*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cứ coi như Tiểu Trì nợ anh lần này nhé.
Khúc Trì đang mặc đồ ngủ bằng vải nhung san hô (*), lớp vải được ủ ấm trong chăn cả đêm, sờ tay lên thấy ấm áp vô cùng.
Có lẽ bởi lúc ngủ ôm nhau quá chặt, cọ xát tới lui nên mới xảy ra phản ứng cương cứng vào buổi sáng như vậy, cái thứ không biết xấu hổ đó lại còn làm cho đũng quần của cậu phồng lên một túp lều nhỏ.
Bạch Thuận thu tay về, vừa kịp đỡ lấy đầu cậu.
Mới vừa ngủ dậy nên Khúc Trì vẫn chưa khôi phục lại trạng thái bình thường được, cậu mơ mơ màng màng, ngơ ngẩn cả người - Mặc dù bình thường lúc ở cạnh Bạch Thuận cậu cũng không được lanh lẹ lắm.
Cậu vẫn chưa thể hiểu được hiện tượng này, chỉ là cơ thể bị hưng phấn theo bản năng, Bạch Thuận di chuyển tay, ấn lòng bàn tay lên thứ ấy, nhẹ nhàng ma sát qua hai lớp vải, khiến Khúc Trì run rẩy.
"Ưm... a..." Khúc Trì bật ra âm thanh mềm nhũn, trong tình huống này, quả thật giống như đang mời gọi người ta đến bắt nạt.
Nhưng Bạch Thuận cũng không hề nóng vội, anh giống như một tay thợ săn lão luyện đang chờn vờn với con mồi của mình.
Anh không phát ra bất kì âm thanh nào, ngón tay cong lên, khẽ cào nhẹ vào phần gốc, thỉnh thoảng lại ấn nhẹ lòng bàn tay xuống rồi nhanh chóng thả ra.
Sự ma sát này khác nào gãi ngứa sai chỗ, không những không giải tỏa được ham muốn của Khúc Trì mà còn khiến cậu cảm thấy có chút lo lắng, dù sao cũng là trải nghiệm đầu đời, ai mà chẳng muốn được thoải mái chút.
Đợi tới lúc Khúc Trì chủ động cọ vào anh, Bạch Thuận mới tiến thêm một bước, trông không khác gì cha mẹ bị con cái ép phải thỏa hiệp.
Anh rời tay khỏi vị trí ban đầu, tiến đến chiếc quần của cậu, kéo dây chun rồi luồn tay vào. Bàn tay áp sát vào da, như một con rắn từ từ chậm rãi trườn bò tới chỗ dương v*t đang cương cứng, quấn lấy từng chút một.
Thật ra thì tình huống này cũng không có gì là đáng ngạc nhiên.
Con trai khi bước vào tuổi này đều sẽ có hiện tượng mộng tinh. Bạch Thuận đã giúp Khúc Trì giải quyết lần mộng tinh đầu tiên của cậu, sau đó anh cũng dạy cậu tất cả những kiến thức về sinh lý con người.
Việc anh trai cậu giúp cậu xử lý vấn đề sinh lý vào buổi sáng cũng không có gì kì lạ cả...
Nhưng rồi Bạch Thuận lại hỏi cậu: "Bình thường Tiểu Trì phải tự làm việc này sao?" Giọng điệu của anh khiến Khúc Trì khó phân biệt được câu hỏi này đang đến từ góc độ của anh trai hay là của "người yêu".
Khúc Trì cảm thấy bối rối, song vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Không thường xuyên..."
Sau đó cậu liền nghe thấy Bạch Thuận khẽ cười một tiếng: "Ngoan thế."
Khúc Trì luôn cảm thấy nơi ấy có chút bẩn thỉu, vậy nên cậu không thích chạm vào nó cho lắm, bình thường nếu có cứng cũng sẽ ngồi chờ cho nó tự xìu xuống.
Nhưng lúc này đây, bàn tay của anh trai, bàn tay bình thường vẫn dùng để cầm bút, đánh đàn, nay lại nắm lấy dv của cậu, nhẹ nhàng khéo léo vuốt ve, mang tới cho cậu thứ khoái cảm không thể chống đỡ.
Là tại cậu có quá ít kinh nghiệm sao? Hay là vì anh trai quá giỏi? Rõ ràng là trước kia, lúc chạm vào nó cậu có thấy dễ chịu xíu nào đâu...
Những ngón tay thon dài linh hoạt quấn lấy dương v*t của cậu dễ như ăn cháo, lòng bàn tay không ngừng tuốt quanh thân trụ, khiến hơi thở của Khúc Trì lên xuống thất thường.
Cậu bắt đầu cảm thấy có chút ngại ngùng, nhưng cái ngại ấy đến quá muộn, cậu đã vô tình phớt lờ nó.
Cậu nhỏ giọng: "Anh ơi..."
Một lúc lại gọi một tiếng anh ơi, nhưng chẳng nói thêm gì khác, làm người ta không rõ ý định của cậu là đang nũng nịu hay xin tha.
