Sau khi Hứa Chuỗi Ngọc đi rồi, nàng nằm lẻ loi một mình trên đất rất lâu, sau đó lại hôn mê.
Lúc nàng tỉnh lại, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Chỉ có ánh đèn yếu ớt từ khe hở cửa sổ của một vài ngôi nhà chiếu ra, giúp nàng mơ hồ nhìn thấy đường đi trong con hẻm tối tăm như mực này.
Hàn Ngọc Sanh không có nơi nào để đi, chỉ có thể dựa vào một ít ấn tượng, tay vịn tường, gian nan tập tễnh đi ra ngõ nhỏ.
Nàng cố gắng mở to mí mắt đã sưng vù để nhìn đường.
Con đường này ban ngày rất đông đúc, bây giờ các quán đều đóng cửa, cũng trở nên rất vắng vẻ, chỉ có lác đác lưa thưa vài bóng người trên phố đang vội thu dọn để về nhà.
Mà con đường này, nàng cũng rất quen thuộc.
Nàng không được sinh ra ở đây, mà là ở Cảnh Hoa trấn.
Lúc bị đuổi ra khỏi Hàn gia, nàng cũng chỉ mang theo một cái tay nải nhỏ, bên trong là một chút bạc vụn và quần áo cũ, nàng bị đuổi ra khỏi Hàn gia một cách chật vật như vậy.
Nàng không chịu nổi cảnh những người trong Hàn gia luôn cười nhạo mình, nàng cảm thấy không có thể diện, vì thế từ Cảnh Hoa trấn đi suốt đêm đến thị trấn xa lạ này, ở đây an cư lạc nghiệp, bắt đầu lại từ đầu.
Nơi này tuy hơi kém Cảnh hoa trấn phồn vinh một chút, nhưng cũng không phải là một thị trấn nhỏ, nàng đã sống ở đây rất lâu, sau này lại cưới Hứa Chuỗi Ngọc, nàng bén rễ nảy mầm càng sâu ở đây, cho đến lúc bị vu oan gánh tội thay mới bị cưỡng ép đi ra khỏi thị trấn này đến ngục giam.
Nàng dựa vào tường, đi vào hẻm nhỏ, đi qua không ít đường nhỏ, rốt cuộc cũng tìm được nơi nàng có thể đặt chân trong thị trấn này.
Nàng ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên hàng rào tre.
Trên bảng hiệu viết hai chữ, Ngọc Sanh, là tên nàng.
Sâu trong tận đáy lòng nàng luôn căm hận người của Hàn gia, những gì liên quan đến dòng họ đều không thích, bởi vậy ngay cả bảng hiệu cũng chỉ có tên, không có họ.
Trước giờ nàng không hề lưu luyến căn phòng này, nhưng có lẽ bởi vì hoàn cảnh thay đổi, bây giờ vừa nhìn thấy, nàng đột nhiên lại cảm thấy nơi này vô cùng ấm áp.
"Kẽo kẹt."
Nàng đẩy cửa gỗ ra, chậm rãi đi vào phòng.
Đằng sau hàng rào tre là một cái sân nhỏ.
Nàng nghiêng đầu nhìn nơi này, lại nhìn đằng kia.
Bây giờ mọi thứ đều rất lộn xộn, nhưng trong đầu nàng hiện lên một cảnh tượng hạnh phúc khác.
Nàng nhớ rõ Hứa Chuỗi Ngọc luôn dụng tâm dọn dẹp sạch sẽ cái sân này, trong sân còn nuôi thêm mấy con gà, hắn còn thường xuyên quấn lấy nàng, muốn nàng làm một cái giá bằng trúc để phơi quần áo.
Bước chân nàng dừng lại trên khoảng đất trống trước cửa sổ.
Sau này ở đây sẽ có một cái lu nước.
Tất nhiên lu nước không phải nàng mua, nàng không có tiền, là do trong lúc đi trên đường thấy gia đình giàu có không cần nữa, đặt nó ở trước cửa.
Lu nước bị mẻ một chút, gia đình giàu có thường không coi đây là điềm lành.
Nàng mừng rỡ khiêng cái này lu nước này về.
Nàng còn nhớ rõ lúc ấy Hứa Chuỗi Ngọc nhìn thấy cái lu nước phía sau nàng, nói không vui là giả.
Hắn cười đến mi mắt cong cong, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện ở khóe miệng, đẹp như tranh vẽ.
Nàng nhìn đến ngây người, tâm ngứa, sắc tâm nổi lên, liền buông lu nước xuống, ôm hắn liên tục hôn trộm mấy cái.
