Đàn Chỉ Thần Công

Chương 109: Dùng kỳ dược động tình hào kiệt




Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :

- Tiểu huynh không biết, chỉ cảm thấy sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra, nhưng không thể tiên liệu được là chuyện gì.

Đỗ Cửu ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói :

- Trong mấy ngày đó chúng ta cẩn thận một chút và hết sức đề phòng là xong.

Tiêu Lĩnh Vu nhăn nhó cười đáp :

- Đề phòng bằng cách gì? Sự việc đã đến thế này chỉ còn trông vào vận khí mà thôi.

Hai người đang nói chuyện, bỗng thấy Thương Bát chạy về hớn hở nói ngay :

- Độc Thủ Dược Vương được đại ca chịu lời, lão bảo trị thương cho đại ca trước.

Tiêu Lĩnh Vu ngạc nhiên hỏi :

- Lão bảo bao giờ trị thương cho tiểu huynh?

Thương Bát đáp :

- Tiểu đệ chuyển lời phúc đáp của đại ca. Lão liền bảo sau đây một giờ lão trị thương cho đại ca và trong vòng mười hai giờ đại ca có thể khôi phục thần công.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Thật thế ư?

Thương Bát đáp :

- Độc Thủ Dược Vương nói vậy. Tiểu đệ theo nguyên văn nhắc lại.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Tiểu huynh chịu ở lại ba ngày bầu bạn với Nam Cung Ngọc cô nương các vị cũng ở lại đây và nên theo...

Chàng toan nói “theo luôn bên mình ta đừng dời xa nửa bước”, nhưng ngó thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Độc Thủ Dược Vương đang đứng ở cửa, nên chàng dừng lại không nói nữa.

Độc Thủ Dược Vương rảo bước tiến vào nói :

- Tiêu đại hiệp! Lão phu muốn nhân lúc tiểu nữ chưa tỉnh giấc, hãy điều trị thương thế cho đại hiệp trước.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Còn bao lâu nữa lệnh ái mới tỉnh giấc?

Độc Thủ Dược Vương đáp :

- Đại khái chừng hai giờ.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Trị thương một hai giờ có ăn thua gì không?

Độc Thủ Dược Vương đáp :

- Kể về y đạo của lão phu thì trị thương một giờ cũng là lâu rồi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Cách trị thế nào?

Độc Thủ Dược Vương đáp :

- Lão phu nói rõ cho đại hiệp là chỗ giao tiếp hai huyệt mạch bị thương nếu dùng dược vật hay cách nắm bóp thì mất rất nhiều thì giờ. Chóng là ba tháng, chầy là một năm.

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :

- Tại hạ hy vọng Dược Vương dùng cách nào càng mau càng tốt.

Độc Thủ Dược Vương đáp :

- Lão phu cũng nghĩ thế nên quyết định dùng cách kim châm quá huyệt để đại hiệp khôi phục võ công cho lẹ.

Tiêu Lĩnh Vu lại hỏi :

- Dùng phép kim châm quá huyệt phải mất bao nhiêu thì giờ?

Độc Thủ Dược Vương cười khanh khách đáp :

- Đại khái trong vòng mười hai giờ có thể làm cho chân khí lưu thông thoải mái. Nhưng...

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Nhưng làm sao?

Độc Thủ Dược Vương đáp :

- Đại hiệp phải hết lòng tin tưởng vào lão phu, nên biết cách kim châm quá huyệt không thể nhận định sai một lỵ Nếu đại hiệp trong lòng còn có ý lo sợ, khiến lúc lão phu xuống châm, đại hiệp chỉ khẽ chuyển động một chút là có thể gây nên tai nạn.

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười nói :

- Tại hạ đã khâm phục sát đất y đạo của Dược Vương, có lý nào còn không tin tưởng.

Độc Thủ Dược Vương đáp :

- Hay lắm! Chúng ta lập tức bắt đầu cuộc trị thương.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu ưng thuận rồi từ từ đứng dậy.

Độc Thủ Dược Vương nói :

- Đại hiệp hãy đi theo lão phu.

