Đàn Chị, Con Gái Chị Sao Lại Giống Em?

Chương 9




Bản tác giả một mực nghĩ, lúc nào nên cho hồi ức xen vào, hiện tại ấn nút cũng khá thích hợp rồi, bắt đầu hồi ức:

Nói, Lương Tiểu Nhạc sau khi bị Phượng Tiêu Tiêu trào phúng liền chạy ra ngoài, ngồi trêи ghế dài trong một công viên không biết tọa độ, nhìn cây dương liễu dưới cảnh xuân cách đó không xa, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây tạo thành cái bóng loang lổ chiếu vào trong mắt Lương Tiểu Nhạc, theo nhịp điệu rung rinh của cây dương liễu, trước mắt dần dần không rõ, như lại nhớ tới bốn năm trước, đoạn thời gian cô cùng Tống Nhu quen biết nhau.

Lương Tiểu Nhạc quen được Tống Nhu vào một học kỳ một năm thứ nhất, giảng viên dạy Lương Tiểu Nhạc nguyên lý kế toán và giảng viên dạy nghiên cứu sinh cho Tống Nhu là bạn tốt, cũng là giảng viên dạy Tống Nhu ở khoa chính quy. Vừa lúc gặp giảng viên dạy mình ở khoa chính quy mang nhóm Lương Tiểu Nhạc tham quan toàn bộ học viện và giảng giải một số điều cơ bản về các đợt thi cử trong quá trình học, Tống Nhu có kinh nghiệm dự thi phong phú, liền bị giảng viên mời tới làm chỉ đạo. Lương Tiểu Nhạc về sau cũng sẽ dự thi nên cô tự tiến cử mình làm tổ trưởng, Tống Nhu thường xuyên quan tâm gõ Lương Tiểu Nhạc làm thủ quỹ nội bộ, vạch ra phương hướng học tập và chi tiêu hợp lý cho nhóm, muốn thế phải khống chế thu chi, không thể chỉ nghe theo một hướng. Dần dần bạn nhỏ Lương vui sướиɠ khi hiểu biết về Tống Nhu nhiều hơn, Lương Tiểu Nhạc nhiệt tình rộng rãi, tâm tư trong sáng, Tống Nhu dịu dàng dễ gần, giỏi lắng nghe, tính cách hai người bù trừ lẫn nhau, thường xuyên nói chuyện phiếm cùng nhau, quan hệ so với bạn học khác còn muốn thân hơn. Giúp các cô trở thành bạn tốt tri kỉ là nhờ sự kiện kia, có một lần bao tử Tống Nhu khó chịu, Lương Tiểu Nhạc đoán Tống Nhu tới tháng nên nấu nước đường đỏ để vào bình thủy đưa cho Tống Nhu, kết quả là Tống Nhu chỉ bị tiêu chảy bình thường nhưng lòng tràn đầy cảm động. Tống Nhu vẫn uống nước đường đỏ. Lương Tiểu Nhạc tuy rằng nhìn ngốc ngốc nhưng cô thiện lương cẩn thận, vui vẻ giúp đỡ người khác, chân thành với bạn bè, ừm, người đàn em này đáng để kết giao lâu dài.

Ký túc xá chỗ Lương Tiểu Nhạc ở có hai nữ sinh mến nhau, lúc đó Lương Tiểu Nhạc không hiểu những thứ này, chỉ là trước đây có nghe qua đồng tính nam, xem qua tiểu thuyết đam mỹ nhưng lúc cô xem tiểu thuyết phát hiện hai diễn viên đều là “Hắn”, cô lý giải là do in sai, nhìn nửa ngày mới tìm ra là do bản thân lý giải đơn phương là con gái, tiếp tục nhìn xuống phía dưới. Sau đó cô dùng công nghệ khoa học kỹ thuật tiên tiến mới tra được đồng tính nam, còn nghe phổ cập công thụ đồng tính nam, nghe mà không nhìn nội dung làm cô cho rằng công là con đực, thụ là dã thú! Cũng đúng, đàn ông được gọi là công cũng thường bị hình dung là cầm thú, cho nên cách gọi này rất phù hợp với thực tế, cô không biết còn có đồng tính nữ, con gái cũng có thể thích con gái, con gái cũng có công có thụ.

Ngày đó đang học thể ɖu͙ƈ, gặp được hai nữ sinh kia ở dưới cột bóng rổ nói chuyện phiếm, bạn trong lớp chỉ vào hai nữ sinh đó để phổ cập kiến thức cho Lương Tiểu Nhạc, vốn muốn sửa lại cho đúng nhận thức sai lầm trước đây của cô. Sau lại bạn trong lớp lại nhiệt tình nhiều chuyện, dĩ nhiên là lôi kéo bạn học Lương ngây thơ xem mấy bộ phim nhựa, trong đó có đủ loại chừng mực, sau khi xem xong những thứ này bạn học Lương được mở rộng tầm mắt, nhận thức đối với thế giới đạt được độ cao mới.

Dần dần, không biết có phải do đã được phân tích về tình yêu nữ nữ hay không, lúc Lương Tiểu Nhạc đối mặt với Tống Nhu trong tư tưởng của cô luôn luôn có chút dị dạng, có loại xung động muốn thân mật, thế nhưng thân mật thế nào, Lương Tiểu Nhạc lại nói không rõ mà Tống Nhu thì sao, cũng cam chịu Lương Tiểu Nhạc kề vai sát cánh, tiếp xúc chân tay, hai người cứ như vậy mờ ám tới một học kỳ sau.

