Đàn Anh, Tha Mạng! Xin Đừng Kéo Váy Em

Chương 4: Hay Là Bạn Gái Giả






Tôi hơi lờ mờ, không nghe thấy rõ ba từ cuối cùng hắn nói: "Hả...?"
"Không có gì, không có gì, khụ khụ, chúng ta đi thôi..." Hắn xoay người rời đi, đi một mạch đến một quán bar trên phố.
Quán bar này tên là YOUTH, với tấm bảng hiệu được viết in nổi bằng phông chữ nghệ thuật lấp lóe ánh đèn màu xanh lam, nền là màu đại dương xanh thẳm và xanh da trời nhạt.
Bên ngoài quán bar còn có đèn tường, tốp năm tốp ba cả nam lẫn nữ đều đứng cạnh đó để chờ xe.

Một cô gái trẻ tuổi mặc áo len ngắn ôm một người đang ông mặc áo khoác cùng đi lên chiếc xe con, rồi còn có những người trên cổ đầy hình xăm nôn mửa ở các bồn hoa ven đường nữa.
Xem ra có vẻ hơi loạn lạc, tôi không khỏi có chút sợ hãi và bám theo thật sát đằng sau Mục Tuấn Sâm.
"Nắm lấy tay áo tôi đi."
Mục Tuấn Sâm vươn tay về phía tôi, tuy tôi có hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nắm lấy nó, thật sự cảm thấy an tâm hơn một chút.
Bên cạnh có mấy người đang tán dốc ồn ào, giọng điệu trông hết sức ăn chơi trác táng.
"Bạn gái cậu đâu, dẫn đến chơi chứ, giấu ở nhà cả ngày làm gì?"
Trong phút chốc, ba từ mơ hồ mà Mục Tuấn Sâm nói khi nãy bỗng nhiên hiện lên rõ mồn một trong đầu tôi.
"Anh không thể mang tôi giấu đi được đâu." Tôi vừa đi vừa thì thầm với Mục Tuấn Sâm.


"Sao lại có ý nghĩ kỳ cục thế này..."
"Cái gì? Tôi...!Tôi không có!" Mục Tuấn Sâm quay đầu nhìn tôi, bộ dạng chột dạ nhưng mạnh miệng: "Tôi không nói, em không nghe rõ thôi, em nghe nhầm rồi!"
Tôi làm gì nghe nhầm, Mục Tuấn Sâm, thằng cha kì lạ này.
Mặt mũi hắn đỏ gay, dẫn tôi bước vào cửa quán bar.

Trong khi tiếng nhạc càng lúc càng xập xình, hắn lảng sang chuyện khác, nói: "Sao lúc nào em cũng đeo cái này? Thích lắm à?"
Hắn chỉ vào chiếc vòng da trên cổ tôi.
Đây là thứ tôi dùng để che đi trái khế cổ của mình, tôi cũng không ngờ tới hắn lại đột ngột hỏi điều này.

Không biết trả lời như nào nên tôi đành nói đại là thích trước.

Bạn học cấp 2 của Mục Tuấn Sâm cũng đã đến đông đủ, đúng thật là ai cũng có đôi có cặp hết.

Họ ngồi trên chiếc ghế sofa hình chữ L, vây quanh một chiếc bàn tròn thấp.

Trên bàn bày ra đủ thứ rượu, còn có trà đen Sprite cùng một ít đồ ăn.
"Ái chà...! Cuối cùng cũng gặp được vợ của Mục Tuấn Sâm.

Bạn gái xinh đẹp như này, Mục Tuấn Sâm được uống trước một ly."
Vừa mới ngồi xuống đã có một cậu bạn đầu đinh lớn tiếng bắt chuyện.
Mục Tuấn Sâm không nói gì, cầm ly rượu trước mặt lên một hơi uống cạn.
"Vợ của Tuấn Sâm cũng uống.

Nào nào nào, chị dâu, em kính chị một ly nhé!"
Cậu bạn đầu đinh kia lại muốn tôi uống rượu, nhưng lúc Mục Tuấn Sâm mua thời gian, hắn có nói là phải uống đâu.


Tôi hơi do dự không biết nên xử lí thế nào nhưng cũng có chút tò mò không biết hương vị của nó ra sao.
"Cô ấy không uống rượu."
Với đủ loại suy nghĩ vẫn đang còn quay cuồng trong đầu, ly rượu trước mắt đã bị một bàn tay săn chắc với những ngón tay thon dài mảnh khảnh, mạnh mẽ lấy đi mất.
Mục Tuấn Sâm ngửa cổ, uống cạn luôn ly của tôi, yết hầu lộ ra rõ rệt khiến tôi có hơi ghen tị.

Rồi bọn họ xúm lại nịnh nọt, nói Mục Tuấn Sâm là kiểu bạn trai phong độ gì gì đó, Mục Tuấn Sâm liếc nhìn tôi một cái, không nói gì.
Họ có vẻ rất thích uống rượu, bịa ra đủ loại cớ để uống.