Lão thong thả bước vào trong tĩnh thất.

Tiêu Lĩnh Vu, Thương Bát, Đỗ Cửu theo sau.

Trong tĩnh thất, cách bố trí rất đơn giản. Ngoài một chiếc giường, cái bàn, hai cái ghế trúc, không còn vật gì khác.

Trên giường trải nệm trắng phau cực kỳ sạch sẽ.

Độc Thủ Dược Vương trỏ vào giường gỗ nói :

- Đại hiệp! Mời đại hiệp nằm xuống.

Tiêu Lĩnh Vu theo lời nằm xuống. Độc Thủ Dược Vương thò tay vào bọc lấy một cái túi da mở ra rút bốn mũi kim châm dài bốn tấc rồi bảo chàng :

- Tiêu đại hiệp nhắm mắt lại.

Tiêu Lĩnh Vu làm theo, bỗng thấy hai chỗ huyệt đạo tê chồn rồi chàng ngất xỉu.

Chẳng hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu, khi chàng tỉnh lại thì trong nhà đèn thắp sáng trưng. Trời đã về đêm.

Độc Thủ Dược Vương, Trung Châu nhị cổ không ở trong nhà. Chỉ có Nam Cung Ngọc tóc dài xõa xuống bên vai, lặng lẽ ngồi ở trước giường.

Tiêu Lĩnh Vu cục cựa toan ngồi dậy, nhưng Nam Cung Ngọc đưa tay ra cản lại nói :

- Đừng có cử động. Gia phụ bảo Tiêu huynh phải nằm yên hai giờ nữa mới cất nhắc được.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Lệnh tôn đi đâu?

Nam Cung Ngọc đáp :

- Lão gia cùng hai vị huynh đệ của đại ca ra ngoài rồi.

Tiêu Lĩnh Vu “ủa” lên một tiếng nghĩ thầm :

- “Phải rồi, chắc Độc Thủ Dược Vương để ta ở lại thực hành lời hứa bầu bạn với con gái lão ba ngày.”

Chàng nghĩ tới mình đã chịu lời, trong lòng trấn tĩnh lại, mỉm cười nói :

- Hiện giờ trong mình cô nương có dễ chịu không?

Nam Cung Ngọc đưa tay lên vuốt mái tóc mỉm cười đáp :

- Đỡ nhiều rồi. Nếu tiểu muội không vận công lạc đường thì nay còn khá hơn nữa...

Cô dừng lại một chút rồi tiếp :

- Tiểu muội chưa nhắc Tiêu huynh lúc này chớ có vận động chân khí, phải chờ hai giờ nữa uống thuốc mới được.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp :

- Đa tạ cô nương có lòng chỉ giáo.

Nam Cung Ngọc đưa ngón tay nhỏ nhắn trỏ vào lò thuốc trong góc nhà đang tỏa khói màu lam.

Lửa đốt trong lò không phải củi mà cũng chẳng phải than, dường như là một chất đặc biệt, không ngửi thấy mùi khói.

Trên lò đặt một cái nồi đất, trong nồi không biết để dược vật gì.?

Nam Cung Ngọc lại nói :

- Gia phụ bảo thứ thuốc này giúp ích cho Tiêu huynh rất nhiều nhưng cần đúng độ hỏa hậu tức là phải nấu sáu giờ mới uống được. Gia gia điều chỉnh xong lò thuốc liền cũng hai vị bằng hữu của đại ca ra đi. Lão nhân gia còn dặn sau khi lò tắt lửa hãy lấy thuốc ở trong nồi ra uống.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp :

- Đa tạ cô nương. Thân thể cô nương chưa hồi phục, không nên ngồi lâu cho mệt. Tại hạ đã hồi tỉnh, cô nương hãy về phòng nghỉ.

Nam Cung Ngọc mỉm cười nói :

- Tiểu muội ngồi đây không biết nhọc mệt là gì hết.

Tiêu Lĩnh Vu chau mày nói :

- Nhưng người cô chưa mạnh, vạn nhất bị nhọc mệt thì tội của tại hạ to lắm đấy.

