Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Sao huynh đài lại biết ở trong hang núi này?
Đoàn Văn Thăng đáp :
- Bọn tiểu đệ đuổi tới đây điều tra bốn mặt thủy chung vẫn chẳng thấy chỗ nào khả nghi. Mãi đến lúc trời tối mới phát giác ra đáy vực có ánh sáng xanh lè chuyển động. Giả tỷ người kia không nói thì anh em tại hạ cũng không nghĩ tới đây là điểm đáng ngờ. Sáng hôm sau, anh em tại hạ liền tìm đường xuống đáy hang.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Hai vị vào hang rồi bị người ngấm ngầm hạ độc thủ đả thương phải không?
Đoàn Văn Thăng đáp :
- Không phải. Hang núi này dài mấy chục dặm, đường đi xuống cũng xa mấy chục dặm. Bọn tại hạ phải mất một ngày trời mới tìm được đường xuống hang. Kế đó cứ theo hang núi đi theo tới chân núi ngọn Nhân Duyên này thì trời đã huỳnh hôn. Trong hang lại tối sớm hơn nên không nhìn rõ cảnh vật.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Tức là chiều hôm nay phải không?
Đoàn Văn Thăng đáp :
- Phải rồi!
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng :
- Y nói hàng nửa ngày trời vẫn chưa vào chính đề. Lúc này thời giờ quí báu, chẳng thể nói chuyện dài dòng với y được.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng chẩm rãi hỏi :
- Ông bạn cùng đi với Đoàn huynh làm sao chết?
Đoàn Văn Thăng đáp :
- Đại khái y chết vì ám khí có độc. Tại hạ nghe y rú lên một tiếng thê thảm hốt hoảng chạy lại thì y đã ngừng thở chết rồi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Đoàn huynh có gặp địch nhân không?
Đoàn Văn Thăng đáp :
- Lúc đó trong hang núi đã tối mò, mọi vật lờ mờ không thấy rõ. Tại hạ coi lại thi thể của người anh em thấy sau lưng bị trúng một đòn. May mà tại hạ đã luyện môn đồng tử hỗn nguyên khí công và vận khí đề phòng từ trước nên tuy bị một đòn cũng còn chịu đựng được. Tại hạ vội nhảy lùi lại né tránh rồi ngoảnh đầu nhìn lại thì không thấy tung tích địch nhân đâu cả.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Bọn họ ẩn trong bóng tối hay sao?
Đoàn Văn Thăng đáp :
- Đại khái là như vậy. Đòn đánh rất nặng, tại hạ tự biết mình khó lòng tái chiến được, đã không trông thấy địch nhân xuất hiện thì mượn cơ hội tẩu thoát là hơn.
Tiêu Lĩnh Vu cúi đầu nhìn xuống phía dưới tảng đá lồi ra thấy vách núi phẳng như dao chém. Dù là tay khinh công đệ nhất cũng khó lòng trèo lên được, huống chi Đoàn Văn Thăng lại bị trọng thương.
Đoàn Văn Thăng dường nhu đã nhìn thấy Tiêu Lĩnh Vu sinh lòng ngờ vực liền nói tiếp :
- Số mình chưa chết thành ra có chỗ cứu viện. Tại hạ hấp tấp trốn chạy liền mạo hiểm trèo núi. Tại hạ cố gắng mới trèo được bốn năm trượng thì sức cùng lực kiệt mà vách núi đứng dựng. Đừng nói tại hạ, ngay cả đến những tay cao thủ khinh công gấp mười cũng không thể trèo lên được. May chỗ mình dừng lại có một đám cỏ rậm, tại hạ liền ẩn thân vào trong đó. Vừa ẩn thân xong thì hai ngọn đèn sáng rực soi lên vách núi lâu trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà rồi mất hút.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Sao Đoàn huynh lại trèo lên đây được?
Đoàn Văn Thăng đáp :
- Tại hạ tưởng tránh được cái nguy tạm thời chứ không thoát được đại nạn, nhưng lúc thò tay ra vô tình đụng vào một chiếc vòng sắt có khóa. Đại khái đã lâu ngày quá rồi, khóa sắt hoen rỉ. Tại hạ vận nội lực kéo mạnh một cái khóa sắt bật ra. Vách đá có một tảng thụt vào. Té ra đây là một tòa thạch môn.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Phải chăng tòa thạch môn này do nhân công tạo ra?
Đoàn Văn Thăng đáp :
- Dĩ nhiên thế.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Phía trong cửa đá có gì không?