Vì thứ bảy nên uống một chén, là chủ nhật nên uống một ly, vì hôm nay giáo viên cho ít bài kiểm tra nên cũng uống nốt.
Mục Tuấn Sâm ngồi xa một khúc, nói chuyện với tôi để đối phó với đám bạn học, quán bar rất ầm ĩ nên hắn ghé sát tai tôi: "Em ăn đồ ăn thì được, ai rủ cũng đừng uống."
Tôi gật đầu, cắm đầu ăn món khô mực sấy mà Mục Tuấn Sâm lấy cho mình trong cái đĩa nhỏ.
Bọn họ lại bắt đầu một vòng nhậu mới, lần này họ có luật chơi, mỗi người lần lượt đổ xúc xắc, ai thua thì phải uống.
Đa số lần chơi Mục Tuấn Sâm đều có thể thắng, nên uống ít hơn.

Còn mấy người kia có kẻ đã say khướt, đứng lên ôm bạn gái mình rồi áp vào nhau, hôn hít, sờ soạng dưới ánh đèn lập lòe một hồi lâu.
Tôi vừa ăn vừa nhìn họ hôn nhau và cảm thấy chuyến đi lần này tiếp thu được rất nhiều kiến thức thú vị.

Lớn từng này tuổi rồi mà đây là lần đầu tiên tôi tận mắt chứng kiến cảnh hai người hôn môi, đầu nghiêng qua nghiêng lại, nước bọt chóp chép.
Hừ...!Sau này tôi có bạn gái thì nhất định không hôn kiểu này đâu, nổi da gà chết mất.
"Đến bar mà không uống rượu thì còn gì thú vị nữa, em gái, uống một ly đi." Bạn gái của cậu bạn đầu đinh về nhà trước, hắn đổi chỗ, đến ngồi bên cạnh tôi rồi rót cho tôi ly rượu.
Tôi chưa kịp phản ứng gì, Mục Tuấn Sâm đã uống xong ly rượu.
"Rượu của cô ấy để tôi uống."
"Mục Tuấn Sâm! Hai người có phải một cặp không thế? Sao chẳng thấy nắm tay nhau gì hết, hay là bạn gái giả ta?" Tên đầu đinh nhìn tôi và Mục Tuấn Sâm với ánh mắt suy ngẫm.
"Cậu khỏi nhiều chuyện, lo xong việc nhà mình đi, lo chuyện tụi tôi làm gì?" Mục Tuấn Sâm đáp lại cậu ta.
Đầu đinh cười vô cùng bỉ ổi: "Bạn gái tôi đi rồi, tôi bây giờ cũng chẳng có gì làm, nên tự nhiên muốn nhìn hai cậu có công chuyện một chút."
"Hôn đi hôn đi!"
"Sâm ca hôn đi, đàn ông con trai phải hôn một cái mới được!
Sự chú ý của mọi người đột nhiên tập trung hết trên người tôi và Mục Tuấn Sâm.

Mục Tuấn Sâm: "Không hôn, cô ấy hướng nội, không quen thân mật ở nơi đông người, các cậu đừng láo nháo nữa."
"Không hôn một cái làm sao bọn tôi tin là bạn gái cậu thật? Cậu còn không hôn thì để tôi!"
Mục Tuấn Sâm vỗ nhẹ tên đầu đinh đang trêu chọc, nhưng lại có thêm nhiều người hùa theo nữa, cứ một hai bắt chúng tôi phải hôn nhau.
Mục Tuấn Sâm liếc nhìn tôi, ánh mắt nhanh chóng rời đi, trừng mắt nhìn đám người đang gây ồn ào kia và quyết định uống rượu.
Nhưng mà cứ uống thế này chắc sẽ xỉn quắc cần câu mất.
Tôi đưa tay giữ chặt lấy tay áo của hắn.
Hắn quay đầu lại với vẻ ngạc nhiên nhìn tôi, hắn uống đến nỗi mặt mũi đều ửng đỏ, trong ánh mặt có chút lo lắng, trên tay còn cầm theo chai rượu.
Tôi cởi áo khoác hắn ra, phất lên để chúng tôi đều được che phủ dưới nó, tách ra khỏi ánh đèn và tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài.
"Tới gần một chút đi, cứ vờ như hôn là được rồi, mình anh uống với bọn họ sẽ say đấy." Tôi cúi người, bờ môi ghé sát vào mặt hắn thì thầm.

Nếu để hắn say, tôi cũng không biết về nhà thế nào.
Đôi môi Mục Tuấn Sâm run run, mặt nghiêng qua phía tôi.

Môi hắn ta càng đến gần môi tôi một chút, tôi lập tức quay sang bên kia, hắn ngừng lại, hai mắt như ghim nhìn vào mặt tôi.
Một lúc sau, hắn vén áo khoác lên, choàng lại trên người tôi, nói với những người đang la lối rằng: "Vừa lòng mấy người chưa?"
"Vừa lòng vừa lòng! Vô cùng vừa lòng!"
Bọn họ lại tiếp tục đổ xúc xắc, cuối cùng không ai bắt chúng tôi hôn môi hay gì đó nữa.
Mục Tuấn Sâm uống hơi nhiều, nói với tôi rồi đứng dậy đi vệ sinh.
Hắn vừa bước chân đi ra ngoài, cậu bạn đầu đinh liền đến chỗ tôi ngồi.
"Này, em không phải bạn gái nó đúng không? Vừa rồi là hôn giả nhỉ?" Đầu đinh sát bên cạnh tôi, thấp giọng hỏi.
__________.