Nam Cung Ngọc đáp :

- Không sao đâu! Trước đây tiểu muội chỉ có mình tự uống thuốc chứ chưa được coi ai uống bao giờ. Bữa nay muốn coi Tiêu huynh uống thuốc xem tình hình có khác gì không?

Tiêu Lĩnh Vu không nhịn được phì cười nói :

- Uống thuốc thì có hay gì mà coi! Ai uống cũng vậy thôi.

Nam Cung Ngọc đáp :

- Tiểu muội nhất định là khác. Hỡi ơi! Tiểu muội uống nhiều thuốc quá rồi. Mười mấy năm trời phải dựa vào dược vật mà sống.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu nói :

- Tại hạ biết cô nương rất đau khổ, nhưng hiện nay cô đỡ nhiều rồi, vậy cô phải giữ thân mình mới được...

Nam Cung Ngọc hỏi :

- Phải chăng Tiêu huynh muốn khuyên tiểu muội đi nghỉ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Đúng thế đó! Cô nương không nên để người mệt quá.

Nam Cung Ngọc nói :

- Được rồi, chờ Tiêu huynh uống thuốc xong tiểu muội sẽ đi nghỉ.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Còn bao lâu nữa mới xong?

Nam Cung Ngọc đáp :

- Chừng một giờ nữa.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Không được. Một giờ nữa lâu quá, cô nương chống làm sao nổi?

Nam Cung Ngọc đáp :

- Không được thì cũng phải được.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Tại sao vậy?

Nam Cung Ngọc nói :

- Vì trong cái nồi đất kia ngoài dược vật của Tiêu huynh còn có thuốc của tiểu muội nữa.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Té ra là thế.

Nam Cung Ngọc hỏi :

- Tiêu đại hiệp! Nghe nói đại hiệp bấy lâu nay phải nam chinh, bắc chiến, đã đi nhiều nơi lắm rồi phải không?

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp :

- Đúng thế! Đi khắp núi cao vực thẳm và rất nhiều thị trấn.

Nam Cung Ngọc hỏi tiếp :

- Chắc Tiêu huynh được coi nhiều phong cảnh lạ mắt rồi?

Suốt ngày cô nằm trên giường bệnh nên không hiểu biết mấy. Tuy cô ngồi nói chuyện với Tiêu Lĩnh Vu mà chẳng hiểu nên nói gì.

Tiêu Lĩnh Vu đã hiểu rõ tâm tình cùng cảnh ngộ cô. Tuy chàng nghe nói những chuyện vô vị mà vẫn phải làm bộ thích nghe.

Chàng sợ cô nói nhiều đâm mệt, có lúc chàng phải cướp lời nói đỡ cho cô một ít để cô được nghỉ ngơi.

Nam Cung Ngọc nói chuyện, tinh thần phấn khởi nên chẳng có vẻ gì nhọc mệt.

Bất giác cuộc nói chuyện đã kéo dài hơn một giờ.

Làn khói lam trong lò đã tắt hết.

Nam Cung Ngọc từ từ đứng lên nói :

- Tiểu muội đi lấy thuốc đây.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Cô nương cứ ngồi yên, tại hạ đi lấy thuốc cũng được.

Nam Cung Ngọc nói :

- Không được. Gia phụ đã dặn trước khi Tiêu huynh chưa uống thuốc không nên cử động.

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt nghĩ thầm :

- “Y nói vậy chắc là đúng rồi.”

Chàng liền nằm yên không nhúc nhích.

Nam Cung Ngọc đi lại gần lò, mở vung nồi ra múc một chén thuốc. Hai tay cô bưng rất cẩn thận đưa đến trước giường Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Chẳng hiểu có đắng không? Tiêu huynh thử uống coi.

Tiêu Lĩnh Vu đón lấy chén thuốc, chú ý nhìn dược vật trong chén thì thấy là một chất nước màu xanh.

Mùi hương tỏa ra xông vào mũi, Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :

- “Nước thuốc này thơm chắc là không đắng.”