Đoàn Văn Thăng đáp :
- Trong có bậc đá thông lên chỗ mỏm đá lồi ra. Tại hạ lên đến đây rồi chẳng có cách nào trèo lên được nữa, đành ngồi lại nghỉ ngơi điều dưỡng thương thế.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Sau tảng đá này chắc cũng có một khung cửa?
Đoàn Văn Thăng gật đầu đáp :
- Tiêu đại hiệp đưa tay ra phía sau đẩy một cái là tiến vào trong được.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Hiện giờ thương thế của Đoàn huynh ra sao?
Đoàn Văn Thăng đáp :
- Sau một lúc điều trị tuy chưa thấy đỡ nhưng cũng không thấy nặng hơn.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Bây giờ Đoàn huynh vịn dây mà lên. Đến đỉnh núi gặp hai người anh em của tại hạ. Đoàn huynh cứ nói rõ nội tình cho họ nghe.
Đoàn Văn Thăng hỏi :
- Còn Tiêu đại hiệp thì sao? Có dùng dợi dây này nữa không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tại hạ không cần dùng nữa.
Chàng buộc đầu dây vào lưng Đoàn Văn Thăng và dặn y :
- Đoàn huynh lên rồi chớ nói dối người anh em tại hạ một câu nào.
Tiêu Lĩnh Vu rung đầu dây một cái. Quả nhiên sợi dây từ từ kéo lên. Đoàn Văn Thăng đầu dây đã buộc vào lưng, hai tay cùng rút trèo lên cho mau.
Tiêu Lĩnh Vu chờ cho Đoàn Văn Thăng lên cao rồi liền đưa tay đẩy vào vách núi. Quả nhiên phía sau tảng đá mở ra liền. Chàng đã nhiều kinh nghiệm chưa tiến vào ngay, ngửng đầu nhìn kỹ cửa đá vừa mở ra. Mục quang chàng tinh nhuệ hơn đời trông vào bóng tối cũng rõ mọi vật.
Đây nguyên là thạch động thiên nhiên lại được tay người kiến trúc thêm vào.
Phiến đá cửa rất dầy, hãy còn vết vòng sắt gắn vào. Nhưng vì lâu đời quá vòng sắt rỉ nát. Nếu không làm như vậy thì chẳng có cách nào mở được. Một tia sáng lướt qua đầu óc chàng. Chàng nghi ngờ tự hỏi :
- Đây tuy là một tòa thạch động thiên nhiên, nhưng rõ ràng phải bao nhiêu nhân công kiến trúc mới thành. Tại sao người ta lại hao phí rất nhiều nhân lực và tài lực để sửa sang một tòa thạch động ở chốn hoang vu này? Dĩ nhiên chỗ dụng tâm của họ có liên quan đến cung cấm.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chân chàng lần theo bậc đá đi xuống thì thấy một đường thạch đạo rất rộng rãi, đi lại ung dung. Quả là một công trình hiện đại.
Bậc đá đi xuống đột nhiên đến chỗ bằng phẳng. Chàng cho là đã đến cửa ra ngoài, vươn tay đẩy một cái quả nhiên một phiến đá vách núi mở ra. Ánh sao lờ mờ chiếu lọt vào. Chàng đã nghe Đoàn Văn Thăng kể tường tận biết là ngoài khuôn cửa đá có một khu cỏ rậm, liền khẽ đẩy cửa nhảy vọt ra.
Ngoài cửa đá cỏ mọc cao đến trên lưng. Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
- Người ta đặt cửa đá chỗ này là phải lắm. Triền núi vừa hết dốc lại có cỏ mọc che kín.
Chàng từ từ đóng cửa lại ẩn thân vào trong bụi cỏ nhìn ra. Dưới ánh sao vằng vặc, Tiêu Lĩnh Vu đã nhìn rõ cảnh vật dưới đáy hang. Chàng ngấm nghía hồi lâu không thấy động thấy động tĩnh gì toan tung mình nhảy xuống thì đột nhiên nghe tiếng người vọng lại :
- Chúng ta bất tất phải chờ đợi nữa chắc hắn chẳng có cách nào trèo lên vách núi được. Không chừng lúc này hắn đã chết lâu rồi.
