Hiện tại em có cảm giác gì đặc biệt không?
Một khi lời nói đã nói ra thì không thể rút lại được.
Bạch Thuận thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng: “Vậy thì tốt.”
Cậu thích anh...? Bản thân Khúc Trì cũng không thể phân biệt rõ ràng, nhưng nhìn vẻ mặt của anh, cậu lại cảm thấy nhận định như vậy cũng không có vấn đề gì, chỉ cần có thể khiến anh yên tâm, mọi việc đều sẽ ổn hết.
Bọn họ vừa mới lúc nào còn đang làm chuyện đó, Khúc Trì chỉ mới vừa cởi quần ra, mà không biết từ bao giờ trên người cậu đã không còn mảnh vải che thân, khắp cơ thể phủ đầy dấu vết tình yêu.
Mồ hôi vừa đổ ra giờ đã khô rít lại trên da thịt, không thoải mái chút nào, Khúc Trì muốn đi tắm, nhưng cậu chỉ vừa động đậy một chút liền nhận ra thân dưới của mình đau nhức dữ dội.
Phần thịt mềm mại giữa hai chân cậu bị chà đến đỏ bừng, càng không cần nói đến bộ phận nào đó mới bị quần qua quần lại, cậu thậm chí có thể cảm nhận được thứ chất lỏng đang chầm chậm chảy ra từ đó.
Khúc Trì ngừng động tác, cảnh giác nhìn về phía Bạch Thuận.
"Sao vậy?" Bạch Thuận mỉm cười hỏi hắn.
Khúc Trì nói khéo: “Người em… hơi có mùi một chút…”
Không ngờ nụ cười của Bạch Thuận càng sâu hơn, anh lại đưa tay ôm lấy cậu, ngược lại nâng người cậu lên ném lên giường lần nữa: "Tiểu Trì đừng nói linh tinh vậy, có mùi chỗ nào?" Anh vùi mặt vào ngực Khúc Trì, dụi dụi như con thú, "Anh rất thích mùi hương này."
Tim Khúc Trì đập loạn xạ, điều này khiến cậu có chút lo lắng, đập mạnh như thế, ầm ĩ như thế liệu có làm ồn đến anh đang vùi đầu trước ngực mình không.
Nhịp tim đập rõ như vậy, Bạch Thuận đương nhiên có thể cảm nhận được.
Anh áp vào nghe một lúc, mái tóc đen cọ vào làn da bị hở ra của Khúc Trì, dường như là có chút ngứa ngáy châm chích, có chút ghẹo người, khiến nhịp tim cậu lại mất khống chế mà tăng nhanh một chút.
Khúc Trì muốn ổn định lại bản thân, nhưng thực tế là đến hơi thở của cậu cũng đã trở nên gấp gáp.
Cậu nhin một chút xuống mái tóc đen của Bạch Thuận, chúng hơi ướt mồ hôi, có chút rũ rượi hơn thường ngày, nhưng lại là kiểu rũ rượi rất quyến rũ.
Cậu rời mắt đi không dám nhìn, nhưng xúc giác chân thật lại truyền về trên não cậu, mặt Bạch Thuận áp vào lồng ngực cậu, toàn bộ hơi thở của Bạch Thuận cũng đều phả vào da thịt cậu, khiến cậu có cảm giác như anh đang thực sự nghiêm túc ngửi người cậu.
Thời gian trong phòng kéo dài rất lâu, đến khi Khúc Trì cảm thấy như tim mình đập mạnh đến nỗi khiến cơ thể đình trệ, Bạch Thuận mới ngẩng đầu gọi cậu: "Tiểu Trì."
"Ừm... Ư."
Khúc Trì nhanh chóng trả lời anh ta.
"Hiện tại em có cảm giác gì đặc biệt không?" Bạch Thuận hỏi.
Trước khi bọn họ bắt đầu thử hẹn hò, Bạch Thuận đã hỏi cậu câu này rồi, lúc đó câu trả lời của cậu là không, vì mặt đỏ hay tim đập đều không thể tính là phản ứng đặc biệt được.
Lông mi của Khúc Trì lay động, đây là một câu hỏi rất đơn giản, nhưng cậu lại gặp khó khăn.
Cậu giơ tay lên chạm vào mặt mình, nhiệt độ cao đến mức có chút bỏng tay.
Cậu muốn sờ nhịp tim đập của mình, nhưng cậu đang khỏa thân, việc chạm vào ngực mình trong tình huống này có vẻ rất kỳ cục.
Đỏ mặt và tim đập không tính là phản ứng đặc biệt... nhưng đập mạnh như vậy...có thể được tính là đặc biệt không?
Khúc Trì ngượng ngùng im lặng một lúc lâu mới nói: "Có lẽ... không có..."
Nghe được câu trả lời giống như lần trước, Bạch Thuận lần này không chút hoang mang, nhướng mày nói: “Tiểu Trì nói thích anh mà, sao có thể không có được?”
“Phản ứng đặc biệt rốt cuộc là chỉ cái gì?” Khúc Trì như một đứa trẻ không giải được bài toán số, cầu viện hỏi, "Cảm giác hiện tại của em, trước kia đã từng rất thường xuyên xuất hiện, cái này có được coi là đặc biệt không? Mỗi khi anh đối xử tốt với em, khi anh đến gần em, em đều cảm thấy mặt rất nóng, tim cũng đập rất nhanh... Nhưng lần này phản ứng còn mạnh hơn trước, đây có thể coi là đặc biệt không?"
Cậu không muốn lừa dối anh, không thể làm gì hơn là nói ra mọi uẩn khúc của mình.
Nhưng nghe cậu nói xong, Bạch Thuận lần này lại trầm mặc một cách kì lạ rất lâu, không biết là vì lời nói của cậu khiến anh tổn thương hay là vì đang suy nghĩ nên trả lời cậu thế nào.
Khúc Trì thận trọng nhìn anh, thấy sắc mặt anh có một chút thay đổi phức tạp khó diễn tả, cuối cùng chuyển sang biểu cảm hơi khó chịu, vẻ mặt bất lực.
“Sao lại như vậy…” Bạch Thuận đưa tay che miệng, thở dài, “Anh nuôi em trở nên quá ngốc, đến cuối người chịu thiệt vẫn là anh.”
Hết chương 19.