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch.

Nam Cung Ngọc mỉm cười hỏi :

- Có đắng không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Không đắng mấy.

Nam Cung Ngọc đặt chén xuống rồi lại lấy một chén thuốc ở trong nồi ra để tự mình uống.

Cô uống thuốc xong, liếc mắt nhìn thấy Tiêu Lĩnh Vu nhắm mắt lại, trước ngực nhô lên, hụp xuống, cô kinh hãi hỏi :

- Tiêu Lĩnh Vu đại hiệp! Đại hiệp làm sao vậy?

Tiêu Lĩnh Vu giương cặp mắt tức giận lên hỏi :

- Lệnh tôn lưu lại thứ thuốc gì vậy?

Nam Cung Ngọc nghe giọng nói của Tiêu Lĩnh Vu có điều khác lạ, cô lộ vẻ sợ hãi hỏi :

- Tiểu muội không biết, dược vật không đúng hay sao?

Thân thể cô đã hư nhược, trong lòng lại khiếp sợ, coi rất tội nghiệp.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Nam Cung Ngọc cô nương! Tại hạ cảm thấy thứ thuốc này có điều không trúng. Xin cô nương lánh đi một chút được không?

Nam Cung Ngọc đáp :

- Hỡi ôi! Thế là gia gia hạ độc vào dược vật rồi...

Cô lắc đầu nói tiếp :

- Tiểu muội cũng không rõ tại sao gia gia lại hạ độc vào dược vật. Chắc lão gia không hiểu lão gia mà đánh thuốc độc chết Tiêu huynh thì sẽ nếm mùi đau khổ của người cha già mất con gái. Người ta sống trên thế gian đều có lúc khổ, dù khổ nhiều mà sướng ít cũng còn có lúc vui sướng. Chỉ mình tiểu muội là sống đau khổ vĩnh viễn. Tiểu muội không muốn sống nữa, nhưng lại tội nghiệp cho cha già trơ trọi. Không ngờ lão nhân gia nhẫn tâm hạ độc vào người bạn duy nhất của tiểu muội.

Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng hỏi :

- Cô nương! Cô nương coi tại hạ là người bạn rồi ư?

Nam Cung Ngọc đáp :

- Tiểu muội biết rằng không xứng đáng. Nhưng ngoại trừ gia gia, chỉ còn Tiêu huynh đã lưu ấn tượng vào đầu óc tiểu muội. Bất luận Tiêu huynh nghĩ thế nào thì tiểu muội cũng coi Tiêu huynh như người bạn.

Tiêu Lĩnh Vu nhẹ buông tiếng thở dài nói :

- Tại hạ biết rồi! Xin cô nương hãy dời khỏi nơi đây được không?

Nam Cung Ngọc hỏi lại :

- Tiêu huynh muốn tiểu muội đi đâu?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Dời khỏi nơi đây càng xa càng tốt. Cô nhớ ra rồi khóa cửa lại.

Nam Cung Ngọc đảo mắt nhìn vào mặt Tiêu Lĩnh Vu thấy má chàng đỏ lên, trong lòng kinh hãi nghĩ thầm :

- “Hỏng bét! Gia gia ta hạ độc nặng quá, mặt y mới đỏ lên.”

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, cô đặt bàn tay lên đầu Tiêu Lĩnh Vu thì thấy nóng hổi.

Bỗng nghe Tiêu Lĩnh Vu lớn tiếng quát :

- Tránh ra!

Nam Cung Ngọc kinh hãi lùi lại ba bước, đứng thộn mặt ra nhìn Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu cặp mắt trợn tròn xoe đầy những tia máu. Hai má chàng cũng đỏ hồng, thái độ coi rất khủng khiếp.

Nam Cung Ngọc đưa tay lên vuốt mái tóc khẽ nói :

- Tiêu Lĩnh Vu đại ca! Đại ca nói vậy thì thật là kỳ! Đại ca vượt đường xa ngàn dặm đến chơi với tiểu muội thì có lý nào gia gia lại hạ độc làm hại đại ca!

