Edit + Beta: Chanh ????
_______
"Hah...!đệch."
Tôi mới học cách ngoáy tai, cầm cây tăm bông nhỏ, nhẹ nhàng xoáy trong tai hắn, hắn hình như rất hài lòng mà rên rỉ.
"Thoải mái không?"
Tôi nghi ngờ hỏi, cho cây kẹo có vị ngọt lịm vào miệng.
"Thoải mái lắm, hay để tôi làm cho em?"
Hắn quay đầu lại, vân vê lọn tóc dài buông xuống trước ngực tôi.
"Thôi khỏi, anh cũng có biết làm đâu..."
Tôi chột dạ nên kéo tóc mình khỏi tay hắn, sợ lát nữa hắn đột nhiên dùng sức giật luôn bộ tóc giả rớt ra ngoài.
Tóc giả rớt rồi thì cái tiếp theo chắc chắn sẽ là nghi tôi đeo ngực giả.
Nghĩ tới đây tôi liền cảm thấy khó chịu.
Do hôm nay, thay quần áo vội quá, cái miếng vải nhỏ gọi là áo ngực gì đó bị tôi vô tình xé rách làm đôi cho nên hiện tại áo thủy thủ mà tôi đang mặc cũng chính là loại nội y của con gái.
Mà bên trong nội y tối nay có nhét bốn cái bánh bao nhỏ bằng với viên kẹo đường cỡ to.
Không phải tôi tự nhét đâu, là mấy bà chị nhân viên khác trong trung tâm ra tay giúp đỡ.
Họ nói là để tô điểm thêm vẻ bề ngoài cho tôi, mỗi tối mỗi khác, khi thì độn hai trái quýt, khi thì hồng, còn có cả bánh mì nhỏ.
Cổ áo của bộ đồng phục thủy thủ rất lớn, không có áo ngực che đi, chỉ sợ cúi xuống một tí sẽ bị hắn phát hiện.
Tôi buồn bực xoay cây kẹo mút, ưỡn ngực để cổ áo không bị xệ xuống.
Mục Tuấn Sâm im lặng một hồi lâu, hai mắt nhìn tới nhìn lui người tôi.
Hết nhìn ngực lại đến nhìn mặt, đôi mắt long lanh chớp chớp.
Rồi lại tiếp tục nhìn ngực và cuối cùng là nhìn chăm chăm vào mặt tôi không chớp mắt.
Tôi: "???"
"Kẹo này của em phải mút, ăn mới ngon." Đôi mắt của Mục Tuấn Sâm dừng trên môi tôi.
Tôi mút hai lần, trừ cảm giác đường đọng trên môi ra thì không có gì đặc biệt.
Tôi liếm đường bị dính, nghi ngờ nhìn hắn: "Cũng giống mà."
"Cũng...!cũng giống hả?" Mục Tuấn Sâm lấy tay che mặt, đánh trống lảng.
"Gì ấy nhỉ, à em Sáu, mai thứ 7 rồi, em có đi ra ngoài với tôi không?"
Tôi vẫn còn chút lưỡng lự, chưa nói gì.
Dáng vẻ của Mục Tuấn Sâm giống như con chó lớn đang lấy lòng tôi, đáng thương vô cùng: "Em không đi cùng, bọn bạn cấp hai lại cười nhạo tôi.
Tụi nó hay lải nhải bảo tôi đẹp trai như vậy mà sao chẳng có mống gái nào, có phải là...
Tôi: "Là? Là cái gì?"
Mục Tuấn Sâm trừng mắt nhìn tôi, sau đó vụng về giải thích: "Chính là đồng tính luyến ái, hay nam yêu nam, nữ yêu nữ, ở với nhau, ôm, hôn nhau, nói chung kì quái lắm, nghĩ tới liền sởn hết da gà.
Thì ra hắn nói gay.
Không thể nào tưởng tượng được cảnh hai thằng đực rựa yêu nhau, tôi gật đầu: "Kì quái thật, tăng nhiệt độ điều hòa lên rồi, mát xa luôn chứ?"
Mục Tuấn Sâm cởi hết quần áo trên người, nằm xuống ghế mát xa, hai cánh tay dang sang hai bên.
Cơ bắp căng phồng, đường cong cân đối khỏe đẹp.
"Em ra ngoài với tôi đi, em Sáu? Tiền thì...!500, được không?" Hắn lại tiếp tục chuyện này.
"Một đêm 500?!"
Tôi kinh ngạc vì sự hào phóng của hắn ta.
