Đan Đại Chí Tôn

Chương 1108




Nhưng ngay sau đó, sát khí bạo động, rung động hang đá, một con cự mãng ba đầu rít gào lao ra, toàn thân máu thịt be bét, thiêu đốt lên Minh Hỏa đáng sợ, tiếng rít thê lương giống như là sóng âm chiêu hồn, để Khương Phàm theo sát phía sau Thánh Phật đều đau đầu muốn nứt, giống như linh hồn muốn bị xé nát. 

- Trấn! 

Thánh Phật tiếp tục đi tới, phật châu còn không có trở về lại lần nữa bạo kích, cuồng liệt oanh sát cự mãng ba đầu. 

Sau khi gian nan quét ngang về phía trước vài trăm mét, hang đá chợt sáng tỏ thông suốt. Phía trước lại là một cái hồ máu khổng lồ dưới mặt đất, kịch liệt cuồn cuộn, dâng lên huyết khí tanh hôi. 

Số lượng lớn oan hồn ở khắp nơi bên trong hồ máu bay lên, tiết rít gào lại liêng tục vang lên, vô cùng chói tai để cho người ta đau đớn không chịu nổi. 

Trên huyết hồ mặt, không gian vặn vẹo, giống như bị huyết khí ăn mòn, vô cùng mỏng manh. 

Thỉnh thoảng sẽ có huyết sắc quỷ dị xé rách hư không, mỗi lần như vậy đều sẽ có số lượng lớn sát khí tuôn ra, nương theo đó là số lượng oan hồn kinh người. 

Rất nhiều oan hồn trong hồ máu cũng sẽ phóng tới không trung ngay lúc này, muốn đụng vào vết nứt. 

- Nơi này là nơi nào? 

Khương Phàm kinh dị. 

- Huyết nhãn, con đường tương liên cùng Địa Ngục. 

Toàn thân Thánh Phật tỏa ra ánh sáng thần thánh, xua tan khí tức huyết sát nồng đậm. 

- Nơi này có thể trực tiếp tiến vào Địa Ngục? 

- Tử hồn có thể, người sống thì khó. Nếu đã xông vào, huyết nhục sẽ thối nát, hài cốt tan rã, nhẹ thì chỉ còn hồn phách, nặng thì thần hồn câu diệt. 

- Nơi này thật sự có con đường kết nối? 

- Nơi này chính là kết nối Cửu U thâm không, nơi chủ chưởng luân hồi. Có rất nhiều oan hồn đang giãy dụa, sẽ thông qua vết nứt, thẩm thấu đến nơi đây, nơi này rất nhiều vong linh, cũng có thể thông qua vết nứt, trùng nhập luân hồi. 

Thánh Phật trở lại nhìn Khương Phàm: 

- Ngươi không nên tới nơi này, thánh quang của ta có hộ thể, mà ngươi... 

Tê... 

Một thanh âm quái dị đột nhiên truyền đến sau lưng Khương Phàm. 

Khương Phàm giật mình quay người, kích thích liệt diễm cuồn cuộn mãnh liệt, liền muốn phản kích. 

Nhưng, phía sau hắn không phải oan hồn, mà là một vết nứt đỏ lòm quỷ dị đột nhiên mở ra. 

Vết nứt vặn vẹo hỗn loạn, giống như chân thực gần ngay trước mắt, lại như là tồn tại ở trong hư không. 

Rống! 

Một thanh âm hùng hậu bỗng nhiên xô ra khỏi vết nứt, nương theo là khí tức huyết sát âm trầm, chôn vùi liệt diễm, phóng tới Khương Phàm. 

Khương Phàm quả quyết rút lui, nhưng trong cái khe lại nhanh chóng xông ra một bàn tay to lớn, một tay bóp lấy linh hồn Khương Phàm. 

- A! 

Khương Phàm đau đớn kêu thảm, cực lực giãy dụa. 

Nhưng, thân thể đang lùi lại, linh hồn vẫn sống sờ sờ mà rời khỏi ra. 

- Không... 

Da đầu Khương Phàm sắp vỡ, ý thức thúc giục thân thể, phóng tới linh hồn đang giãy dụa. 

Không không không!! 

Hắn là muốn chết ở chỗ này, nhưng không phải chết thật sự! 

Hắn thật vất vả mới từ luân hồi phục sinh, tuyệt đối không thể lại tiến vào luân hồi! 

Nhưng... 

Oan hồn từ bốn phương tám hướng đều xông lại, tranh nhau chen lấn vào vết nứt, cũng che mất hồn phách Khương Phàm. 

Khương Phàm nhanh chóng suy yếu, lảo đảo nhào vào trên mặt đất. 

