Đan Đại Chí Tôn

Chương 1010: Ngươi là ngươi, ta là ta (2)




Hắn chuẩn bị coi Khương Diễm là bằng hữu đặc biệt mà đối đãi.

Không có cái gọi là số mệnh, không có cái gọi là chủ tớ.

Mà là, cùng một chỗ khiêu chiến thiên hạ, cùng một chỗ trùng kiến thần triều, cùng đi đến chiến trường Bách Tộc, tái chiến Bát Châu Thập Tam Hải.

Khương Diễm lẳng lặng nhìn Khương Phàm, chân mày hơi nhíu lại, vẻ mặt phức tạp.

Từ trong lòng hắn lộ ra tà tính, cũng lộ ra kiêu ngạo.

Cho dù lựa chọn đi theo, cũng nhiều hơn chính là bởi vì đội ơn. Đội ơn lão tổ đã từng cứu mạng, cùng đã từng bồi dưỡng.

Trước khi gặp mặt, hắn có chút lo lắng thật.

Nếu như Khương Phàm đi lên liền hiện ra tư thái Thần Hoàng, để hắn thần phục, để hắn quỳ xuống, để hắn làm cái gì tuyên thệ, hắn nên như thế nào? Nếu như trong lời nói của Khương Phàm có ý tứ thôn phệ, để hắn làm tốt chuẩn bị tế hiến, hắn lại nên như thế nào?

Nhưng...

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Khương Phàm lại mở miệng nói ra một phen ngôn luận như thế.

Ngươi là ngươi, ta là ta.

Thời điểm đi ra con đường của mình, sống là phấn khích của mình. Nhìn thế gian phồn hoa một chút, gặp anh hào bát phương một lần, làm một trận đại sự oanh oanh liệt liệt.

Khương Diễm vô ý thức nắm chặt nắm đấm, không biết vì sao, hắn lại có xúc động.

Lại bị một hài tử mười mấy tuổi này làm cho xúc động?

Nhất là câu thẳng thắn kia, "Có thể sẽ chết trên đường".

Khương Phàm tiếp tục nói:

- Giữa ngươi và ta có liên hệ đặc thù, điểm ấy chúng ta không cần thiết phải phủ nhận. Nhưng đối với ngươi mà nói, đó cũng không phải số mệnh gì cả, cũng không phải ước thúc, mà là cho ngươi mục tiêu càng rõ rệt.

- Ta đoán khẳng định Kiều Vô Hối đã cho ngươi áp bách gì đó, khiến cho các ngươi hoặc là dùng mạng sống bảo vệ bí mật của ta, hoặc là bởi vì bí mật của ta mà đánh đổi mạng sống. Nhưng bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn.

- Ngươi, có thể chọn rời khỏi. Giữ bí mật, liền xem như báo ân đối với Kiều Vô Hối, đối với tôn trọng kiếp trước của chúng ta. Ngươi, cũng có thể lựa chọn đi theo ta, nhưng ngươi và ta đều đã được hiểu, đây là một con đường nhất định cần chảy máu xuống mới có thể đi qua, nhất là sau khi thân phận bại lộ.

- Con đường này, rất khó, ai cũng sẽ chết, bao gồm ngươi, bao gồm cả người yêu của ngươi, bao gồm cả huynh đệ của ngươi. Nhưng con đường này, cũng sẽ rất đặc sắc, đặc sắc đến nỗi chúng ta đều nguyện ý chảy máu đi qua, nguyện ý ngã xuống một khắc này, đều mang theo nụ cười.

- Bởi vì, chúng ta làm được không thẹn trung can nghĩa đảm cả đời này, vượt trên cả núi sông.

Giọng Khương Phàm rất nhẹ, nhưng từng chữ câu đều có sức mạnh.

Khương Diễm vẫn không có nói chuyện, nhưng nắm đấm lại siết chặt hơn.

Hắn bỗng nhiên có chút hoảng hốt, xúc động trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.

Vì sao?

Thì ra, hắn chờ chính là cái thái độ!

Tại thời điểm lão tổ kể ra đoạn lịch sử phủ bụi kia đã đưa tới cho hắn nhiệt huyết hào hùng, giống như đột nhiên đẩy ra một cánh cửa ở trước mặt của hắn, phía sau cửa là Ác Nhân cốc, là thế giới ở trước mắt hắn, ngoài cửa địa lại là Thương Huyền mênh mông, là Cửu Châu Thập Tam Hải, là ức(*) vạn sinh linh, là trăm vạn cường tộc.

(*) Theo Trung Quốc, 1 Ức = 100.000.000

Hắn đang mong đợi có thể đi đến thế giới kia, hắn kích động muốn có thể trực diện ở thế giới kia.

Nhưng, hắn lo lắng, hắn sẽ lấy thân phận gì để đi đến.