Lúc này, Lương Tiểu Nhạc chuẩn bị cho cuộc thi cuối kỳ, mà Tống Nhu cũng chuẩn bị tốt cho việc đi Đức đào tạo chuyên sâu.

Một đêm giữa mùa hè, bạn bè kêu gọi mở tiệc chúc mừng cuộc thi xong xuôi. Một đêm đó, Tống Nhu cũng bị Lương Tiểu Nhạc gọi tới liên hoan, mọi người nhẹ nhàng vui vẻ, buông mọi ràng buộc mà chè chén, thả ra toàn bộ tình cảm mãnh liệt thuộc về thanh niên. Tống Nhu vừa ngồi vào bàn đã bị mọi người mời rượu, biết được một vài người bạn học của Lương Tiểu Nhạc, đêm đó bị bọn họ mời không ít rượu, Lương Tiểu Nhạc hỗ trợ cản rượu nhưng sức uống của hai người rất thấp, cuối cùng hai người miễn cưỡng bám vào tường mới đi được. Lúc này, Lương Tiểu Nhạc bình thường cẩn thận dưới tác dụng của cồn mà phóng đại cảm giác trước đây, giống như nước chảy thành sông, bạn học tiểu Nhạc ngốc nghếch mà ăn đàn chị Tống, quá trình không thể phóng đại, kết quả là một người nhíu hèn mọn, ăn xong rời đi, nhát gan sợ phiền phức, không dám đối mặt, Lương Tiểu Nhạc chạy, trực tiếp quay về ký túc xá thu dọn hành lý về nhà! Để Tống Nhu sau khi tỉnh lại ôm chăn nhíu mày không biết làm sao.

Hành trình không thay đổi, Tống Nhu xuất ngoại trước thời hạn. Cho nên khi Lương Tiểu Nhạc nhiều lần giãy dụa muốn gọi điện cho đàn chị, mới từ chỗ đó biết được Tống Nhu đã sớm đi rồi – đàn chị tức giận!

Không nói lời vô ích, ai mà không oán giận khi đối mặt với người cướp đi sự trong trắng của bản thân, còn lòng lang dạ sói trốn chạy xem như không có việc gì!

Lương Tiểu Nhạc, em là một người nhát gan!!!

Tống Nhu đi rồi, Lương Tiểu Nhạc mới có dũng khí đối diện với tình cảm bản thân dành cho Tống Nhu. Hóa ra từ lâu gốc rễ tình yêu đã đâm sâu vào, cô yêu thích đàn chị, cô yêu thương đàn chị, cô không hối hận về một đêm kia, chỉ hối hận bản thân không chịu trách nhiệm, không rõ ràng tình cảm bản thân sớm hơn một chút, nói ra suy nghĩ của mình, mà như một tên cặn bã chạy trốn. Cô muốn nói cho Tống Nhu biết tình yêu của cô dành cho cô ấy, thế nhưng cô không có cách nào liên lạc với Tống Nhu!

Vết thương trêи ngón tay trỏ đã lành từ lâu rồi, nhưng vết thương đó được nhớ rất rõ trong đầu. Tay Lương Tiểu Nhạc trong lúc ca hát cúi xuống lượm chai rượu thì bị mảnh chai cắt phải, khi đó uống rượu nên đầu óc hơi lơ mơ nên không lưu ý, thẳng đến ngày thứ hai cô chạy về ký túc xá rồi mới phát hiện vết thương, nó cũng không quá nặng mà chỉ hơi sưng đỏ.

Về phần Tống Nhu lúc đó tìm cách gì? Tống Nhu tỉnh lại một mình đối mặt với một đống hỗn loạn, cô không có tâm tình lo chuyện khác, chỉ biết Lương Tiểu Nhạc đi rồi, không nói không quan tâm để lại một mình cô ở trong gian phòng xa lạ, hít thở không khí xa lạ. Tống Nhu về nhà, vào phòng mình ôm mặt khóc ròng. Sau khi tỉnh táo lại, suy nghĩ đến quan hệ với Lương Tiểu Nhạc, nghĩ đến sự cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc của cô ấy, nghĩ đến sự quan tâm bảo vệ của cô ấy, nghĩ đến các dấu hiệu trước đây mới biết được bản thân mình đã thích Lương Tiểu Nhạc, cô nghĩ Lương Tiểu Nhạc đối với mình cũng có cảm giác tương tự, thế nhưng hiện tại Lương Tiểu Nhạc không chịu trách nhiệm mà đào tẩu. Tống Nhu nghĩ nếu như Lương Tiểu Nhạc tìm cô trước khi cô xuất ngoại, thổ lộ với cô thì cô sẽ cùng Lương Tiểu Nhạc một chỗ. Nhưng Lương Tiểu Nhạc vẫn chưa tới tìm cô, nguyên một ngày cô nhìn điện thoại di động vô số lần cũng không chờ được cô ấy gọi. Cho nên cô phát hiện tất cả đều là ảo giác, Lương Tiểu Nhạc không có tình cảm như vậy với cô, phát sinh chuyện như vậy nói không chừng hiện tại cô ấy sợ cô như sợ rắn, sợ cô bắt cô ấy chịu trách nhiệm. Càng chờ càng thất vọng, Tống Nhu nghĩ cô ở trong nước mỗi ngày phải chịu dày vò như thế thì cô nên sớm rời khỏi, khi đó tâm tình cô cự kỳ tiêu cực, nghĩ rằng đã đi thì đi cho sạch sẽ, vì vậy cô chặt đứt tất cả liên hệ, thương tâm bước lên máy bay.