Dám Yêu Em Không

Chương 13: Đối mặt




“Nếu số phận chia cho bạn những quân bài xấu, hãy để sự khôn ngoan biến bạn thành người chơi giỏi.”

-Francis Quarles-

**********

“Cậu..cậu..”

Giọng nói lắp bắp , nó đứng bất động một hồi , đôi mắt vẫn trân trân nhìn người trước mặt.Mọi suy nghĩ trong đầu nó như bay mất hút , không tin những gì tai nó vừa nghe.

“Tại sao…cậu..sao cậu lại liều lĩnh đến mức đó hả Thiên Nhi ??? Làm thêm ở quán này , cậu biết nguy hiểm đến mức nào rồi chứ ?? Nếu thằng con trai nào khác phát hiện ra thân thế của cậu, thì không biết được bọn nó còn giở những trò gì , sao cậu lại cố chấp thế hả ?!?”

Nắm chặt lấy hai cánh tay nó, cơn tức giận như muốn nổ bùng trong đầu Hoàng Vũ. Cho dù có sắt đá , cho dù có lạnh lùng , hay tài giỏi đến thế nào đi chăng nữa, cô ấy cũng nên ý thức bản thân mình là con gái đi chứ ?!??

“Cậu..cậu đang nói lảm nhảm cái gì thế? Tôi..tôi là Thiên Nhân, không phải Thiên Nhi.Đừng có ăn nói hàm hồ..”-Nụ cười méo xệch trên gương mặt nó , nó cố gỡ tay của hắn ra khỏi người mình , định quay bước đi thẳng.

“Thiên Nhi….tôi xin cậu, bỏ làm thêm ở đây đi..Tôi lo lắng cho cậu đấy, nếu khách hay nhân viên khác phát hiện ra cậu , họ sẽ làm gì cậu, cậu không nghĩ trước sao?”

Lời nói khẩn khoản của Hoàng Vũ khiến nó đứng khựng lại, giọng đầy lo lắng tuy có làm nó lưỡng lự đôi chút nhưng cũng nhanh chóng quay trở lại vẻ ngoài lạnh lẽo như băng của mình.

“Tôi không thể..Vì lí do gì nhưng tôi tuyệt đối không bỏ việc ở đây, nên xin cậu đừng bắt ép tôi làm gì…Còn việc cậu phát hiện ra tôi là ai, tôi không mong cậu sẽ nói cho người khác biết. Những điều tôi muốn nói chỉ vậy thôi.”

Hắn cảm nhận được cái lớp sương băng vô hình chung đang khóa nó lạ bên trong.Quả nhiên, cho đến giờ cô ấy vẫn chưa thể mở lòng với ai. Khẽ bặm môi, cậu cương quyết, giọng nói chắc như đinh đóng cột:

“Lí do có phải là vì cậu muốn trả thù Khánh Vĩ, đúng không?..Được, thân phận của cậu tôi sẽ giữ kín, nhưng có một điều kiện.”

“Điều kiện gì…?”- Quay người lại, nó vẫn chăm chú theo dõi phản ứng của cậu ta.Dù thế nào thì thà đối phó với mình cậu ta hơn là cả đám nhân viên ấy. Giờ vẫn còn là quá sớm để nó bị lộ thân phận trước mặt những người khác.

Nghiêng nghiêng đầu nhìn nó, khoanh tay trước ngực một cách tự tin , ánh nhìn có phần lắng dịu của Hoàng Vũ khiến nó có cảm giác bất an, bất an hơn bao giờ hết. Không hiểu cậu ta lại nghĩ ra trò gì nữa, nếu là yêu cầu quái gở nào đó thì….

“Cậu phải đồng ý làm bạn gái tôi, được chứ?”

Nó-biết-ngay-mà.

“Cậu…cậu nghĩ mình là ai mà yêu cầu tôi chuyện đó ?!? Không được!”

“Vậy…cậu muốn chuyện mình là con gái bị lộ ra sao ? Tôi là người rất biết giữ kín đáo, cậu không phải lo chuyện đó.Hơn thế chỉ là làm bạn gái tôi trong khoảng thời gian nhất định, hơn thế biết đâu tôi lại có thể giúp cậu trả thù Khánh Vĩ. Cậu nghĩ sao?”

