Dấm Phu

Chương 49: 49: Mong Ngươi Vẫn Luôn Như Lúc Đầu






Sau khi làm xong Hàn Ngọc Sanh gấp gáp về nhà.

Trong khi làm việc vẫn luôn vì nhớ Hứa Chuỗi Ngọc mà không tập trung.
Thật vất vả mới về đến nhà, nàng nhẹ nhàng thở ra.

Chưa vào nhà đã hét lớn.
"Chuỗi Ngọc! Chuỗi Ngọc, ngươi ở đâu? Hứa Chuỗi Ngọc?"
Nàng kêu vài tiếng, nhưng không có ai trả lời.

Nàng nhanh chóng bước vào phòng.
Không có ai.
Phòng bếp?
Nàng lại chạy đến đó.
Phòng bếp hoàn toàn im lặng, ngay cả bóng dáng cũng không có.
Quần áo được phơi trong sân đã hoàn toàn khô ráo.
Trong sân rất an tĩnh, không có bất cứ âm thanh gì.
Nàng đột nhiên cảm thấy kinh hãi, cuống quít đẩy cửa ra, chạy đi tìm người.
"Hứa Chuỗi Ngọc, Hứa Chuỗi Ngọc, ngươi ở đâu? Trả lời ta đi."
Tình huống xấu nhất là Hứa Chuỗi Ngọc té xỉu ở nơi nào đó hoặc là trong một góc vắng, không có ai phát hiện.
Nàng hỏi những người xung quanh, những người thường xuyên lui tới cũng đã hỏi qua, nhưng không ai thấy Hứa Chuỗi Ngọc.
"Ngọc Sanh, Hàn Ngọc Sanh!"
Ngay lúc này, sau lưng đột nhiên có người ở kêu tên nàng, âm thanh có chút quen thuộc.
Hàn Ngọc Sanh cau mày, nghi hoặc nhìn lại.

Nhìn thấy một nữ nhân cũng làm ở bến tàu.

Nữ nhân này hình như tên là?
Nàng suy nghĩ một lát, mới nhớ ra.
"A Ngũ, sao ngươi lại ở đây?"
A Ngũ thở hồng hộc đứng yên trước mặt nàng, sau đó đi lên kéo tay nàng, biểu tình khẩn trương, trên mặt đầy mồ hôi do vội vàng chạy đến.
"Vị kia nhà ngươi bây giờ đang ở nhà ta, mau đi với ta."

"Ngươi nói Chuỗi Ngọc? Tại sao hắn lại ở nhà ngươi?"
Nàng vừa đi theo A Ngũ, vừa dò hỏi tình huống của Hứa Chuỗi Ngọc.
"Cái này, Lam Nhi nói với ta, vị kia nhà ngươi té xỉu ở trên đường, vừa vặn nơi đó gần nhà ta, cho nên liền dìu hắn đến nhà ta nghỉ ngơi trước.

Ta cũng vừa trở về mới biết được, nếu không, sao ta phải vội vàng tới tìm ngươi?"
Nhà A Ngũ cũng không tồi, ít nhất nóc nhà cũng sẽ không bị dột.

Hàn Ngọc Sanh vừa bước vào, đã nhìn thấy một cái sân lớn trước mắt.
Phòng ngủ và phòng ăn chia ra thành 2 phòng, Hàn Ngọc Sanh đi qua phòng ăn, một cái hành lang nhỏ, nàng nhìn thấy ba căn phòng trước mắt.
Hứa Chuỗi Ngọc đang ngủ trong phòng thứ 2.
"Chuỗi Ngọc?"
Trong phòng có một cái bàn nhỏ, giường ở sau bình phong.

Nàng vén rèn sau bình phong lên mới nhìn thấy Hứa Chuỗi Ngọc đang nằm trên giường.
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng đặt trên trán Hứa Chuỗi Ngọc.

Trán hắn có chút nóng.

Sắc mặt đỏ lên.
"Đã mời đại phu tới khám, đại phu nói là do cảm nắng.

