Đan Đại Chí Tôn

Chương 110: 110: Chiến Thắng Liên Tiếp Kinh Thiên Sư 3





Hướng Cảnh Sơn chờ cát bụi bao phủ Khương Phàm, một khắc này hắn mới mang theo chiến phủ giết tới.

Kim quang trêи trán lấp lóe, hai tay cấp tốc phồng lên, bò đầy đường vân kỳ dị.

Là Kim Loại linh văn hiếm thấy.

Khống chế vũ khí rất tốt, có thể làm trọng binh.

Hắn nhanh chân phi nước đại, khóa chặt Khương Phàm bên trong bụi đất đầy trời sau đó đột ngột nhảy lên khỏi từ mặt đất, xoay người mấy vòng, lấy khí thế phá núi lao thẳng xuống Khương Phàm.

Chiến phủ nặng đến ba ngàn cân tuỳ tiện huy động trong tay hắn!
Khương Phàm không bối rối, không né tránh, tỉnh táo đứng tại chỗ.

Khi thân ảnh hùng tráng đột nhiên xuất hiện, chiến phủ từ trêи trời giáng xuống, hai tay Khương Phàm nắm lại, tàn đao tới tay, một cỗ khí lãng cuồng bạo rung động toàn thân, mạch máu phồng lên, toàn thân phát nhiệt gầm lên giận dữ, tàn đao xông lên trời.

Keng! !
Tàn đao bá đạo đón đỡ trọng chùy, khí lãng kinh người cuồn cuộn trêи đài cao, cường thế đẩy lui chiến phủ.

Hướng Cảnh Sơn vội vàng không kịp chuẩn bị, hai tay áp chế bỗng nứt toát, thân thể mất khống chế, ngửa mặt rơi xuống.

Quá đột nhiên!
Hắn căn bản không ngờ tới!
Khương Phàm nhanh chân vọt tới trước, hai mắt sung huyết, một tiếng bạo hống rung động đài cao, Bá Đao Thức lại lần nữa xuất kϊƈɦ.

Cả người Hướng Cảnh Sơn nổi da gà, không đợi rơi xuống đất đã cưỡng ép phản kϊƈɦ, đường vân màu vàng toàn thân phát sáng tạo thành một cái chuông lớn ánh ra kim quang bao phủ ở xung quanh.


Nhưng...!Tàn đao bạo kϊƈɦ, kim quang chuông lớn rất nhanh vỡ nát.

Khí huyết Hướng Cảnh Sơn sôi trào, phun máu.

Khương Phàm nâng đao, sượt qua người, một cánh tay phóng lên tận trời, chiến phủ trong tay trùng điệp rơi trêи mặt đất.

Hướng Cảnh Sơn đau đớn kêu lên thảm thiết, chật vật tháo chạy.

- Là tiếng gì, ai đang kêu thảm?
Các đệ tử song phương đều nín thở ngưng thần, nhìn chằm chằm cuồng sa loạn vũ nơi đài cao.

- Mai táng cho ta!
Lý Minh Bác toàn lực kϊƈɦ th1ch linh văn, cát bụi đầy trời gào thét bạo kϊƈɦ, toàn bộ hướng về phía Khương Phàm ép tới.

- Liệt Diễm Kim Liên!
Khương Phàm kϊƈɦ hoạt toàn diện Thánh linh văn, một tiếng bạo hống cùng với khí lãng kinh người nổi lên, liệt diễm như núi lửa bộc phát, trước thành Kim Liên nở rộ cuồng vũ.

Ầm ầm, cát bụi bị ngạnh sinh sinh chống đỡ.

Cho dù là cảnh giới áp chế, Huyền cấp võ pháp được Thánh phẩm linh văn thôi động, vẫn cường thế bá đạo như cũ.

- Aaa…!!
Hướng Cảnh Sơn bộc lộ dã tính, nhịn đau gầm thét, mang theo trọng phủ muốn truy sát Khương Phàm.

Khương Phàm lại không thèm nhìn vào mắt, điều động linh lực sau cùng trong khí hải, ngưng tụ Liệt Diễm Trường Thương, lao thẳng đến Lý Minh Bác.

- Hướng Cảnh Sơn, cuốn lấy hắn!
Lý Minh Bác sợ hãi, hai người bọn họ thường xuyên phối hợp tác chiến, vẫn luôn là hắn phụ trợ, Hướng Cảnh Sơn giải quyết mục tiêu.

Chưa từng xuất hiện qua tình huống như vậy.

Nhưng tốc độ Khương Phàm quá nhanh, Hướng Cảnh Sơn đang bị trọng thương căn bản đuổi không kịp.