Cả vẻ ung dung tự đắc ấy khiến nó thực muốn cáu giận , nhưng…không phải những điều cậu ta nói là không đúng. Nếu nó không biết tận dụng mọi mặt, Khánh Vĩ có thể lợi dụng sơ hở mà đánh bật nó ra trước khi nó định làm gì.Nó cũng muốn chọc tức Khánh Vĩ một chút, với lại cũng chỉ là làm bạn gái Hoàng Vũ trên danh nghĩa, chứ cậu ta có nói đến nghĩa vụ nó phải làm gì đâu?…

Trong khi nó suy nghĩ, Hoàng Vũ biết cá đã gần cắn câu, chỉ còn chờ xem cô ấy sẽ gật đầu đồng ý thôi. Tuy Vũ biết bản thân mình có hơi gian xảo,thậm chí còn phá vỡ cái quan niệm muốn trở thành người đàn ông mạnh mẽ rồi mới đến gặp cô ấy trước đây, nhưng thấy Thiên Nhi vẫn tự mình dày vò mình đến vậy lại càng khiến hắn không thể khoanh tay đứng nhìn, lặng lẽ dõi theo đằng sau được nữa.

Có những cơ hội mong manh , lại càng phải cố gắng nắm bắt cho bằng được. Biết đâu cái gọi là mỏng manh ấy lại đảo ngược tình thế , xoay chuyển cục diện thì sao..?

“Được, tôi đồng ý. Nhưng chỉ cần tôi biết việc tôi giả trai lộ ra một chút thôi , là coi như hợp đồng làm bạn gái của cậu sẽ bị cắt đứt, được chưa?”

Trong lòng nó rất muốn kêu nó không cam tâm, nhưng như hổ mọc thêm cánh, nó lại cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết, không hề hay biết mình đã bị cậu ta dụ vào tròng.

Trong lòng hắn thì như cảnh sắc hoa mùa xuân nở rộ, tiếng gọi thiên nhiên không ngừng làm tim cậu ta đập mạnh, như thể không nghĩ moi chuyện sẽ dễ dàng và thời cơ lại đến với hắn nhanh đến vậy.

Đây có thể coi là một “bản hợp đồng” được không ?

…………..

Đã đến ngày thứ hai rồi, mà nó vẫn chưa tìm hiểu được gì hết, hơn thế lại vướng phải “hợp đồng bạn gái” với Hoàng Vũ khiến nó thấy đầu mình đau nhức hơn.

Đã đe dọa đến mức đó rồi mà vẫn không chịu chường mặt, không ngờ lại có kẻ nào mặt dày đến như vậy.

Nhưng nó cũng chẳng phải mất công chờ đợi lâu.

Đến ngày thứ ba thì nó đã tìm ra là ai.

Chiều hôm đó , trong khi nó vẫn đến câu lạc bộ để làm( vì vẫn đang bị nghi ngờ nên nó bị cấm túc, chỉ làm nhân viên phục vụ lặt vặt), ngay giờ nghỉ giữa giờ một nam nhân viên phục vụ nó không có mấy ấn tượng đột nhiên tìm nó gặp riêng. Cậu ta tên là Bảo thì phải, bình thường thấy có vẻ nhút nhát, ít nói nên nó cũng không để ý lắm.

“Thiên Nhân..tôi..tôi muốn nói chuyện..với cậu, có..được không?”

“Cậu có chuyện gì ?”

“Tôi…tôi biết..người đã lấy bộ trang sức..rồi đổ oan cho cậu..là ai..”

Xem chừng cậu ta có phần sợ sệt lắm thì phải, nó cũng đã nói gì đâu. Gương mặt không đến nỗi nào mà tính tình lại yếu đuối thế này , nó cũng thấy lạ không hiểu tại sao cậu ta lại vào làm việc được ở đây.

Nhưng không quan trọng , cậu ta vừa nói cậu ta biết người đổ oan cho nó là ai. Không chút do dự, nó hỏi dồn ngay tắp lự:

“Cậu biết là ai thì mau nói cho tôi biết đi!Tôi sẽ rất cảm kích nếu cậu nói cho tôi tên người đó!! Thế cuối cùng là kẻ nào?Có phải người tôi quen biết không ?!??”

“Tôi..tôi xin lỗi vì..đã không nói với cậu sớm hơn….Tại tôi yếu đuối, tôi..sợ hãi quá nên..đã không tới…gặp cậu…”

“Được rồi , được rồi mà! Tôi không để ý chuyện đó, chỉ cần cậu nói cho tôi biết là ai ?”

Do dự một lúc , cậu ta dáo dác nhìn quanh như sợ ai đó nghe lén, rồi thu hết can đảm cậu ta khẽ nói nhỏ vào tai nó:

“Là…là..Khánh..Vĩ…”

……………..