Một người khác đáp lại :
- Ông bạn nói cũng có lý, chúng ta đã bắn khá nhiều ám khí vào trong đám loạn thảo. Nếu hắn còn ẩn nấp trong đó thì cũng bị thương về độc tiễn rồi.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
- Hai người này chắc là nói về Đoàn Văn Thăng. Nếu ta hấp tấp chạy xuống hang núi tất bị chúng phát giác rồi. Không hiểu tại sao trong hang núi này lại có nhiều nhân vật võ lâm cư trú?
Rồi nghe tiếng bước chân lao xao mỗi lúc một xa. Chàng biết là hai người không nhẫn nại được nữa bỏ đi rồi. Tiêu Lĩnh Vu lại chờ một lúc rồi thi triển Bích Hổ công, dán lưng vào vách núi từ từ tụt xuống. Từ chỗ bụi cỏ trên vách đá xuống tới đáy vực chỉ cách chừng bốn trượng. Chớp mắt chàng đã tới nơi. Chàng biết dưới hang núi này có nhiều nhân vật võ lâm nên hành động cực kỳ thận trọng. Đáy hang đá mọc tai mèo hành động thật khó khăn nhưng lại tiện cho việc ẩn mình. Tiêu Lĩnh Vu vừa thận trọng cất bước vừa mắt nhìn bốn phía, lắng tai nghe khắp tám phương.
Chàng đi chừng mấy chục trượng vẫn chẳng thấy vết chân người. Cả ánh sáng xanh lè mà lúc chàng đứng trên đỉnh núi trông thấy bây giờ cũng không xuất hiện nữa, tựa hồ những người đó đột nhiên biến mất. Cảnh đêm khuya hang thẳm khiến người ta cảm thấy nỗi thê lương cô độc. Tiêu Lĩnh Vu lại đi chừng mấy chục trượng nữa vẫn không thấy tung tích của địch nhân đâu. Bỗng bên tai chàng nghe tiếng nước chảy róc rách như tiếng ngọc đeo xưng xẻng. Té ra chàng đã tới bên cạnh đầm nước. Đầm nước này ngang dọc rộng chừng mười thước ở ngay chân vách núi, trên vách núi có nước đổ xuống đầm. Lạ ở chỗ nước chảy gấp mà chỉ vọt ra những tia thật nhỏ rớt xuống giữa đầm.
Tiêu Lĩnh Vu ngửng đầu trông lên chỗ suối nước vọt ra, nghĩ thầm trong bụng :
- Chỗ này đáng lý nước chảy ầm ầm như thác lũ mới phải mà sao những tia nước nhỏ như tơ? Chẳng lẽ suối nước này bị hình thế thiên nhiên ngăn trở chỉ phun ra những tia nhỏ?
Chàng còn đang ngẫm nghĩ bỗng nghe thanh âm lạnh lùng cất lên :
- Ai?
Trong hang núi này chỗ nào phong cảnh cũng đẹp chỉ có dòng suối nhỏ quá, nước không chảy đi chỗ khác mà trút hết xuống cái đầm nhỏ. Tiêu Lĩnh Vu lạng người ẩn vào sau một tảng đá lớn chú ý nhìn ra. Bỗng thấy hai đại hán võ phục, một trước một sau đi tới.
Người đi trước tuổi lớn hơn một chút cất tiếng :
- Huynh đệ nghe nói trong hang sâu này trước có một dòng nước lớn chảy rất mạnh, rồi sau bị một tay thợ khéo chắn lại từ trong lòng núi không để ồ ạt chảy ra nữa, rồi mở lối khác cho nó chỉ phun những tia nhỏ.
Người đi sau hỏi :
- Thật thế ư?
Người đi trước đáp :
- Chân hay giả tại hạ không dám nói quyết. Nhưng theo thế nước vọt ra mình có thể tin được.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện bất giác đã tới cái đầm nhỏ.
Trong tay hai người đều cầm cái thúng gỗ. Họ cúi xuống múc một thùng nước rồi đứng thẳng lên. Tiêu Lĩnh Vu ẩn ở sau tảng đá lớn bây giờ đã nhìn rõ, bụng bảo dạ :
- Trong hang núi có nhiều nhân vật võ lâm cư trú mà không hiểu họ ở chỗ nào. Hiện giờ nếu mình ra tay đột ngột thì có thể kiềm chế được hai người này, nhưng đang lúc canh khuya họ tới đây lấy nước tất nhiên có việc cần dùng. Họ ở đây lâu không về tất địch nhân sinh lòng ngờ vực.
