Đan Đại Chí Tôn

Chương 1021: Săn bắt Khương Phàm(2)




Ầm ầm!

Mười tám loại ánh sao nhanh chóng phóng đại trong tinh không mênh mông, cuồng dã xen lẫn, giống như là đại tinh h.oành hành, nghiền ép Tinh Hà, thanh thế rung động.

Toàn thân Khương Phàm ớn lạnh, giống như muốn bị chôn vùi.

Nhưng hắn vẫn đang nhắc nhở mình phải tỉnh táo, bởi vì Huyền Nguyệt hoàng triều chỉ là đến bắt hắn, không phải tới giết hắn.

Ầm ầm!

Tiếng vang bạo động, đinh tai nhức óc.

Trong chớp mắt, tinh không tiêu tan, Khương Phàm cảm giác tựa như toàn bộ thế giới đang sụp đổ ở xung quanh hắn, hắc ám, giá lạnh, tuyệt vọng, khủng hoảng...

Bên ngoài tám trăm dặm, một mảnh sơn lĩnh thấp bé vắt ngang tại trong hoang dã mênh mông, cây rừng tươi tốt, mê vụ quay quanh, là rừng rậm hình dạng mặt đất hiếm thấy tại Hoang Mãng nguyên.

Tiêu Lạc Sư cùng một vị tộc lão hoàng thất Niết Bàn cảnh, mang theo hai mươi vị cường giả hoàng thất chiếm cứ ở chỗ này, bảo vệ "Tinh Nguyệt Cổ Luân Bàn" chôn sâu ở dưới mặt đất.

"Tinh Nguyệt Cổ Luân Bàn" là một trong những chí bảo trấn tộc của Tinh Túc các, do lịch đại các chủ khống chế.

Nếu như các chủ tại một nơi nào đó thi triển bí thuật "Đấu Chuyển Tinh Di", là có thể cưỡng ép chuyển dời mục tiêu đến luân bàn nơi này.

Tinh Nguyệt Cổ Luân Bàn "Tiếp dẫn khoảng cách" dài nhất đã từng đạt tới qua hai ngàn dặm, tương đương với vượt qua không gian, vô cùng khủng bố.

Bây giờ phạm vi Lư Kính Thiên có thể khống chế ước chừng ngàn dặm.

Ầm ầm...

Tinh Nguyệt Cổ Luân Bàn thức tỉnh, mặt bàn gần trăm mét khắc đầy vết tích tinh thần phức tạp, giống như đồ trận Bát Quái, ánh sáng rạng rỡ, ù ù chuyển động.

Địa tầng nổi lên gợn sóng, nhấc lên như triều cường, chấn động hơn mười dặm sơn lĩnh.

Bọn người Tiêu Lạc Sư đại chấn.

Cổ luân bàn thức tỉnh, mang ý nghĩa đã bắt được Khương Phàm.

Khổ đợi lâu như vậy, thời gian không phụ lòng người.

- Chuẩn bị thu lưới! Bắt sống Khương Phàm, những kẻ khác, chém giết toàn bộ!

Tiêu Lạc Sư cuồng nhiệt thét lên ra lệnh thị vệ hoàng thất.

Thị vệ hoàng thất kích hoạt linh văn, sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Tộc lão hoàng thất triệu ra trọng kiếm, chuẩn bị ứng phó cường giả Niết Bàn cảnh khả năng bồi theo Khương Phàm.

Vì để cam đoan hành động tuyệt đối không có sai lầm nào, càng cam đoan không để lại vết tích nào, bọn hắn đã đặc biệt mời đến Tinh Nguyệt Cổ Luân Bàn.

Mặc kệ là một mình Khương Phàm, hay là có người đi cùng, đều có thể cam đoan để bọn hắn "Biến mất" trong nháy mắt, chuyển dời đến chỗ sơn lĩnh ẩn nấp lại an toàn này, sau đó cưỡng ép bắt lấy, nhanh chóng mang đi.

Để Khương Phàm biến mất sạch sẽ!

Không ai biết là bọn hắn làm.

Ầm ầm!

Tinh Nguyệt Cổ Luân Bàn kịch liệt xoay tròn, ánh sáng tăng vọt, một nguồn năng lượng tinh thần dâng lên, đánh nát địa tầng, rọi khắp nơi trời cao.

Khương Phàm trong quay cuồng bị quăng ra, chật vật nhào vào trên mặt đất.

- Chỉ có ngươi? Bắt!

Tiêu Lạc Sư phấn chấn, vậy mà lại không có cường giả Vô Hồi đi cùng.

Quá tốt rồi!

Như thế này sẽ không náo ra thanh thế, sẽ không kinh động đến bất cứ kẻ nào, càng không dễ dàng để lại vết tích gì.

- Các ngươi đang chờ đợi ta?

Khương Phàm từ dưới đất bò dậy, lập tức triệu ra Cấm Nguyên Châu, nhưng không có lập tức dẫn bạo, mà gắt gao nắm ở trong tay.