Nó vội vàng đi cùng với cậu bạn nọ đến gặp anh quản lý, đẩy cửa bước vào phòng anh ta khiến anh giật mình nhìn ngạc nhiên:

“Anh, bọn em biết ai là kẻ lấy cắp đồ rồi đổ cho em rồi!”

……

Sau giờ làm việc, tất cả nam nhân viên đều tập trung lại trong phòng thay đồ theo lời của anh quản lý. Còn cậu bạn được Thiên Nhân động viên cũng lấy được chút ít bình tĩnh để kể lại cho mọi người:

“Hôm đó, em..có ở gần bàn của Thiên Nhân, lúc đó em thấy anh Khánh Vĩ loay hoay đứng cạnh túi xách của vị khách nọ làm gì đó. Tuy em không nhìn rõ..nhưng rất có thể chính anh ấy…”

“Hừ..cậu ăn nói hàm hồ gì thế. Tôi đứng đó nhưng đâu có nghĩa là tôi lấy, cậu có bằng chứng gì chứ ?”

Mặt Khánh Vĩ hơi tái xanh , nhưng chỉ thoáng qua rồi sau đó lấy lại phong thái bình tĩnh ban đầu. Xem ra anh chối tội cũng giỏi lắm, Khánh Vĩ!

“Nhưng..nhưng chính mắt em..”

“Thôi đi!! Đừng có cố vu oan cho tôi như thế, cậu nghĩ tôi làm ở đây bao lâu rồi mà tôi dám làm như thế ?? Chỉ từ khi Thiên Nhân vào việc này mới xảy ra, hay là…cả hai hợp tác với nhau nhằm đổ oan cho tôi ???”

Cái điệu cười khẩy tự cao ấy chỉ khiến nó muốn cáu tiết lên, thật không thể ngờ bộ mặt lật lọng đến tráo trở của hắn. Vậy mà…nó đã từng yêu tên khốn này, thật quá tồi tệ, xấu xa mà!!

“Reng..reng…”

“Xin lỗi, là chuông điện thoại của anh. Chờ anh một lát….”

Sau cuộc gọi đó , nó thấy anh ta xin lỗi rối rít ai đó, gương mặt có phần tươi tỉnh hơn, liền thông báo với mọi người:

“Khách vừa gọi điện đến bảo với anh là đã tìm thấy hộp trang sức đó rồi! Do bà ấy tìm không kĩ nên mới xảy ra sự cố đáng tiếc này , khiến mọi người nghi nghờ , hiểu nhầm lẫn nhau. Thiên Nhân, từ mai em có thể trở lại làm việc bìn thường rồi nhé!”

“..Nhưng…nhưng..”

Nhìn vẻ lúng túng và gương mặt bối rối của Bảo, tuy nó được minh oan nhưng lại chẳng cảm thấy vui chút nào hết. Vì sao à? Vì kẻ nó ghét thì nhởn nhơ trước mặt nó, hơn thế lại còn khiến nó mất mặt khi nó chưa kịp trở tay làm gì. Đi ngang qua nó, Khánh Vĩ huých mạnh vào vai nó, khẽ nói nhỏ:

“Đây mới chỉ là màn khởi đầu thôi. Đừng nghĩ ai cũng tốt bụng như vẻ ngoài của họ,cậu mà có bất kì ý nghĩ nào muốn vượt qua tôi thì đây không chỉ là lần duy nhất đâu! Sẽ có nhiều thứ đáng sợ hơn nhiều đấy.”

Cái liếc lạnh lùng nhưng đầy đắc ý của hắn khiến đầu óc nó có phần choáng váng…Đây là màn đáp trả của hắn cho nó đây sao ?

Tim nó đau nhói.

Cái ý nghĩ muốn vượt qua hắn…?

Hắn không biết đây chính là ý định của nó khi bước vào đây sao?

Với lại, chính bản thân hắn không nhận thấy hắn cũng không tốt đẹp gì như hắn đã từng trước đây ư ?

…..

Bước lại gần, Hoàng Vũ siết nhẹ lấy vai nó khiến giật mình ngước lên, cái nhìn ân cần trấn tĩnh nó khiến nó lấy lại chút bình tâm.

Nhìn theo bóng kẻ đó ,Hoàng Vũ khẽ cười, nhủ thầm.

“Khánh Vĩ , cậu nghĩ một nhưng không nghĩ hai.Chỉ nghĩ đến Thiên Nhân trước mặt mà lại không nghĩ đến kẻ thù bấy lâu này của cậu.Một khi động đến thứ mà tôi yêu thích…thì hậu quả sẽ thế nào đây nhỉ ?!?”

“Tôi cũng rất mong chờ đó, Khánh Vĩ!”