Hứa Chuỗi Ngọc đột nhiên bị nàng ôm như thế, vừa thẹn vừa giận, giãy giụa trong lòng ngực của nàng, đến khi Hứa Chuỗi Ngọc thật sự giận dữ nàng mới buông hắn ra.
Hứa Chuỗi Ngọc vì cái lu nước này mà đứng cân nhắc trong sân rất lâu, lúc thì đứng chỗ này, lúc lại đứng chỗ khác xem nên đặt ở đâu, cân nhắc một lúc lâu, mới quyết định đem lu nước đặt trước cửa sổ.
Khi đó nàng vừa mới cưới Hứa Chuỗi Ngọc nên vẫn còn rất chiều chuộng hắn.
Vì hắn, mỗi ngày nàng đều dậy sớm đi đến con sông nhỏ ở thôn bên cạnh gánh nước trở về, thậm chí buổi tối cũng chăm chỉ đi gánh nước.
Nàng còn cố ý đợi lúc Hứa Chuỗi Ngọc thức dậy, sẽ nhìn thấy cái lu đầy nước, rồi chờ biểu tình cảm động cùng đau lòng nàng trên mặt hắn.
Nàng mừng rỡ vui vẻ, như vậy càng dễ dàng dụ dỗ hắn khăng khăng một mực đối với nàng.
Khi đó mọi thứ đều chỉ vừa mới bắt đầu.
Bọn họ cũng coi như từng có một đoạn thời gian phu thê cầm sắt hợp âm.
Sau này, thời gian lâu rồi, nàng cũng không còn ân cần như trước, người gánh nước dần dần đổi thành Hứa Chuỗi Ngọc.
Nam tử cũng so không được với nữ tử, Hứa Chuỗi Ngọc cũng chỉ có thể gánh chút nước vào lúc sáng sớm.
Nàng còn thấy không đủ dùng, lại nổi giận đùng đùng, thậm chí còn đạp vỡ lu nước.
Bởi vì việc này mà Hứa Chuỗi Ngọc rất tức giận, lạnh mặt với nàng một thời gian.
Hàn Ngọc Sanh dựa vào góc tường, di chuyển bước chân nặng nề, đứng trong sân hồi lâu, chịu đựng gió lạnh thổi vào người, cho đến khi cả người rét run chịu không nổi, nàng mới nhớ đẩy cửa đi vào phòng.
Mọi thứ trong phòng đều rất đơn giản.
Nàng vốn dĩ không phải là người ngăn nắp, cho nên trong phòng cũng bừa bãi giống như bên ngoài, nhìn thấy mọi thứ lộn xộn như vậy khiến đầu óc nàng càng thêm nhức nhói.
Nàng vừa bước vào, liền thiếu chút nữa bị ngã vì vấp phải thứ gì đó.
Cả phòng đen nhánh, nàng cũng lười đi tìm nến để thắp, trực tiếp ngồi trên giường, thoải mái thở dài một hơi.
Nàng thật sự rất mệt mỏi.
Bị người ta hung hăng đánh một trận, lại đi bộ rất xa để về nhà, còn đứng ở cửa chịu gió lạnh thổi lâu như vậy, ngay cả thân thể làm bằng sắt cũng chịu không nổi.
Ban đêm, nàng xác thật đã sinh bệnh giống như đời trước.
Nàng bệnh ưởng ưởng nằm liên tục mấy ngày ở trên giường.
Hàn Ngọc Sanh không khỏi nhớ lại lúc trước, lúc nàng sống trong cơ thể của người khác, cho dù cảm thấy xúc phạm khi biết được chân tướng, nhưng ít ra lúc sinh bệnh còn có người chăm sóc.
Mà hiện giờ thì sao?
Nàng sinh bệnh còn phải tay làm hàm nhai, nàng không thể chỉ uống nước mà sống.
Người khác thì chết vì bệnh, còn nàng phỏng chừng là đang sống sờ sờ bị đói chết.
Hàn Ngọc Sanh đợi thân thể mình tốt hơn một chút, cũng không thể cứ ngốc ở trên giường mãi được, bụng nàng thật sự đói đến mức muốn dán vào nhau.
Nàng vội vàng lấy nước trà không biết đã pha mấy ngày ở trên bàn trực tiếp rót vào miệng uống, ngay cả ly cũng không dùng.
Sau đó lục tung căn phòng để tìm ngân lượng còn thừa.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào, chiếu sáng cả căn phòng lộn xộn.
