Đan Đại Chí Tôn

Chương 1103




- Ngươi tốt nhất là không làm cái gì cả, nếu không chờ ngày nào đó ngươi rơi xuống rơi tay chúng ta, nàng thừa nhận hết thảy, đều sẽ trả lại gấp bội ở trên người ngươi. Đây không phải uy hiếp, đây là cảnh cáo, cảnh cáo đến từ hoàng tộc. 

- Ha ha, các ngươi cứ việc yên tâm, ta sẽ không rơi xuống trên tay các ngươi, nếu thật có ngày ấy, ta sẽ chết tại chỗ! 

- Khương Phàm, ngươi xác định muốn đối nghịch với chúng ta? 

- Hình như là các ngươi đang đối nghịch với ta. Từ ngày ta bắt đầu tuyên bố khiêu chiến Võ Hầu đó, các ngươi đã không có coi ta là đối thủ, mà là một kẻ địch đáng chết. Đừng tự làm cho mình như một người bị hại, lộ ra các ngươi rất yếu. 

- Các ngươi thật muốn mang Ngu Khuynh Thành về thì sẽ đường đường chính chính đánh với ta, hoặc là mang theo lễ vật đi đến thánh địa bồi tội, phương pháp còn nhiều, rất nhiều, mà các ngươi hết lần này tới lần khác ở chỗ này kêu gào uy hiếp. 

- Được thôi!! Chúng ta đánh với ngươi! 

Số lượng lớn tộc nhân đứng dậy, đằng đằng sát khí. 

- Đủ rồi! 

Ngu Chính Hùng đứng ở chỗ cao ngăn lại, uy nghiêm quan sát Khương Phàm: 

- Rốt cuộc ngươi là tới đây làm gì? 

- Thỉnh cầu Hỗn Độn Tử Phủ, vì ta làm một chuyện. 

- Muốn chúng ta làm việc, ngươi phải dùng Bất Tử Thiên Bia. 

- Đương nhiên. 

Khương Phàm triệu Bất Tử Thiên Bia từ trong thanh đồng tiểu tháp ra, vung đến trước mặt. 

Ầm ầm!! 

Bất Tử Thiên Bia vô cùng nặng nề, rung động cả cung điện. 

Đám người Tử Phủ hơi biến sắc, thật muốn dùng? 

Thứ này không phải giữ lại chấn nhiếp, giữ lại bảo mệnh sao? 

Nếu như Khương Phàm thật dùng, Hỗn Độn Tử Phủ bọn hắn không có hạn chế nào mà "Không thể giết Võ Hầu", từ hôm nay trở đi, chẳng lẽ có thể ra tay với Khương Phàm rồi? 

- Ngươi khẳng định muốn dùng? 

Ngu Chính Hùng đều cảm thấy rất bất ngờ. 

Lúc này chỉ mới một năm mà thôi, không giữ nó lại hộ thân? 

Chẳng lẽ Vô Hồi thánh địa gặp phải chuyện gì khó xử sao, hay là Đại Hoang lại có biến động mới. 

- Đồ ở đây, nhiệm vụ hành động cụ thể là ở Đại Tự Tại điện. Dựa theo điều ước Võ Hầu, các ngươi phải tận hết khả năng của các ngươi, hoàn thành một yêu cầu của ta, dựa theo kết quả tranh tài hôm nay, thì các ngươi cần phải toàn lực ứng phó hoàn thành nhiệm vụ. 

Khương Phàm nói xong, nhìn quanh đại điện, mỉm cười với bọn người Ngu Thiên Khải, quay người rời khỏi. 

Ngu Chính Hùng nhìn đứng ở trên đại điện nhìn Bất Tử Thiên Bia, biểu hiện có chút nghiêm trọng. 

Mặc dù đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, cũng tiếp nhận Đại Tự Tại điện thuyết phục, nhưng ngay lúc Khương Phàm lấy ra, hắn vẫn có cảm giác quái dị lại mâu thuẫn. 

Đường đường là hoàng tộc, lại phải bị một hài tử ước thúc, còn phải làm việc cho hắn? 

- Hắn đưa nhiệm vụ gì? 

Ngu Thiên Đạo rất kỳ quái, đây chính là ‘chỉ lệnh Võ Hầu’ lần đầu tiên trong lịch sử Vương Quốc Hắc Ám. 

Có người hừ lạnh: 

- Còn có thể là cái gì, ngoại trừ phối hợp hắn trang bức, thì chính là thỉnh cầu chúng ta hỗ trợ trấn áp Đại Hoang. 

Ngu Kình Thương nói: 

- Hẳn là trấn áp Đại Hoang thâm uyên. 

… 

Chí Tôn Kim Thành! 

Khương Phàm bái phỏng, lập tức gây nên oanh động nơi này, số lượng lớn cường giả tụ tập tới đại điện. 

Bởi vì, Khương Phàm là khiêng bia đá tới bái phỏng, bia đá rất có thể chính là Bất Tử Thiên Bia. 

- Ngươi khẳng định muốn dùng Bất Tử Thiên Bia? 