- Ta cuốn lấy hắn, ngươi nhanh giết tới.

Lý Minh Bác rống to, nhắc nhở Hướng Cảnh Sơn, cát bụi bành trướng ngưng tụ thành tường cát nặng nề trước mặt, cao ba mét, dày nửa mét, cát bụi cuồn cuộn.

Khương Phàm trong nhấy mắt đã lao tới, gắt gao khống chế hỏa thương đâm về phía trước.

Ầm ầm!
Tường cát kịch liệt chấn động, lại ngạnh sinh sinh đỡ được một kϊƈɦ.

Giờ khắc này, Lý Minh Bác vậy mà cảm nhận được áp lực, cửu trọng thiên lại bị bát trọng thiên uy hϊế͙p͙?
Truyền về trong tông môn, còn không khiến cho người khác cười nhạo.

Nhưng, Khương Phàm cũng không có rút đi, thôi động Thánh linh văn một mực khống chế Kim Viêm Trường Thương, toàn lực đẩy về phía trước.


Trêи đài cao đã không còn cát bụi, tất cả mọi người đều thấy rõ tình hình chiến đấu.

- Nhanh giết tới.

Lý Minh Bác gào thét, thúc giục linh lực toàn thân, hóa thành cát bụi, hội tụ vào tường cát.

- Aaa…!!
Sắt mặt Khương Phàm dữ tợn, liệt diễm mãnh liệt, kim quang hừng hực không ngừng liên tục đánh thẳng vào hỏa thương.

Một khắc, Hướng Cảnh Sơn mang theo chiến phủ giết tới, hỏa thương hòa tan tường cát, bỗng nhiên xuyên thấu.

Phốc phốc!
Hỏa thương xuyên qua tường cát, đâm thủng lồ ng ngực Lý Minh Bác.

Lý Minh Bác khó có thể tin được mà nhìn ngực mình, tường cát bị hòa tan? Cái này sao có thể!
Khương Phàm tung một kϊƈɦ mà thành, bỏ qua hỏa thương, xoay người, tàn đao lại lần xuất hiện trong tay, cường thế bổ một phát.

Keng! !
Tàn đao tinh chuẩn đón đỡ trọng phủ, oanh minh kịch liệt vang vọng đài cao giống như hai tòa thiết sơn đụng vào nhau.

Khương Phàm bị đánh lui, Hướng Cảnh Sơn chật vật mất khống chế.

- Aaa…!!
Khương Phàm hao hết linh lực, lại huy động huyết khí mênh ʍôиɠ, hai tay cầm đao, cuồng dã trảm xuống.

Hướng Cảnh Sơn gắt gao nắm chặt trọng phủ, chật vật đón đỡ.

Nhưng, cánh tay trái bị chém, một tay thực sự khó mà khống chế trọng phủ.

Liên tiếp oanh kϊƈɦ, trọng phủ rời khỏi tay.

Khí thế Khương Phàm như mãnh hổ, giơ tàn đao lên cao, toàn thân bốc hơi nóng đánh ra một kϊƈɦ cuối cùng.


Hướng Cảnh Sơn tránh cũng không thể tránh, thời khắc sinh tử, thôi động linh văn, hào quang màu vàng nồng đậm dâng lên trước người.

Oanh!!
Tàn đao đánh tan kim quang, bổ vào ngực Hướng Cảnh Sơn, vạch ra một đạo vết thương sâu thấy xương.

Kim quang ngăn trở tàn đao, đao thế hao hết nhưng vẫn bổ hắn lui hơn mười mét, dưới chân không còn chỗ đứng, trùng điệp rơi xuống đài cao.

Khương Phàm kịch liệt thở hổn hển, chậm rãi đứng thẳng, nâng tay lên chỉ về Kim Cương tông phía xa:
- Ta thắng.

Toàn trường xôn xao, khó có thể tin mà mở to hai mắt nhìn.

Lại thắng?
Một đối hai, còn là cửu trọng thiên.

Lại thắng?!
- Tốt!!
Bên trong Thiên Sư tông vang lên tiếng reo hò như nước thủy triều!
Bọn hắn quá kϊƈɦ động, tông môn đã quá lâu không có cường thế như vậy.

Dạ An Nhiên lặng lẽ nắm chặt hai tay, không hổ là Kim Viêm thánh văn, đủ mạnh!
Thanh Văn lập tức chạy lên đài cao, đưa cho Khương Phàm mấy khỏa đan dược.

- Làm tốt lắm! Thật cho sư tỷ mặt mũi!.