Hàn Ngọc Sanh tốn rất nhiều sức lực mới tìm được một chút bạc vụn dưới đáy gương.
Nàng vội vàng rửa mặt chải đầu, ngay cả quần áo cũng không thay liền vội vàng chạy ra ngoài.
Hàn Ngọc Sanh cảm thấy nếu mình còn không ăn sẽ thực sự bị đói chết, nàng còn chưa cưới Hứa Chuỗi Ngọc thì đã đói chết ở trong nhà, đây không phải là chuyện cười chết người sao?
Nàng tùy tiện tìm một tửu quán để gọi thức ăn, rồi vội vàng bắt đầu ăn, ăn đến suýt chút nghẹn họng, khó khăn lắm mới thuận khí được.
"Ta nói A Lạc, nghe nói có người đến nhà các ngươi cầu hôn, còn chỉ thẳng tên muốn cưới ngươi, ngươi thật có phúc khí, chờ đầu xuân thì có thể thành thân rồi."
Hàn Ngọc Sanh còn đang ăn rất vui vẻ, khi nghe được cái tên quen thuộc từ trong miệng người nào đó nói ra, làm Hàn Ngọc Sanh thiếu chút nữa nghẹn họng.
Lần này, nàng trực tiếp phun thức ăn trong miệng ra, cuống quít quay đầu, nhìn theo hướng của âm thanh kia.
Sau bàn của Hàn Ngọc Sanh, có 2 nam tử đang ngồi.
Bên cạnh bọn họ đều có người hầu đang đứng, nhìn dáng vẻ hình như là công tử của gia đình giàu có.
Hàn Ngọc Sanh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cũng ngồi ở chỗ kia, tinh thần lập tức tỉnh táo, đôi mắt mở to để nhìn kỹ người nàng vẫn luôn nhớ nhung.
Trong tầm mắt của Hàn Ngọc Sanh, Hứa Chuỗi Ngọc đang cúi đầu, không nói chuyện, cầm chiếc đũa gắp thức ăn.
Mà người bên cạnh hắn vẫn đang không ngừng lải nhải.
Hàn Ngọc Sanh ngồi nghe, lại hận không thể lấp miệng hắn lại, toàn nói những câu khiến nàng không vui.
Nàng đột nhiên nhớ tới, đúng là lúc này có một người muốn cầu hôn Hứa gia, là người từ kinh thành tới, địa vị hình như cũng không nhỏ.
Hàn Ngọc Sanh nghĩ đến đây, tự nhiên hết muốn ăn, thức ăn trên bàn cũng không đụng đến nữa.
Đôi mắt nàng vẫn luôn gắt gao ở trên mặt Hứa Chuỗi Ngọc.
Hôn kỳ của Hứa Chuỗi Ngọc định vào đầu xuân năm sau, từ giờ đến lúc hắn xuất giá cũng không còn bao lâu.
Hứa Chuỗi Ngọc cùng tên nam tử kia vừa đi ra tửu quán, Hàn Ngọc Sanh cũng đi theo.
Vốn dĩ nàng đến đây để ăn uống, nhưng sau khi ra tửu quán lại cau mày lo lắng sốt ruột.
Đám người thấy Hàn Ngọc Sanh từ tửu quán đi ra nhìn nhau vài lần, lập tức đi lên vây quanh Hàn Ngọc Sanh.
"Các ngươi?"
Hàn Ngọc Sanh còn cúi đầu suy nghĩ hôn sự của Hứa Chuỗi Ngọc, lại bị bóng người ngăn cản.
Nàng cau mày nhìn bọn họ, muốn nhìn rõ mặt của những người này, mày nhăn chặt chậm rãi thả lỏng ra, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh.
"Có chuyện gì?"
Nghe nàng hỏi, mấy người kia giống như nghe được cái gì rất buồn cười, không hẹn mà cùng nhau phá lên cười.
Vài người còn tỏ ra rất quen thuộc ôm vai của Hàn Ngọc Sanh, thân mật dựa gần Hàn Ngọc Sanh nói.
"Gia hỏa hình như ngươi còn có tiền riêng, sao không mời chúng ta vào trong ăn?"
Nghe như vậy, Hàn Ngọc Sanh nhướng mày càng cao.
Có chuyện tốt thì một đám bu tới, chuyện xấu thì một mình nàng chịu, bây giờ còn có mặt mũi ở đây kêu nàng mời bọn họ ăn cơm, nghĩ nàng dễ bắt nạt như vậy?
"Con gà kia các ngươi ăn hết rồi sao? Có chừa cho ta chút nào không?".