Giờ khắc này, hắn rõ ràng cảm giác được giá lạnh cùng tuyệt vọng vô tận, nhưng cũng vẻn vẹn lóe lên một cái rồi biến mất liền không còn ý thức nữa. 

- Không!! 

Khương Phàm kêu to ngồi xuống, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, toàn thân rét run. 

- Ngươi đã tỉnh. 

Một thanh âm âm trầm vang lên trong góc. 

Khương Phàm có chút hoảng hốt, lập tức trông qua. 

- Ngươi quá vọng động rồi. 

Một lão phụ khô gầy từ trong góc đi tới, mặt mũi bà nhăn nheo, già nua không còn hình dáng, một đôi mắt lóe ra ý lạnh sâu thẳm để cho người ta rùng mình. 

- Bạch Nguyệt túc lão? 

Khương Phàm vội vàng sờ lên thân thể, cảm giác chân thực để hắn thoáng thở phào, còn tốt, thật còn sống. 

Nhưng, đầu lại nhói nhói một trận, nhịn không được mà đau đớn than nhẹ. 

- Ngươi đi Luân Hồi bí cảnh, vì sao không cho chúng ta biết? 

Bạch Nguyệt túc lão đi tới, đưa cho hắn một viên đan dược: 

- Ăn đi, từ từ điều trị. Linh hồn của ngươi bị thương rất nghiêm trọng, liên luỵ đến mệnh mạch của ngươi. 

- Ta muốn đi lịch luyện, không nghĩ tới... 

Khương Phàm ăn vào đan dược, xoa cái đầu. 

Hắn không có nói cho Vô Hồi thánh địa là bởi vì hắn muốn đi "Chịu chết", tự mình hành động sẽ dễ dàng hơn, cũng càng dễ dàng thi triển. 

- Ngươi hiểu rõ nơi đó không? Ngươi biết nơi đó nguy hiểm không? 

- Ta... Ta hôn mê bao lâu? 

- Nửa tháng. 

- Lâu như vậy sao? 

- Nếu như không phải Thánh Phật cứu được ngươi, ngươi có khả năng đã chết ở nơi đó. Cũng may người của Đại Tự Tại điện đi theo vào Luân Hồi bí cảnh, cảnh cáo Chí Tôn Kim Thành không được tổn thương ngươi, Thánh Phật mới ngươi đưa ra tới. 

- Ta... Ta... 

Khương Phàm xoa đầu, lại càng vò càng đau đớn, giống như đầu óc đều bị đốt nóng lên, đầu muốn nổ tung. 

- Hồn phách của ngươi bị kéo ra ngoài, bây giờ đang cùng thân thể của ngươi dung hợp một lần nữa, cảm giác đau đớn là bình thường. Tập trung lực chú ý, luyện hóa đan dược, có thể làm dịu chút đau đớn. 

- Tạ ơn ngài. 

Khương Phàm nằm ở trên giường, luyện hóa đan dược. 

Nhưng đầu quá đau, đau đến mức ý thức hắn hỗn loạn, bực bội khó chịu. 

- Ta đã phái người đi thông báo Thánh Chủ, tính toán thời gian, mấy ngày nay đã đến. Khương Phàm, ta có thể cảm thấy được ngươi có bí mật. 

- Từ lúc ngươi mang m Minh Mộc ra ở Đại Hoang ta đã biết. Ngươi từ lúc bắt đầu đã không nguyện ý gia nhập thánh địa, sau khi tiến vào thánh địa, lại tránh ở chung với chúng ta, cũng hẳn là có liên quan cùng những bí mật này. 

- Ta có thể hiểu được ngươi, sẽ không bắt buộc ngươi. Nhưng, ngươi chung quy vẫn là đệ tử thánh địa, mà Thánh Chủ lại coi ngươi là đệ tử quan trọng nhất, chí ít ngươi vẫn nên nói với nàng. 

Trong đôi mắt u lãnh của Bạch Nguyệt hiện lên vài tia phức tạp, buông xuống hai bình đan dược, đứng dậy rời khỏi: 

- Ngươi tốt nhất vẫn nên suy nghĩ một chút đi, chúng ta không phải người ngoài của ngươi, cũng hi vọng ngươi xem chúng ta là người thân. Ta làm bạn với Thánh Chủ đã nhiều năm như vậy, chưa từng thấy nàng như vậy dung túng qua một ai, nàng thật sự rất quan tâm ngươi. 

Khương Phàm có chút hoảng hốt, trong lòng có mấy phần xúc động, nhưng, cảm giác đau nhói rất nhanh đã chật ních đầu, để hắn đau đớn không chịu nổi.