Đan Đại Chí Tôn

Chương 107: 107: Cuồng Một Lần 2





Bọn người Nam Cung trưởng lão hầu ở phía sau, trao đổi lấy ánh mắt, nhíu mày lắc đầu.

Nhìn dáng vẻ của tông chủ, hiển nhiên là không muốn thỏa hiệp, thế Nhưng Kim Cương tông hiện tại uy thế trêи Thiên Sư tông, lại có Thiên Cương tông giúp đỡ sau lưng, nếu như bọn hắn liều mạng, sẽ chỉ kϊƈɦ th1ch Kim Cương tông hơn, diễn biến sẽ thành hỗn chiến.

Thực lực Thiên Sư tông bây giờ kém xa một phần năm năm đó, nếu như lại suy yếu, chỉ sợ thật không còn mặt mũi đứng trong hàng ngũ mười tám tông.

Không bao lâu sau, từng tiếng gào thét đầy dã tính vạch phá bầu trời, như sấm rền rơi xuống đất, chấn khí huyết mọi người sôi trào.

Hơn ba mươi đầu cự lang hung hãn huy động cánh sau lưng, toàn thân lưu động bảo quang màu xanh, từ đằng xa chạy nhanh đến.

- Đến rồi!
Các đệ tử Thiên Sư tông rối loạn tưng bừng, có người nắm tay nhìn hằm hằm, có người thì hốt hoảng lui lại.

- Dạ Thiên Lan, ngươi đã xuất quan.

Trách không được dám đả thương tôn nhi của ta.

Ta cho ngươi mặt mũi, giao ra tên hỗn đản làm tổn thương tôn nhi ta.

Nếu không hôm nay sẽ không xong.

Đàn sói từ trêи trời giáng xuống, đạp xuống trêи đại thụ thô trọng, tạo ra cuồng phong mãnh liệt.

Bọn chúng không ngừng tê khiếu, giống như lúc nào cũng có thể bổ nhào qua.


Cự lang cầm đầu to như dã tượng, răng nanh lanh lảnh, lợi trảo như câu, tản ra sát khí cực mạnh, lão nhân trêи lưng mang theo huyền tôn tức giận chỉ về phía Dạ Thiên Lan.

- Là hắn, chính là tên bên cạnh Dạ Thiên Lan kia.

Bùi Tử Phong mặc dù sắc mặt tái nhợt, khí tức hỗn loạn, nhưng sau khi phục qua đan dược cũng miễn cưỡng ổn định thương thế.

Một đám trưởng lão, đệ tử Kim Cương tông nhao nhao nhìn hằm hằm, tên hỗn đản này vậy mà để bọn người của Kim Cương tông bị lột y phục mà chạy mất.

Tình cảnh tráng lệ này chỉ sợ không bao lâu liền sẽ truyền khắp La Phù sơn mạch.

Đây là vô cùng nhục nhã.

- Là cháu trai của ngươi nháo sự trước.

Trước Thiên Sư tông, có hơn nghìn người làm chứng.

Ngươi có thể không phục, nhưng muốn ta giao người ra, không có khả năng.

Tiếng nói của Dạ Thiên Lan bình tĩnh truyền khắp sơn lâm, hướng song phương cho thấy thái độ, hắn muốn bảo đảm cho Khương Phàm.

Các đệ tử Thiên Sư tông cảm thấy kinh ngạc, chuyện gì đang xảy ra thế kia, không xin lỗi sao?
- Ở đâu ra ngàn người làm chứng, nơi này đều là người Thiên Sư tông các ngươi, ngươi đương nhiên nói cái gì chính là cái đó.

Bớt nói nhảm cho ta nhờ, ngươi giao hay không giao?
Bùi Vân Hải nổi giận đùng đùng gầm rú, hoàn toàn không để Dạ Thiên Lan vào mắt, càng không để một đám trưởng lão Thiên Sư tông vào mắt.

Các trưởng lão trước Thiên Sư tông mặc dù phẫn nộ nhưng cũng không có một người nào quát tháo.

Lớn tuổi, nên điếc?
- Không giao!
- Nếu như thực sự nghe không rõ...!
Dạ Thiên Lan phất tay ngưng tụ ra mấy chữ phù, đẩy hướng về phía trước, quang hoa ngập trời như sóng triều cuồn cuộn giữa thiên khung, rõ rõ ràng ràng cho thấy hai chữ —— Không Giao!
Đám người Thiên Sư tông nao nao, kém chút cười ra tiếng.

Sắc mặt Bùi Vân Hải âm trầm xuống.