Ngươi cũng không cần quá lo lắng."
A Ngũ đứng cách nàng không xa nói, phỏng chừng cũng là có chút cố kỵ thân phận của Hứa Chuỗi Ngọc.
"Cảm ơn ngươi A Ngũ."
Hàn Ngọc Sanh quay đầu cười nhìn nàng cảm tạ.

Trái tim đang treo lơ lửng trong lòng cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
"Ta chỉ thuận tay mà thôi."
A Ngũ ngượng ngùng gãi đầu.
Sau khi A Ngũ ra ngoài, Hàn Ngọc Sanh mới xoay đầu nhìn Hứa Chuỗi Ngọc một lần nữa.
Thân thể Hứa Chuỗi Ngọc còn yếu ớt hơn tưởng tượng của nàng.
Nhớ lại đời trước, nàng nhịn không được thở dài.
Nàng đẩy cửa phòng, ra ngoài tìm A Ngũ.
A Ngũ đang ở phòng bếp nấu đồ ăn tối.

Có một nam nhân đứng bên cạnh A Ngũ.

Nam nhân đang cúi đầu lấy mâm đưa cho A Ngũ.
"A Ngũ."
A Ngũ lúc nấu cơm rất nghiêm túc, còn thích thú, trên mặt tràn đầy ý cười, Hàn Ngọc Sanh chỉ có thể lên tiếng gọi nàng.
"..."
A Ngũ cùng nam nhân kia đều quay đầu lại nhìn nàng.
"Ta muốn ôm Chuỗi Ngọc về.

Hôm nay quấy rầy các ngươi."
"Hắn tỉnh?"
A Ngũ nói chuyện, trên tay còn cầm dao phay, vẻ mặt kinh ngạc.
Hàn Ngọc Sanh lắc đầu.
"Vẫn chưa tỉnh lại, ta ôm hắn trở về nằm tiếp."
"À.

Kia..

Vậy cũng được."
Lúc Hàn Ngọc Sanh ôm Hứa Chuỗi Ngọc trở về, sắc trời đã tối đen.


Trong nhà cũng chưa nấu cơm, nàng đã bắt đầu đói bụng.
Lúc này, nàng đột nhiên nhìn thấy đồ vật mang từ trong nhà A Ngũ về.
"Thức ăn trong rổ là nhặt được bên cạnh người phu lang của ngươi.

Hình như là muốn đi đưa cơm cho ngươi, kết quả.."
Nàng lại nhìn người trên giường.
Nàng đem thức ăn trong rổ hâm lại, rồi nấu thêm một vài món khác.
Lúc hâm thức ăn, nàng cũng không nhàn rỗi.

Múc một ít nước từ giếng lên, cầm khăn lông sạch sẽ đi đến giường.
Bỏ khăn vào chậu nước cho ướt, lại vắt khô, tinh tế lau khuôn mặt bị dơ của Hứa Chuỗi Ngọc.

Rồi mới đặt khăn ướt lên trán của Hứa Chuỗi Ngọc.
Lúc bưng thức ăn lên bàn, Hứa Chuỗi Ngọc mới tỉnh.
Hắn giật giật ngón tay, đôi mắt chậm rãi mở to, có chút mờ mịt nhìn Hàn Ngọc Sanh đang bận rộn trước mặt.
"Ngọc Sanh.."
Âm thanh mỏng manh khàn khàn, yết hầu rất đau đớn khó chịu?
Hắn cau mày.
Hắn nhớ mang máng là mình muốn đến bến tàu đưa cơm cho Hàn Ngọc Sanh, kết quả đi được nửa đường đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng, kế tiếp như thế nào hắn hoàn toàn không nhớ rõ.
"Ngươi tỉnh rồi!"
Lúc này Hàn Ngọc Sanh thôi nhíu mày.
Nàng vui vẻ mỉm cười, nhanh chóng bước tới, đứng ở mép giường đỡ Hứa Chuỗi Ngọc ngồi dậy.
"Thế nào? Còn khó chịu sao? Ta đang nấu thuốc ở phòng bếp, sau khi cơm nước xong thì có thể uống."
Hứa Chuỗi Ngọc định nói gì đó, nghe câu này xong, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại giống như ông cụ non.
"Không muốn uống thuốc!"
Hứa Chuỗi Ngọc kháng cự.
Hàn Ngọc Sanh thấy hắn như vậy, cũng không nói gì, chỉ gắp thức ăn hắn thích bỏ vào trong chén, bưng đến mép giường đút hắn ăn.
"Này không phải..