Tiêu Lĩnh Vu tức giận quát :

- Cô lui ra ngay.

Nam Cung Ngọc lùi thêm hai bước, cất giọng ôn nhu hỏi :

- Tiêu đại ca! Trong lòng đại ca khó chịu lắm hay sao?

Tiêu Lĩnh Vu xua tay giục :

- Ra lẹ đi! Ra lẹ đi!

Đột nhiên chàng huy động cánh tay đụng vào trước ngực Nam Cung Ngọc.

Nguyên Nam Cung Ngọc thấy Tiêu Lĩnh Vu huy động hai tay, cô không lùi mà lại tiến, đi thẳng về phía Tiêu Lĩnh Vu.

Ngón tay Tiêu Lĩnh Vu đụng vào trước ngực Nam Cung Ngọc, chàng không khỏi chấn động tinh thần. Chàng phải hết sức kiềm chế những mối xúc động phi thường.

Nam Cung Ngọc giữa lúc tay Tiêu Lĩnh Vu đụng vào trước ngực, đột nhiên nảy ra cảm giác dị thường. Bỗng cô dừng bước lại...

Cả hai người cùng ngửng đầu nhìn. Bốn mắt giao nhau.

Bỗng thấy mắt Tiêu Lĩnh Vu chiếu ra những tia kỳ quang. Tay mặt chàng từ từ đưa tới.

Nam Cung Ngọc không khiếp sợ mà cũng không né tránh. Cô giơ tay ra cho Tiêu Lĩnh Vu đỡ lấy.

Tiêu Lĩnh Vu khẽ cầm tay Nam Cung Ngọc thì cả người cô té vào lòng chàng.

Sức thuốc rất mãnh liệt che lấp nhân tính của Tiêu Lĩnh Vu, đồng thời kích động bản năng thú tính trong người chàng.

Sau cơn mưa dập gió dồn, nhất thiết trở lại yên tĩnh.

Tấm thân yếu ớt của Nam Cung Ngọc tựa hồ đột nhiên biến thành kiên cường.

Cô lồm cồm bò dậy, nhìn thấy Tiêu Lĩnh Vu đang ngủ say, cô len lén đứng lên, tiện tay che lấy chỗ áo bị Tiêu Lĩnh Vu xé rách.

Không hiểu Độc Thủ Dược Vương sau khi lưu dược vật hay vì sau cơn đại biến kích động tiềm lực về sinh mệnh của Nam Cung Ngọc. Cô cất tay vuốt lại mái tóc từ từ trở về phòng mình. Cô chọn bộ quần áo màu lục mà cô thích nhất mặc vào và dùng dây màu lục buộc tóc. Đoạn cô lại đến phòng Tiêu Lĩnh Vu.

Nam Cung Ngọc thở phào một cái, thu lượm những mảnh áo rách và sắp xếp mọi vật lại như cũ.

Nam Cung Ngọc nằm trên giường bệnh lâu ngày, chưa từng chú ý đến dong mạo. Lần này cô mới kiếm một tấm gương đồng để trang điểm lần đầu. Cô di chuyển cái ghế đến trước giường Tiêu Lĩnh Vu ngồi nhìn chàng ngủ say chưa tỉnh mà ngơ ngẩn xuất thần.

Tiêu Lĩnh Vu ngủ say hồi lâu khiến Nam Cung Ngọc có đủ thời giờ thu xếp lại những vật rối loạn.

Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu, Tiêu Lĩnh Vu bỗng thở phào một cái mở bừng mắt ra.

Nam Cung Ngọc thấy chàng nhìn chằm chằm bằng cặp mắt sắc bén khiến lồng ngực cô đánh thình thình. Cô gắng gượng mỉm cười hỏi :

- Đại ca ngó gì mà ngó dữ vậy? Chẳng lẽ chưa nhận biết tiểu muội ư?