- Dạ Thiên Lan, ngươi rõ ràng ngươi mình đang làm gì?
- Ta chỉ bế quan một năm mà thôi, một ít lão cẩu đã quên Dạ Thiên Lan ta làm thế nào lên làm vị trí tông chủ này rồi à.

- Tốt!! Rất tốt, Thiên Sư tông đang hạ chiến thư cho chúng ta sao?
- Ta dám hạ, ngươi dám tiếp sao?
- Ta có cái gì không...!
Bùi Vân Hải há mồm muốn tiếp chiến, lại nhịn được.


Một năm nay, hắn đã quen thuộc Thiên Sư tông nhu nhược như thế nào, thế Nhưng, Dạ Thiên Lan và các trưởng lão Thiên Sư tông không giống nhau.

Hắn là "Một đời trước" còn sót lại của Thiên Sư tông.

Năm đó nếu không phải Dạ Thiên Lan cưỡng ép tiếp quản vị trí tông chủ, trận kịch biến kia đủ để cho Thiên Sư tông vạn kiếp bất phục, chớ nói chi bảo trụ vị trí trong "mười tám tông".

- Ngươi muốn hạ chiến thư, tìm tông chủ Kim Cương tông chúng ta!
- Hôm nay trước tiên phải giải quyết ân oán giữa các ngươi và tôn nhi ta.

Tiểu tử kia, đứng ra cho ta!
- Làm thương người liền phải phụ trách, đừng nghĩ cách tránh né!
Bùi Vân Hải không có yếu đi khí thế, nhưng cũng không đón lấy chiến thư, nếu không Dạ Thiên Lan rất có thể sẽ trực tiếp ở chỗ này động thủ.

- Hắn có danh tự, họ Khương tên Nghị, là đệ tử ta vừa thu nhận.

Lời Dạ Thiên Lan vừa nói ra, không chỉ có Kim Cương tông nơi đó cảm thấy ngoài ý muốn, ngay cả các đệ tử, trưởng lão Thiên Sư tông càng là một mảnh xôn xao.

Tông chủ vậy mà đã thu đệ tử rồi?
Qua loa như thế sao?
Sắc mặt Cổ La âm trầm, ánh mắt lặng lẽ nhìn các vị trưởng lão khác, xem ra cũng không ai biết.

Chuyện lớn như vậy, tông chủ lại không có thông tri trước với một trưởng lão nào?
Khương Phàm đi đến trêи đài cao dùng để thu đồ đệ phía trước, chỉ Kim Cương tông phía xa:
- Ai không phục, có thể lên đến đánh, ta đều tiếp!
- Cuồng ngạo!
Một vị thiếu niên to lớn bỗng nhiên nhấc lên cự lang, cự lang rống to, giương cánh nhào về phía đài cao.

- Tiểu tử, mặc kệ ngươi là từ đâu xuất hiện, dám chọc Kim Cương chúng ta...!
Thiếu niên từ trêи không rơi xuống, đứng dậy muốn quát tháo.


Kết quả thấy hoa mắt, Khương Phàm đã xuất hiện ở trước mặt hắn.

Bành!!
Khương Phàm đột ngột nhảy lên từ mặt đất, mũi chân căng cứng như chuỳ sắt, thẳng đến cằm thiếu niên.

Tiếng răng rắc giòn vang, huyết nhục văng tung tóe!
Thiếu niên vội vàng không kịp chuẩn bị, vừa mới đứng dậy đã thoát khỏi mặt đất, ngửa mặt lộn ra ngoài.

Khương Phàm một phát bắt được cổ chân của hắn, thân eo phát lực, gân xanh nổi đầy, đánh thiếu niên bay tới cự lang trêи không trung.

Một tiếng kêu rêи, cả người và sói đều té xuống đài cao.

Khương Phàm đưa tay chỉ Kim Cương tông:
- Nếu như đều là dạng này, cũng đừng mất mặt xấu hổ đi lên.

Thiên Sư tông cấp tốc an tĩnh lại, kinh ngạc nhìn đài cao, rất nhiều người đều còn không kịp phản ứng.

- Đồ hỗn trướng, đánh cho ta! Đánh cho đến chết!
Bùi Tử Phong kém chút nhảy dựng lên, chỉ vào Khương Phàm giận dữ mắng mỏ.

- Kim Cương tông, Vương Viên xin chiến!
Một thiếu niên nhảy xuống cự lang, xông lên đài cao.

Ánh mắt của hắn như điện, khí thế đang phi nước đại càng ngày càng mạnh, bước chân càng ngày càng nặng..