Người hầu?

Phụ thuộc?

Áo cưới của người khác?

Nếu thật là như thế này, hắn có cần phải đi đến không, hắn lại có thể được cái gì?

Mà bây giờ, thái độ của Khương Phàm, rõ ràng chính là đang đẩy hắn đi lên phía trước cánh cửa kia, đồng thời chính miệng nói cho hắn biết, thế giới kia là thế giới của chính hắn.

Khương Phàm cho thấy thái độ, không nói thêm lời nào, chờ đợi Khương Diễm quyết định.

Mặc dù Kiều Vô Hối đã có được thái độ của Khương Diễm, nhưng Khương Phàm muốn là ý nghĩ chân chính của Khương Diễm.

Nếu như để lại tai hoạ ngầm, có thể là Khương Diễm sẽ mang theo dị tâm, tương lai lúc nào cũng có thể làm phản.

Thật giống như mấy người của kiếp trước kia, mấy hoàng tộc kia!

Thật lâu... Thật lâu...

Khương Diễm đứng dậy đi đến trước mặt Khương Phàm, không có quỳ xuống, cũng không có cúi đầu, chỉ là đưa tay ra.

Khương Phàm lộ ra mấy phần nụ cười, cũng đứng dậy, cùng hắn vỗ tay, nắm lại.

Không có số mệnh!

Không có thần phục!

Chỉ là bằng hữu đặc biệt!

Chỉ là kề vai sát cánh, khiêu chiến thiên hạ!

Thời điểm khi Khương Phàm và Khương Diễm ra khỏi phòng, mười hai Huyết Sát chờ ngoài cửa đồng loạt nhìn sang.

Nhưng không phải nhìn Khương Phàm, mà nhìn Khương Diễm mà bọn hắn quen thuộc.

Khương Diễm thẳng tắp người, vẫn hoàn toàn như trước đây, ánh mắt sắc bén, hiện ra ý lạnh. Nhìn giống như không có thay đổi gì, nhưng khóe miệng có chút cong lên, rõ ràng mang theo vài phần nhẹ nhõm, còn có mấy phần ý cười thần bí.

Không còn kiềm chế, không còn nghiêm trọng, cũng không có bất cứ cố giả bộ kính sợ nào cả.

Bọn hắn thoáng trao đổi ánh mắt, đều cảm thấy kinh ngạc.

Khương Phàm nói với Khương Diễm cái gì?

Thổ lộ tâm tình rồi?

Huyết Sát thứ hai, An Minh Hề càng cảm thấy kỳ quái hơn, nam tử của nàng giống như không chỉ đã tháo bỏ khúc mắc, càng giống có nhiều hơn mấy phần hào hùng.

Khương Phàm nói:

- Ta qua mấy ngày nữa muốn rời khỏi Cổ Hoa. Các ngươi vẫn ở lại nơi này, mở rộng quy mô Ác Nhân cốc ở bên ngoài, thuận tiện chọn lựa lực lượng đáng tín nhiệm. Khả năng hai ba năm, cũng có thể là ba đến năm năm, ta sẽ trở lại. Đến lúc đó, chúng ta cũng nên phát ra âm thanh với Thương Huyền.

Mười hai Huyết Sát ôm quyền, tập thể lĩnh mệnh.

- Chuyện Ác Nhân cốc, ngươi không cần phí tâm, mấy năm sau, khi trở lại, chúng ta cam đoan có thể cho ngươi niềm vui bất ngờ.

Bây giờ Khương Diễm cảm nhận được kích tình đã lâu, thế giới huyết sắc rộng lớn hơn đã ở cánh cửa rộng mở phía trước, bây giờ chỉ phải xem hắn tiến vào như thế nào.

- Bách Lý, Mạc Yêu, hai ngươi bồi tiếp về Nam Bộ.

Kiều Vô Hối phân phó nam tử bên cạnh, cũng chính là vị nam tử trước đó nghênh đón Khương Phàm tại ngoài cung kia.

- Thần Hoàng...

Nam tử đi về phía trước hành lễ.

Khương Phàm đưa tay chặn lại:

- Vẫn là gọi tên ta đi.

Nam tử cười nói:

- Vậy sao có thể, hay gọi tiểu chủ đi.

- Ta chỗ này có chút dược liệu, cần các ngươi giúp ta chuẩn bị, nhưng ngàn vạn lần phải giữ bí mật, không được gây nên chú ý.

Khương Phàm dựa theo lời Đan Hoàng nhắc nhở, viết xuống dược liệu đang thiếu hụt, giao cho Kiều Vô Hối.

Lấy thế lực Ác Nhân cốc tại phương bắc, nói không chừng có thể thay hắn gom góp một chút.

- Giao cho ta.

Kiều Vô Hối cất kỹ phương thuốc.