Người phụ trách Chí Tôn Kim Thành tại Vương Quốc Hắc Ám, Hứa Vĩnh Thọ không giận tự uy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Khương Phàm ở phía dưới. 

Khương Phàm thản nhiên đối mặt với ánh mắt tràn ngập địch ý trong cả phòng. 

- Bất Tử Thiên Bia, hôm nay chính thức giao cho đến tay các ngươi, sau khi thay ta làm xong chuyện, giữa chúng ta sẽ không còn hạn chế ước thúc. 

- Làm chuyện gì? 

- Nhiệm vụ cụ thể đang ở Đại Tự Tại điện, ngươi tìm Hướng Vãn Tình đi lĩnh. Hi vọng các ngươi có thể tuân thủ ước định Võ Hầu, tận hết khả năng của các ngươi mà làm. 

- Rốt cuộc là nhiệm vụ gì, trước tiên nói một chút. 

Hứa Vĩnh Thọ có sự tà tính, mắt lạnh nhìn Khương Phàm. 

- Chờ ngươi đến nơi đó, tự nhiên sẽ biết. 

Khương Phàm nhìn Hứa Như Lai, mỉm cười: 

- Bất Tử Thiên Bia giao cho các ngươi, nhưng danh hào Võ Hầu này của ta vẫn không thay đổi, dựa theo ước định, ta có thể đi đến cấm địa của các ngươi lịch luyện. Bây giờ thích hợp không? 

- Ngươi muốn đi Luân Hồi bí cảnh? 

Hứa Như Lai nghênh tiếp ánh mắt Khương Phàm, nhếch miệng lên một nụ cười lạnh. 

- Nghe nói nơi đó rất thích hợp để Linh Hồn cảnh tu luyện, ta đã chờ mong rất lâu. 

- Nếu như ngươi đã nghĩ kỹ, ta tự mình đưa ngươi đi! 

Nụ cười lạnh của Hứa Như Lai đã trở nên tàn nhẫn, bọn hắn mấy ngày nay đang tính toán làm sao thu thập Khương Phàm, vậy mà hắn lại chủ động đưa mình tới cửa. 

Luân Hồi bí cảnh chính là lãnh địa của bọn hắn, tiến vào nơi đó, bọn hắn muốn chơi thế nào thì chơi thế đó. 

- Ngươi sẽ không ở trong đó hại ta đấy chứ, trước đó ta đã chào hỏi Đại Tự Tại điện, nếu như ta chết ở bên trong, bọn hắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. 

- Ngươi không cố ý gây sự thì sẽ rất an toàn. Nhưng nếu như ngươi tùy ý phá hư, đả thương hay giết người, chúng ta tuyệt đối không nuông chiều. 

- Ta chỉ là đi lịch luyện. 

- Vậy thì không có vấn đề. 

Hứa Như Lai nhìn về phía Hứa Vĩnh Thọ ở chỗ cao. 

- Dẫn hắn đi đi. 

Hứa Vĩnh Thọ nhẹ gật đầu, tuy nhiên lúc Khương Phàm quay người rời khỏi, hắn lại làm cái thủ thế kỳ quái với Hứa Như Lai. 

Hứa Như Lai hiểu rõ, đi theo Khương Phàm rời khỏi đại điện. 

Hứa Vĩnh Thọ phân phó với thị vệ bên cạnh, nói: 

- Chuyện Khương Phàm muốn đi Luân Hồi bí cảnh, đưa cho Hỗn Độn Tử Phủ. 

… 

Hỗn Độn Tử Phủ! 

- Khương Phàm muốn đi Luân Hồi bí cảnh? 

- Hắn là cuồng ngạo thật, hay là thật sự không sợ chết? 

- Lấy tính cách Hứa Như Lai, nếu tiến vào nơi đó, còn không đùa chết Khương Phàm? 

Bọn hắn thật sự không hiểu nổi cái tên điên này. 

Làm việc hoàn toàn không theo lẽ thường, tựa như nghĩ cái gì thì làm cái đó, mà phải làm sao tìm tới đường chết mới được. 

Người như vậy có thể còn sống thật đúng là kỳ tích? 

- Đi không? 

Ngu Bá Khoan biết Chí Tôn Kim Thành tới thông báo thâm ý là "Đến phát thư mời", thỉnh cầu bọn hắn đến Luân Hồi bí cảnh cùng thu thập Khương Phàm, chẳng may giết chết Khương Phàm, cũng có thể cùng nhau chia sẻ nguy hiểm cùng trách nhiệm. 

- Ta không đi. 

Ngu Thiên Khải muốn về Lạc Chùy trọng địa bế quan. 

- Ta cũng không đi. 

Ngu Kình Thương bị kích thích lớn nhất, đã từng coi Khương Phàm là đối thủ, bây giờ thậm chí ngay cả tư cách khiêu chiến cũng không có, hắn muốn bế quan, hắn muốn biến đổi huyết mạch, hắn phải trở nên mạnh hơn. 

Ngu Thanh Dao nói: 

- Các ngươi đều đừng đi, ta đi chiếu cố hắn.