Tiêu Lĩnh Vu vẻ mặt nghiêm nghị thủng thẳng hỏi lại :

- Nam Cung cô nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Nam Cung Ngọc đáp :

- Không có đâu! Đại ca ngủ say lắm. Tiểu muội sợ gia gia thi độc nên vẫn ngồi đây trông chừng cho đại ca.

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu nói :

- Nhất định xảy ra chuyện gì rồi. Dược vật của lệnh tôn khiến trí nhớ của tại hạ trở nên hồ đồ.

Nam Cung Ngọc đáp :

- Chắc gia phụ lưu lại dược vật khiến cho thần trí đại ca mê loạn. Trong nhà này chỉ có hai người, nếu xảy ra chuyện gì sao tiểu muội lại không biết.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn Nam Cung Ngọc hỏi :

- Cô nương thay đổi y phục rồi phải không?

Nam Cung Ngọc đáp :

- Đúng thế.

Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh rồi tự nói một mình :

- Lạ quá! Lạ quá!

Nam Cung Ngọc hỏi :

- Điều chi quái lạ?

Tiêu Lĩnh Vu không đáp, chàng tự nói một mình :

- Chẳng lẽ ta ngủ mơ rồi chăng?

Nam Cung Ngọc cười đáp :

- Nhất định đại ca nằm mơ rồi. Tiểu muội canh giữ ở đây có thấy xảy ra chuyện gì đâu!

Tiêu Lĩnh Vu bị Nam Cung Ngọc làm cho bâng khuâng, chàng chau mày hỏi :

- Cô nương vẫn mạnh giỏi chứ?

Nam Cung Ngọc đáp :

- Tiểu muội vẫn ngồi bên mình đại ca, sao lại không mạnh giỏi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Tại hạ không làm điều chi khinh mạn cô nương ư?

Nam Cung Ngọc lắc đầu cười đáp :

- Đại ca chẳng có làm điều chi khinh mạn tiểu muội hết.

Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác nói :

- Thế thì kỳ thiệt! Tại hạ nhớ rõ ràng, quyết không phải chuyện mộng mị.

Nam Cung Ngọc đáp :

- Đúng là đại ca mơ mộng. Nếu đại ca khinh mạn tiểu muội thì sao tiểu muội lại không biết.

Tiêu Lĩnh Vu thấy cô nói bằng một giọng kiên quyết, trong lòng không khỏi dao động nghĩ thầm :

- “Chẳng lẽ cô này cũng bị ảnh hưởng bởi dược vật mà Độc Thủ Dược Vương để lại? Dược vật đó khiến thần trí người ta rối loạn, ý thức hồ đồ như là mộng ảo.”

Chàng điều tra kỹ thấy nhất thiết mọi sự dường như không có gì thay đổi, lòng chàng dần dần trấn tĩnh lại.

Nhưng những việc vừa trải qua rõ ràng quá, chàng không thể giải trừ được mối nghi ngờ, liền chậm rãi hỏi :

- Sau khi tại hạ uống thuốc rồi, tình trạng ra làm sao?

Nam Cung Ngọc mỉm cười đáp :

- Sau khi đại ca uống thuốc, thần trí dường như mê loạn, luôn miệng đuổi tiểu muội ra ngoài.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu hỏi :

- Cái đó tại hạ biết rồi, về sau ra làm sao?

Nam Cung Ngọc đáp :

- Sau đại ca vươn tay ra chụp lấy tiểu muội.

Tiêu Lĩnh Vu lộ vẻ khẩn trương ngắt lời :

- Phải rồi! Phải rồi! Tại hạ nhớ rất rõ sau kéo cô đặt lên giường...

Nam Cung Ngọc lắc đầu đáp :

- Không có đâu. Hoặc giả trong lòng đại ca ý thức như vậy, nhưng rồi đại ca ngủ say ngay.

Tiêu Lĩnh Vu thở phào một cái nói :

- Thật thế ư?

Nam Cung Ngọc đáp :

- Tất nhiên là thật. Tiểu muội thấy đại ca ngủ say mới liền về phòng thay áo rồi lại đến ngồi canh giữ ở đây cho đến khi đại ca tỉnh giấc.