- Cùng chúng ta về Huyền Nguyệt hoàng triều, tiếp nhận thẩm phán.

Thị vệ hoàng thất toàn bộ đánh tới, có người đưa tay ngưng tụ võ pháp, có người cầm đao khuấy động đao khí, có người hóa thân thành mãnh thú, đằng đằng sát khí.

Bọn hắn đều là Linh Hồn cảnh cao giai, lại đều không có giữ lại bất kỳ cái gì, hoàn toàn coi Khương Phàm là đối thủ.

Cùng lúc đó, Tinh Nguyệt Cổ Luân Bàn lại lần nữa oanh minh, sôi trào lên ánh sáng mãnh liệt, tùng bóng người lấp lóe, mắt thấy là phải đi tới.

- Các ngươi không tìm đến ta, ta còn muốn đi tìm các ngươi đây.

Khương Phàm nhìn chằm chằm Tiêu Lạc Sư, toàn thân cuồn cuộn liệt diễm, hài cốt run rẩy, da thịt mở rộng, hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể.

Một giây sau, Cấm Nguyên Châu vỡ nát.

Trong chớp mắt, một loại ba động quỷ dị mãnh liệt nở rộ đánh thẳng vào Khương Phàm, khuấy động sơn lĩnh hơn hai vạn mét.

Chỗ ánh sáng đi qua, thời gian ngừng lại, ba động quét sạch, không gian đều là tùy thời ngưng kết.

Bất luận là Tiêu Lạc Sư hay là đám thị vệ đã bổ nhào vào xung quanh, đều hoàn toàn cố định ở nơi đó, ngay cả ánh sáng đang nở rộ, đều cưỡng ép đọng lại.

Khương Phàm sợ hãi thán phục trước uy lực của Cấm Nguyên Châu, nhưng không có bất luận chần chờ gì, nháy mắt đã lao đến phía trước Tiêu Lạc Sư.

Cùng lúc đó, linh vũ Khổng Tước đang yên lặng bên trong khí hải bị hắn ném ra ngoài.

Lần này không còn là uy hiếp, mà là triệt để kích hoạt.

Khương Phàm hóa thân thành Chu Tước, tốc độ nhanh đến cực hạn, hắn cuồng xông bên trong thời gian ngưng kết.

Cấm Nguyên Châu kéo dài ròng rã sáu giây.

Không lâu lắm, cũng không ngắn.

Chí ít đã để Khương Phàm bắt được Tiêu Lạc Sư, còn xông ra được mấy ngàn mét.

Uy lực Cấm Nguyên Châu cũng tản ra, thời gian tiếp tục chảy xuôi bên trong vùng không gian này.

- Khương Phàm, đắc tội hoàng tộc, đây chính là hạ...

Tiêu Lạc Sư còn duy trì thể hiện cuồng hỉ trước đó, hô to kích động, nhưng thể hiện đột nhiên cứng đờ.

Sao ta lại đang bay?

Lại còn là đang bay lùi!

Trên cổ ta làm sao lại có cái móng vuốt?

Giống như trực tiếp đâm vào trong cổ họng! Đau!!

- Khương Phàm?

Tiêu Lạc Sư ngẩng đầu, con ngươi đều bỗng nhiên ngưng tụ.

Xảy ra chuyện gì?

Sao ta lại ở trong tay Khương Phàm?

Vừa mới xảy ra chuyện gì?

Không đúng, không nên như vậy chứ?

Khương Phàm kéo lấy Tiêu Lạc Sư, cưỡng ép nhét vào thanh đồng tiểu tháp, nhốt vào lồng giam tầng hai, hai cánh kịch liệt chấn động, không hề dừng lại, tiếp tục điên cuồng chạy trốn về nơi xa.

Cùng lúc đó, những thị vệ hoàng thất đang chụp vào Khương Phàm kia cũng đều sửng sốt một chút.

Khương Phàm đâu?

Rõ ràng là đang ở chỗ này, làm sao đột nhiên không thấy nữa.

Chỉ còn lại một cây lông vũ ngũ sắc đang bay xuống?

Xảy ra chuyện gì?

Bọn hắn ngây người quay người nhìn, linh vũ ngũ sắc nở rộ lên ánh sáng mãnh liệt, chiếu thấu thiên địa, liệt diễm ngũ sắc vén trời, giống như núi lửa phun trào, ù ù bạo động, lại phảng phất Khổng Tước lâm thế, muốn quét ngang hết thảy.

Uy lực nổ tung đều vượt qua tưởng tượng của Khương Phàm.

Như là Khổng Tước chân chính giáng lâm, khởi xướng tức giận tập kích.

Hai mươi thị vệ hoàng thất Linh Hồn cảnh cao giai vỡ nát tại chỗ, tiếp theo bị đốt thành tro bụi.

Tộc lão hoàng thất Niết Bàn cảnh thấy không có cường giả đi cùng Khương Phàm, cũng vô ý thức tản ra linh văn, kết quả đã bị liệt diễm bao phủ, huyết nhục văng tung tóe.