Hoa hồng cho một lần gọi chuông là 15, nếu hắn gọi chuông ba lần sẽ là 45.
Lại có thêm 500 thì nội trong đêm mai tôi có thể kiếm được 545, bằng cả tháng lương của mình.
"Em Sáu, có phải em thấy...!ít không?" Mục Tuấn Sâm lo lắng nói, "Tôi...!tôi có thể thêm..."
"Không cần, tôi đi!" Tôi vội vàng ngăn cản, gấp đến mức dùng luôn giọng thật.
Thô thô quác quác.
(*)
Căn phòng bỗng chốc yên lặng.
"Tôi...!cổ họng tôi chưa khỏe..." Tôi lại dịu giọng nói.
"Ha ha ha ha, không sao đâu, trai gái gì cũng đáng yêu mà, rất đáng yêu ha ha.
Không sao, tôi cũng thô bạo lắm, khụ khụ..." Mục Tuấn Sâm an ủi tôi.
Hắn dường như còn muốn nói gì đó? Tôi nhúng một ít tinh dầu xoa lên lưng hắn, hắn lập tức căng thẳng đến nỗi cơ bắp cứng đờ.
Hết giờ, thay quần áo, đi đường vòng, trở lại trường, tự học buổi tối và chép bài tập tiếng Anh.
Mọi thứ vẫn y như ngày hôm qua, không có gì khác biệt.
Nhưng lại có thay đổi một chút đấy.
Mục Tuấn Sâm nói bọn họ tụ tập trong thành phố và trước giờ tôi chưa từng đến đó, lòng tôi đang rất mong đợi.
Hơn nữa, tôi không có quen ai trong thành phố nên nguy cơ bị lòi đuôi chắc cũng không lớn đâu.
Sau khi trở về ký túc xá tắm rửa xong xuôi, La Quảng Châu đứng ở bên bồn nước giặt quần áo, có chút lo lắng nhìn tôi.
"A Hoài, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy thì so với người khác còn thiếu hai môn tự học, sẽ không đuổi kịp mất.
Kỳ thi lần này cậu rớt hơn 30 hạng."
"Tớ để dành một số tiền trước đã, lên cấp ba sẽ không đi làm thêm nữa."
Tôi nhanh chóng giặt sạch và phơi quần áo, rồi ngồi vào bàn làm bài tập cuối tuần.
"Tớ làm xong rồi, hay để tớ cho cậu mượn?" La Quảng Châu hỏi tôi qua ban công và cửa sổ nhỏ của ký túc xá.
"Không cần đâu, có hai ngày, tớ tự làm kịp."
Tôi lấy đề trắc nghiệm toán ra, không nói chuyện với La Quảng Châu nữa, cầm giấy nháp bắt đầu giải bài.
"Lộ Hoài, cậu làm thêm ở đâu vậy? Hỏi thế nào cậu cũng không chịu nói." Giả Quyền kéo ghế dựa tới đây, hỏi câu này lần thứ 107.
"Tiệm trà sữa hay quán ăn khuya? Bọn tớ có thể đến ủng hộ một chút, có khi ông chủ còn tăng lương cho cậu."
"Chuyển gạch trên công trường."
Tôi cũng đã gạt cậu ấy 107 lần, tay cầm bút vẽ một hàm sin trên giấy nháp.
Đường cong uốn lượn, vòng quanh trục X, lên lên xuống xuống, và hướng về phía trước.
"Tướng cậu có chút éc, nhấc cái bánh bao còn không nổi mà đòi đi chuyển gạch."
Giả Quyền nói móc tôi lần thứ 365 rồi bất mãn kéo ghế đi.
Làm đề toán được một nửa thì cầu dao ngắt điện, toà nhà ký túc xá lập tức tối đen như mực.
Chỉ còn lại một chút ánh sáng le lói từ điện thoại di động và đèn bàn, trong bóng tối mờ ảo như vì sao chiếu sáng trong vũ trụ xa xôi.
"Tắt đèn bàn đi Lộ Hoài, sáng quá ngủ không được." Một người bạn cùng phòng cao lớn khác trùm kín chăn lên tiếng.
"A, tắt liền đây."
Tôi đứng dậy, cầm bài tập toán và địa chưa hoàn thành xong chui vào chăn làm tiếp.
***
(*) 粗粗嘎嘎: Mình nghĩ ý tác giả ở đây là "giọng thô như tiếng vịt kêu".
_________
Wattpad: @_geranium_97.