Là đồ ăn trưa sao?"
Nhìn thấy thức ăn vô cùng quen thuộc trước mắt, nghi hoặc trên mặt hắn càng sâu.
Hàn Ngọc Sanh cũng đang nhìn hắn, dáng vẻ như đang chuẩn bị tính sổ với hắn.
"Hứa Chuỗi Ngọc, hôm nay trước khi đi ta đã nói cái gì? Ngươi có nghe không? Chẳng phải đã nói không cần đến đưa cơm sao? Ngươi không chịu nghe lời đúng không?"
Nàng đã sớm quen với cái tính nói một đằng, nghĩ một nẻo của Hứa Chuỗi Ngọc, chỉ là lúc ấy thấy hắn đồng ý nhanh như vậy, dáng vẻ còn rất thành thật, nàng tạm thời tin tưởng hắn một lần.

Cuối cùng mới biết tính cách của một người không thể có thể dễ dàng thay đổi như vậy.
"Cái kia.." Hứa Chuỗi Ngọc bưng chén, đôi mắt lại liên tục đảo nhanh.

Nhìn đi, lại muốn tìm cớ?
Hàn Ngọc Sanh đỡ trán, đau đầu nói.

"Ngươi bị cảm nắng, phải nghỉ ngơi thật tốt mới được, biết chưa?"
Nói xong, nàng lại giơ tay sờ trán của hắn.
"Ngươi còn cảm thấy khó chịu nữa không?"
Lần này Hứa Chuỗi Ngọc ngoan ngoãn gật đầu.
"Còn, ăn không nổi."
Hắn chỉ nhìn thức ăn, lại chậm chạp không ăn.
Hàn Ngọc Sanh chỉ có thể lấy lại chén trên tay hắn.
"Ta nấu cháo cho ngươi ăn."
Hứa Chuỗi Ngọc vẫn lắc đầu.
"Không muốn ăn."
Hàn Ngọc Sanh không chiều theo ý hắn, trực tiếp đi đến phòng bếp bưng chén cháo thịt mới vừa nấu đem vào phòng.
"Khó chịu thì nên ăn một chút, nếu không sẽ càng mệt mỏi.

Đạo lý này, chắc ngươi hiểu hơn ta?"
Đối với một người thường xuyên sinh bệnh, chút hiểu biết này vẫn phải có.
Hứa Chuỗi Ngọc thấy dáng vẻ này của nàng, cũng biết mình đã làm Hàn Ngọc Sanh lo lắng, chỉ có thể chịu thua, nhíu mày từ từ ăn cháo.
"Phải ăn hết, biết chưa?"
Nàng kéo ghế lại gần bàn, rồi ngồi trên mép giường, cùng Hứa Chuỗi Ngọc ăn cơm.
"Hôm nay là nhờ phu lang của A Ngũ phát hiện ngươi ngất trên đường, đỡ ngươi về.

Lần sau chưa chắc sẽ may mắn như vậy."
Càng nói, nàng càng nhịn không được tức giận, ngón tay hung hăng chỉ vào trán Hứa Chuỗi Ngọc.
Hứa Chuỗi Ngọc nhăn mày càng sâu.
"Ngươi đừng chỉ ta như vậy, đau quá a.

Vốn dĩ đã khó chịu, ngươi còn trách ta."
Hắn trực tiếp ôm đầu né tránh Hàn Ngọc Sanh, chui vào trong chăn, không muốn nhìn nàng.
Hàn Ngọc Sanh thấy như vậy, lại đau đầu.

Thật là hết chỗ nói rồi với Hứa Chuỗi Ngọc..