Chàng còn đang ngẫm nghĩ đã thấy hai đại hán áo đen xách thùng nước đi xa rồi. Tiêu Lĩnh Vu vận mục lực để cố trông xem họ đi về đâu, nhưng ban đêm trời tối hai người ra xa ngoài bốn trượng là không nhìn thấy gì nữa. Sau một lúc ngẫm nghĩ, chàng quyết định ngồi yên sau tảng đá để chờ trời sáng sẽ đi coi tình hình hang núi và quyết định hành động.
Đêm đã qua, trời đông hừng sáng. Ánh dương quang dần dần xua đuổi bóng tối tăm. Mặt trời lên đầu núi chiếu xuống đầm coi rất đẹp mắt. Tiêu Lĩnh Vu từ từ đứng lên chuyển động cặp mắt quay đầu nhìn lại thì thấy trong hang núi vẫn tịnh mịch không một bóng người.
Đột nhiên mục quang chàng nhìn xuống đầm nước thì thấy dưới nước có bóng một con chim ưng xòe cánh đang bay và một con rắn cuộn mình ngửng đầu lên. Nước đầm gợn sóng, khiến cho mình con rắn trong đầm dường như đang cử động. Hai cánh chim ưng cũng dương ra tựa hồ cởi gió bay đi.
Chàng đột nhiên phát giác ra vụ này, tinh thần phấn khởi vô cùng mà cũng cực kỳ khẩn trương. Bất giác chàng cất tiếng ngâm :
- Nào núi Ưng Dương, nào hang Bàn Xà té ra chỉ là ấn tượng trong đầm.
Tiêu Lĩnh Vu quên mình đang ở nơi nguy hiểm, bốn mặt nguy cơ rình rập.
Chàng cất bước đi mau đến bên bờ đầm nhìn kỹ thì chỉ còn thấy trong đầm có hai bóng đen lờ mờ. Con phi ưng cùng con phi xà đó đột nhiên mất hút. Chàng ngửng đầu nhìn lên, ánh dương quang lòe mắt. Trên đỉnh núi ở phía xa xa ẩn hiện hai khối đá lồi ra một tảng lớn một tảng nhỏ. Tiêu Lĩnh Vu trong lòng lấy làm kỳ tự hỏi :
- Vụ này là thế nào đây? Hiển nhiên ta nhìn thấy trong đầm nước có phi ưng, có bàn xà. Sao đột nhiên lại mất hút?
Chàng toan trở lại sau tảng đá thì đột nhiên thấy vai bên tả ngâm ngẩm đau dường như bị kim châm. Kinh nghiệm cho chàng hay mình đã bị ám toán mà lại trúng phải ám khí có chất độc ghê gớm. Chàng liền nhắm mắt vận khí phong tỏa huyệt đạo vai bên trái, cất tiếng hỏi :
- Các hạ là ai? Sao lại ám toán tại hạ?
Kể ra bản lãnh Tiêu Lĩnh Vu hiện nay thì dù là ám khí nhỏ bé đến đâu cũng khó lòng phóng trúng người chàng. Chỉ vì vừa rồi chàng thấy dưới đầm có ánh sáng hình con phi ưng và con bàn xà nên trong lòng cực kỳ kinh dị, tai mắt kém phần linh mẫn. Bỗng nghe thanh âm lạnh lẽo đáp lại :
- Ngươi là ai? Sao lại một mình sấn vào hang núi tử vong này?
Tiêu Lĩnh Vu nhận ra phương hướng phát thanh vội xoay mình lại. Chàng chú ý nhìn xa thấy một lão già thấp lùn râu tóc bạc phơ đứng cách chàng chừng một trượng. Tiêu Lĩnh Vu chưa kịp mở miệng thì lão già đã cướp lời :
- Ngươi đã trúng phải Tý Ngọ Thấu Cốt châm của ta. Mũi châm tôi chất độc kịch liệt. Nếu ngươi còn hành động càn rỡ là chất độc phát tác rất mau rồi mất mạng đó.
Tiêu Lĩnh Vu chuyển động mục quang nhìn kỹ lão già thì là người lạ chưa từng gặp. Chàng liền nói :
- Vỏn vẹn một mũi độc châm e rằng chưa đủ làm chết được tại hạ.
Lão già thấp lùn râu bạc cười lạt nói :
- Độc châm của lão phu luyện bằng bảy chất kịch độc. Bất luận người võ công cao thâm đến đâu cũng không có cách nào giải được chất độc đó, trừ phi lão phu cho thuốc giải độc môn thì không kể, mà phải uống trong vòng một giờ sau khi trúng độc. Nếu quá thời hạn đó thì dù là thuốc giải của lão phu cũng không chữa được nữa. Độc châm của lão phu tuy kêu bằng Tý Ngọ Thấu Cốt châm, bị trúng giờ tý là không đến giờ ngọ đã chết rồi. Sự quyết định sống chết chỉ trong vòng một giờ.
