 

- Thật đáng sợ, trực tiếp luyện người thành đan dược? 

Diễn võ trường bạo động, ai cũng không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy một màn tàn nhẫn như vậy. 

Khương Phàm vuốt vuốt đan dược, mắt lạnh nhìn Hứa Như Lai: 

- Ta hỏi lần nữa, chuyện tửu lâu ở dưới đáy biển, các ngươi thừa nhận hay không thừa nhận? 

- Ta thừa nhận cái rắm! Chúng ta không có dơ bẩn như vậy! 

Hứa Như Lai tức giận, lập mộng cảnh như thế vì để kéo Khương Phàm tới tầng thứ hai, không nghĩ tới gia hỏa này lại phản ứng kịch liệt như vậy, lại còn chạy đến Vương Quốc Hắc Ám đứng ở trước mặt mọi người tuyên cáo. 

Mà đã nháo đến tình trạng này, khả năng có rất nhiều người đều đã tin là thật. 

- Rác rưởi. 

Khương Phàm nói xong, đột nhiên nắm tay lại, bóp nát ba viên huyết đan: 

- Máu Hứa gia, thúi! 

- Ngươi... 

Đám người Hứa gia tập thể lao về phía trước, hận không thể xé sống Khương Phàm. 

Khương Phàm thu hồi linh đan và hồn đan, giơ tay lên nói: 

- Luân Hồi bí cảnh, xin mời? 

- Mời! 

Tất cả mọi người Hứa gia quát lớn, hận đến nghiến răng nghiến lợi. 

- Khương Phàm, đừng xúc động, chậm hai ngày. 

Hàn Ngạo cao giọng la lên. 

- Không sợ! Luân Hồi bí cảnh cũng là lôi tràng! Sau ba tháng, ta có thể còn sống trở về, coi như Chí Tôn Kim Thành thua, nếu như ta chết ở nơi đó, Chí Tôn Kim Thành cũng thua, bởi vì bọn hắn đã tàn sát Võ Hầu. 

Khương Phàm cất tiếng cười to, hào tình vạn trượng, nhanh chân đi ra khỏi diễn võ trường. 

Rất nhiều người của Hứa gia chau mày. 

Lời này là cố ý nói cho người khác nghe được sao? 

Chỉ cần hắn chết, mặc kệ là bị giết thật hay đúng là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả mọi người đều sẽ nhận định là Chí Tôn Kim Thành bọn hắn làm. 

Hứa Đan cắn răng nói: 

- Đừng để ý tới hắn nói cái gì, chỉ cần hắn tiến vào Luân Hồi bí cảnh, chính là con mồi của chúng ta. Chúng ta có thể không giết hắn, nhưng chúng ta có thể cho hắn sống không bằng chết. Chính hắn nói ba tháng, chúng ta sẽ tra tấn hắn ba tháng. 

Mấy vạn người tại diễn võ trường đưa mắt nhìn Khương Phàm cùng người Chí Tôn Kim Thành rời khỏi, đều hận không thể đuổi theo, tiếp tục thưởng thức săn giết càng đặc sắc hơn. 

Nhưng đó là Luân Hồi bí cảnh, không phải nơi bọn hắn muốn đi liền có thể đi. 

Bọn hắn rung động lại bội phục, thánh địa có thể nuôi dưỡng được truyền nhân cường đại lại bá khí như thế. 

Đây vẫn chỉ là mới mười mấy tuổi, nếu như trưởng thành, có thực lực tuyệt đối, lại sẽ là cường thế, hào hùng đến cỡ nào. 

Mà, nếu quả như thật trưởng thành, hắn sẽ đạt tới cái cấp bậc gì? 

Niết Bàn đỉnh phong sao, có thể đụng vào vấn đề Bán Thánh sao? 

Trong sương phòng Vô Hồi thánh địa. 

Nam tử cường tráng bên cạnh Lâm Thiên Lộc lo lắng nói: 

- Sư phụ, nếu như hắn vào Luân Hồi bí cảnh, khả năng Chí Tôn Kim Thành sẽ hại chết hắn thật. 

Lâm Thiên Lộc trầm ngâm một lát: 

- Đại Hoang xao động, ta nhất định phải ở lại bảo vệ. Bạch Nguyệt cũng đều đã theo Thánh Chủ đi đến Hồn Thiên thánh địa, trong thời gian ngắn về không được. Như vậy đi, ngươi mang theo các đệ tử của ngươi đi qua, không cần can thiệp chuyện của Khương Phàm, cũng đừng nổi xung đột cùng Chí Tôn Kim Thành, tác dụng của ngươi chỉ là chấn nhiếp. 

- Đệ tử đã hiểu. Chúng ta không nên nổi xung đột cùng hoàng tộc ở ngoài Vương Quốc Hắc Ám, ta sẽ nắm tốt phân tấc. 

Nam tử cường tráng là đệ tử thân truyền đầu tiên của Lâm Thiên Lộc, Đồ Uyên! Cho đến trước mắt cũng là đệ tử đời thứ hai của Vô Hồi thánh địa, là người đầu tiên tiến vào Niết Bàn cảnh. 

Lâm Thiên Lộc lại nói: 

- Chú ý quan sát, ta cảm giác Khương Phàm hẳn là có mục đích gì đó. 

Trong sương phòng của Nguyệt Hoa Thiên Bảo. 

Đông Hoàng Thánh Kiệt đứng chắp tay, nhìn qua diễn võ trường đã trống rỗng, trầm mặc thất thần. 

Lúc mới quen Khương Phàm, luôn cảm thấy hắn làm càn lại phách lối. Nhưng càng chú ý, càng có thể cảm thấy được hắn rất đặc biệt. Ngay cả phần làm càn cùng phách lối kia đều biến thành cường thế cùng đảm phách, bởi vì Khương Phàm đúng là có thực lực, có tư cách. 

Giờ khắc này, Đông Hoàng Thánh Kiệt bỗng nhiên có chút quý trọng nhân tài. 

Khương Phàm ở lại thánh địa, thật sự quá lãng phí. 

Nếu như có thể mời chào vào thần giáo, lấy tài nguyên thần giáo bồi dưỡng, tuyệt đối sẽ có khả năng vô hạn. 

Nhưng... Trên người hắn rốt cuộc có bí mật gì? 

Đáng để lão tổ thần giáo phải tự mình phái phó giáo chủ tới đây? 

- Tỷ tỷ, thấy được chưa? Đây mới là bản tính của Khương Phàm, thời điểm xem tại Cổ Hoa đều đã bị khắc chế. 

Đông Hoàng Như Yên đứng bên cửa sổ kéo Đông Hoàng Như Ảnh! 

Đông Hoàng Như Ảnh lắc đầu mà cười, so sánh Khương Phàm thời điểm tại Cổ Hoa cùng nơi này xác thực rất "Nhu thuận".