Bạch Thuận dùng răng kẹp lấy tai cậu, anh chỉ để răng của mình trên vành tai, không hề cắn đau cậu.
Khúc Trì cảm thấy vô cùng thoải mái, ngay cả tai cũng tê dại như có điện xoẹt qua, mũi của cậu không thể thở được đều đặn nữa, phải mở cả miệng ra để lấy không khí.
Giờ phút này, toàn bộ dục vọng của cậu đều bị trói chặt vào tay Bạch Thuận.
Sự thật ấy làm Bạch Thuận cảm thấy rất vui vẻ, anh đẩy nhanh tốc độ lên một chút, ngón tay chạm vào quy đầu đang tiết ra chất dịch nhầy nhụa, chỉ cần ấn nhẹ vào đó thôi là đã khiến cho "anh trai" của Khúc Trì thay đổi giọng điệu hoàn toàn.
"Thoải mái không?" Bạch Thuận đã biết rõ còn hỏi.
Khúc Trì còn chưa kịp thở xong để trả lời, ngón tay anh đã bắt đầu cà vào chỗ đó rồi xoa tròn. Khoái cảm bất chợt ập tới khiến Khúc Trì không khỏi run rẩy, chốc lát đã quên hết sạch câu hỏi vừa rồi của anh.
Đây là lần đầu tiên Khúc Trì có thể cảm nhận được rõ ràng khoái cảm của đàn ông là như thế nào, rõ ràng đến mức không thể cưỡng lại được, mãnh liệt đến mức có thể khiến cậu lập tức ngã gục.
Cậu cúi đầu thở hổn hển, cằm gần như chọc vào ngực, đỉnh đầu của cậu cũng chúi tới lồng ngực Bạch Thuận, từng lọn tóc không tự chủ được mà vểnh lên, như một bé cún con đang cầu xin được thương yêu.
Bạch Thuận thỏa mãn nhu cầu thầm lặng của cậu, anh cong ngón trỏ, dùng móng tay nhẹ nhàng gãi.
Khúc Trì ngay lập tức rên rỉ, đưa ra câu trả lời thẳng thắn ngắn gọn.
Phản ứng ngây ngốc, bất lực buông xuôi này khiến Bạch Thuận hoàn toàn không còn kiềm chế được bản thân.
Anh hôn lên mái tóc rối bù sau khi ngủ dậy của Khúc Trì, động tác tay cũng không còn ngắt quãng nữa mà chuyển sang vuốt ve không ngừng.
Trước đó hành động này chỉ cần làm vỏn vẹn hai lần là đã có thể khiến Khúc Trì có phản ứng vô cùng mạnh mẽ, nay lại còn được làm đi làm lại nhiều lần, tâm trí của Khúc Trì như ngập tràn sắc trắng sáng rực, ánh sáng không ngừng chói tới làm cậu không kịp trở tay.
Động tác của Bạch Thuận không nhanh, anh kiểm soát nhịp điệu rất tốt, dù thế nhưng chưa kịp chạm vào bao lâu, Khúc Trì đã không thể kiềm chế mà rên rỉ, chất dịch lành lạnh đã bắn đầy tay của anh.
Sau khi lên đỉnh xong, dù chẳng làm gì cả nhưng toàn thân Khúc Trì vẫn mềm nhũn như sợi bún, cậu hổn hển gục vào trong vòng tay anh.
Anh rút tay ra, khi Khúc Trì định thần lại thì anh đã ngồi dậy, tiến tới tủ đầu giường lấy khăn giấy.
A... Khúc Trì có chút ngơ ngác, bàn tay của anh trai dính đầy chất dịch trắng đục. Nhìn hình ảnh kích thích này, cậu không biết phải phản ứng ra sao mới phải.
Mất một lúc lâu, Khúc Trì mới nhớ ra mình đáng lẽ nên cảm thấy xấu hổ, lí nhí nói: "Em xin lỗi..."
"Không sao." Bạch Thuận mỉm cười.
Sự cưng yêu chiều chuộng của anh khiến cậu càng thêm xấu hổ.
Khúc Trì không biết nên nhìn vào đâu, đành nhìn lung tung xung quanh, mà Bạch Thuận cũng đang ngồi, Khúc Trì vừa nhìn đã thấy anh cũng đang cương.
Cậu như tìm được cơ hội, nói: "Anh, hay là em cũng giúp anh..."
Bạch Thuận liếc nhìn đồng hồ: "Anh chuẩn bị đi làm rồi, không đủ thời gian đâu. Cứ coi như Tiểu Trì nợ anh lần này nhé."
"Chắc là cũng kịp mà...?" Khúc Trì cũng nhìn lên đồng hồ, ngập ngừng hỏi.
Bạch Thuận cúi đầu nhìn cậu, một lúc sau mới mỉm cười trả lời: "Anh thì lâu hơn một tí."
Hết chương 8.
Vải nhung san hô (*)