Tiêu Lĩnh Vu tự nhủ :
- Tiêu Lĩnh Vu hỡi Tiêu Lĩnh Vu! Mạng sống của Khâu tỷ tỷ đã giao phó cho ngươi. Lúc này ngươi không thể chết được.
Nghĩ tới đây lòng hào khí của chàng giảm đi rất nhiều. Nhưng tình thế lúc này chỉ có hai đường. Một là ra tay đột ngột như sét nổ đánh chết lão già kia để lấy thuốc giải. Hai là năn nỉ lão xin thuốc. Lão già râu bạc dường như tâm cơ rất linh mẫn. Lão thấy Tiêu Lĩnh Vu không nhúc nhích liền lạnh lùng nói :
- Nếu các hạ không sợ chết thì thử ra tay xem còn được mấy phần sinh cơ?
Tiêu Lĩnh Vu thấy cặp mắt lão già thần quang sung túc, huyệt thái dương nhô lên. Hiển nhiên là một tay cao thủ kiêm nội ngoại công.
Chàng nghĩ thầm trong bụng :
- Võ công người này quyết không phải hạng tầm thường. Nếu mình đánh một đòn không trúng e rằng khó lòng giết được hắn. Vậy ta phải dùng tâm cơ đối phó với lão mới được.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng thủng thẳng đáp :
- Các hạ cùng tại hạ vốn chưa từng quen biết nhau, dĩ nhiên không có chuyên gì ân oán. Chẳng hiểu sao các hạ lại ngấm ngầm hạ độc thủ với tại hạ?
Lão râu bạc lạnh lùng đáp :
- Lão phu muốn hỏi ngươi đến đây làm gì?
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh thì thấy ngoài lão già không thấy ai nữa, chàng cũng hơi yên dạ liền từ từ tiến tới một bước hỏi :
- Núi cao hang thẳm này chẳng phải của riêng ai, sao tại hạ lại không đến được?
Lão già hỏi lại :
- Ngươi ở đâu đến đây và đến có chuyện chi?
Tiêu Lĩnh Vu từ từ tiến về phía trước thêm một bước đáp :
- Tại hạ nghe tiếng núi Nhân Duyên từ lâu, nay mới có dịp đến đây thưởng ngoạn.
Lão râu bạc hỏi :
- Sao ngươi lại tiến vào hang núi làm chi?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Chỉ để thỏa mãn tính hiếu kỳ chứ không dụng ý nào khác.
Lão râu bạc hỏi :
- Các hạ lần mò đến đây thần không biết quỷ không hay khiến cho lão phu phải khâm phục.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Hai đầu tuyệt cốc này lão phu đã bố trí mai phục, dù con chim bay cũng không thể qua tai mắt họ được. Thế mà các hạ lén vào gần cấm địa cũng chẳng ai hay.
Tiêu Lĩnh Vu động tâm nghĩ thầm :
- Xem chừng khu phụ cận cái đầm nhỏ này là trung tâm điểm của bọn họ.
Chàng thản nhiên đáp :
- Tại hạ thả bước thủng tỉnh đi mà vô tình đến đây.
Lão râu bạc ngạc nhiên hỏi :
- Thế là nghĩa làm sao?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tại hạ vào được đây ngắm phong cảnh hang núi là một điều may mắn. Nhưng giả tỷ có người cản lại không cho vào thì đã không bị trúng ám khí của các hạ. Đó chẳng là một điều đại bất hạnh ư?
Chàng vừa nói vừa từ từ tiến thêm một bước. Lão râu bạc dường như đã cảnh giác. Lão hít một hơi chân khí lùi lại tám thước quát :
- Đứng lại!
Tiêu Lĩnh Vu cười mát hỏi :
- Lão trượng phát cáu rồi ư?
Lão râu bạc lạnh lùng quát :
- Không phải là sợ nhưng lão phu chẳng muốn mạo hiểm để các hạ ám toán.
Tiêu Lĩnh Vu cười mát hỏi :
- Lão trượng không sợ thì tại sao lại rụt rè như vậy?
Lão râu bạc đáp :
- Bọn lão phu đã phòng bị nghiêm mật là thế mà các hạ tiến vào được, đủ biết các hạ bản lãnh rất cao cường. Hơn nữa lực lượng phản kích của kẻ sắp chết dĩ nhiên là ghê gớm. Dù lão phu không sợ các hạ nhưng cũng không muốn cùng các hạ quyết một trận sống mái.
Tiêu Lĩnh Vu than thầm :
- Lão này võ công đã cao cường lại cực kỳ khôn ngoan. Giả tỷ Thương huynh đệ tới đây thì y có đủ tâm cơ giao thiệp với lão. Bây giờ ta chỉ có một mình e rằng khó lòng đối phó nổi.
Lão râu bạc đột nhiên chau mày hỏi :
- Độc châm sắp phát tác rồi đó. Các hạ đã cảm thấy gì chưa?
Nguyên lão thấy Tiêu Lĩnh Vu trúng độc châm khá lâu mà chưa thấy phát tác, trong lòng lão không khỏi kinh hãi. Lão có biết đâu Tiêu Lĩnh Vu đã được ăn thứ nấm đá ngàn năm, sức chống cự chất độc trong người mạnh hơn người thường rất nhiều. Chàng lại luyện tập nội công thượng thặng độc môn thành Cang Thanh cương khí. Chàng vận khí phong tỏa huyệt đạo nghiêm mật dị thường. Chất kịch độc ở bả vai bên trái bị luồng chân khí chống đỡ lan ra rất chậm. Chất độc Tý Ngọ Thấu Cốt châm mãnh liệt vô cùng. Nội công Tiêu Lĩnh Vu chỉ có thể làm cho chất độc phát tác chậm lại, nhưng bây giờ chàng đã cảm thấy nó từ từ lan ra.
Tiêu Lĩnh Vu biết rõ lúc này chẳng còn viện thủ nào khác mà chỉ trông vào đầu óc cơ trí cùng lòng dạ trầm tĩnh của mình, tìm cách chế phục lão già, bắt buộc lão đưa thuốc giải ra. Đó là đường sống duy nhất. Khốn nỗi lão râu bạc cũng khôn ngoan xảo quyệt mà lại đa nghi, để ý đề phòng từng ly từng tý khiến cho Tiêu Lĩnh Vu khó kiếm cơ hội để kiềm chế lão. Chất độc trong người chàng đã bắt đầu phát tác không thể nào kéo dài được nữa, chàng toan nhảy xổ lại thì đột nhiên thấy lão râu bạc người run bần bật sắc mặt tái mét, tựa hồ lão bị một đòn trí mạng bất thình lình.
Lão râu bạc cũng là người trấn tĩnh phi thường, giơ tay lên vuốt râu hỏi :
- Ai đó?
Một thanh âm trong trẻo vọng lại :
- Ta đây!
Lão râu bạc lại hỏi :
- Các hạ dùng ám khí gì vậy?
Thanh âm kia đáp :
- Bắc Hải Băng Phách châm.
Tiêu Lĩnh Vu đã nghe rõ thanh âm người mới đến liền gọi :
- Băng nhi!
Bóng người thấp thoáng. Bách Lý Băng võ phục màu lam đứng sau tảng đá lớn cách chừng hai trượng. Bách Lý Băng rảo bước tiến lại mỉm cười hỏi :
- Đại ca vẫn bình yên chứ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Ta trúng phải Tý Ngọ Thấu Cốt châm.
Bách Lý Băng đã đi tới đằng sau lão già khẽ nói :
- Ta biết bọn lão rất đông người ở trong hang núi. Nhưng nếu lão hô hoán đồng bạn tới là ta giết ngay lập tức.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Băng nhi! Sao muội cũng tới đây?
Bách Lý Băng mỉm cười đáp :
- Để tiểu muội lấy thuốc giải cho đại ca rồi sẽ nói chuyện cũng chưa muộn...
Cô đưa mắt nhìn lão già nói :
- Lão đã là tay chuyên nghề dùng độc dĩ nhiên biết rõ chất độc của Băng Phách châm ghê gớm đến thế nào rồi...
Lão râu bạc thủng thẳng đáp :
- Dù lão phu có bị chất độc phát tác mà uổng mạng thì các vị cũng đừng hòng sống sót mà dời khỏi nơi đây.
Đột nhiên Bách Lý Băng vươn tay ra nắm lấy uyển mạch ở cổ tay lão khẽ nói :
- Lão trượng muốn không chết cũng được. Chúng ta hãy đến sau phiến đá kia nói chuyện.