Đi chơi với họ, về ngủ với anh, cái nào quan trọng hơn?
Mãi cho đến mùa đông, Khúc Trì mới có buổi liên hoan đầu tiên với những người bạn mới ở đại học.
Cậu đã nhập học được ba tháng rưỡi nhưng chỉ nửa tháng đầu là ở trong ký túc xá. Cậu thậm chí còn chưa kịp tạo dựng mối quan hệ thân thiết với bạn cùng phòng đã phải vội vàng chuyển sang sống ở căn hộ của Bạch Thuận.
Ba tháng sau đó, ngoài việc đi học ra, cậu còn bận bịu cơm nước cho Bạch Thuận, giám sát giấc ngủ của Bạch Thuận, cùng Bạch Thuận đi dự các bữa tiệc với tư cách là con nuôi của Bạch gia, tới cuối tuần lại cùng Bạch Thuận đi nghỉ. Đến cuối tuần này, cậu mới có chút thời gian rảnh hiếm hoi, nhận lời mời từ các bạn học.
Buổi liên hoan được tổ chức tại một nhà hàng Trung Quốc, đầu bếp ở đây tay nghề còn không bằng Khúc Trì, mới chỉ ăn hai miếng đầu tiên, cậu đã không khỏi nhận ra lỗi: nguyên liệu không tươi, đồ ăn bị quá lửa, luộc thịt bị già quá.
Cậu vốn không phải là người hay xoi mói, nhưng Bạch Thuận lại có khẩu vị rất kén chọn, vậy nên cậu không thể không chú ý tới lĩnh vực này.
Sau khi liệt kê ra hết những vấn đề của món ăn, Khúc Trì vẫn đàng hoàng ăn hết sạch sẽ những đồ mình đã gắp vào bát. Khi cậu còn đang cắn đũa suy nghĩ xem nên nấu món gì cho bữa tối thì chủ đề của cả lớp đã chuyển sang cậu.
"Gì mà cứ ngồi nhìn đồ ăn mãi thế? Thèm thì cứ ăn đi. Sao phải ngại ngùng vậy!" Bạn cùng phòng cũ ngồi bên cạnh vui vẻ huých nhẹ cùi chỏ vào cậu. Khúc Trì vội nhả đũa trong miệng ra, suýt chút nữa thì đụng phải răng.
Cậu nhìn những người khác trên bàn, ai cũng đều nhìn cậu tủm tỉm cười, không hiểu sao Khúc Trì lại cảm thấy có chút xấu hổ, cậu đặt đũa lên bát: "Không có gì, mình chỉ hơi lơ đãng thôi."
Bạn cùng phòng cũ hỏi: "Hiếm khi mới có một dịp mà cậu còn ngẩn ngơ vậy. Đang nghĩ gì thế?"
"Ừm..." Khúc Trì thành thật trả lời: "Nghĩ xem tối nay nên ăn gì."
Bỗng nhiên cả bàn phá lên cười, có cô gái ngồi đối diện cậu là cười vui vẻ nhất, đến nỗi phải vịn vào vai bạn mình mà thở dốc, cười xong liền quay lại nhìn cậu, đôi mắt cong cong tràn ngập ý cười, nói: "Không thì chúng mình cho cậu ấy ăn thêm hai món nữa đi? Cậu dành cả buổi tối chỉ để suy nghĩ về chuyện đó thôi mà."
Khúc Trì vội vàng nói: "Không... không cần đâu, mình chỉ đang nghĩ xem tối nay nấu món gì cho anh trai mình thôi."
Khi cậu chuyển ra khỏi kí túc xá, bạn cùng phòng có hỏi cậu lí do, cậu rất tự nhiên trả lời thành thật, anh trai cậu bận nhiều công việc quá, nên cậu muốn chuyển đến ở cạnh anh để tiện đường chăm sóc.
Sau đó, hầu như lần nào có người rủ cậu đi chơi, cậu đều từ chối, lí do là vì anh trai.
Mặc dù mối quan hệ giữa các bạn học ở đại học không được khăng khít như thời trung học, nhưng vì Khúc Trì trông khá đẹp trai nên vẫn có rất nhiều người muốn được hẹn hò với cậu. Dần dần, anh trai cậu đã trở thành một trò đùa được lan truyền rộng rãi giữa mọi người trong lớp.
Bạn cùng phòng cũ vỗ vai cậu thở dài: "Trông cậu cũng có giống kiểu anh em nhà nghèo phải nương tựa nhau mà sống đâu. Sao cứ suốt ngày chỉ quanh quẩn bên anh trai thế?"
Khúc Trì hơi sửng sốt một chút, đáp: "Bởi vì anh ấy không quen ăn đồ người khác nấu, cho nên mình mới thường nấu cho anh ấy."
Bạn cùng phòng cũ nói: "Ấy không phải là vấn đề, ngoại trừ việc cơm nước ra thì sao? Chẳng phải cuối tuần cậu cũng thường xuyên vắng mặt đó sao?"
Khúc Trì nói: "Cuối tuần anh ấy thường sẽ có việc tìm đến mình, dạy học cho mình hoặc đưa mình đi chơi..."
"Còn buổi tối lần trước bọn mình rủ cậu đi chơi thì sao?" Những người khác ngắt lời, "Còn chưa đến giờ ăn nữa mà cậu đã bảo không muốn chơi thêm gì khác nữa rồi."
Khúc Trì chớp chớp mắt, nhớ lại cuộc nói chuyện lúc đó, cuối cùng cũng thật thà trả lời: "Bởi vì anh trai nói rằng đã muộn rồi, đi một mình ở ngoài đường không an toàn."
Cả lớp im lặng mấy giây, có vài người không nhịn được cười.
Khúc Trì có chút bối rối, mờ mịt nhìn xung quanh, cuối cùng, bạn cùng phòng cũ vòng tay qua khoác lấy vai cậu, thở dài nói: "Cuộc sống của cậu đúng là không giống như một nam sinh bình thường."
Gần tới giờ kết thúc buổi liên hoan, Khúc Trì là người đầu tiên xin phép về trước, do lúc cậu liếc mắt nhìn điện thoại, thấy Bạch Thuận đang trên đường tới đón mình, đã sắp tới nơi rồi.
Tiết trời đã chuyển lạnh, Khúc Trì vừa bước xuống tầng đã cảm thấy hơi lạnh tay, liền đưa hai tay lên hà hơi ấm.
Khi tay đã vừa ấm lên một chút, cậu cũng bắt đầu cảm thấy mông lung.
Câu nói của bạn cùng phòng cũ vẫn còn vang vọng trong đầu cậu, từ trước tới nay chưa bao giờ cậu nghĩ rằng cuộc sống của mình có điểm gì bất ổn.
Cuộc sống của một sinh viên đại học bình thường là như thế nào?
Xe đã chạy đến trước mặt cậu, cậu cũng không nhận ra.
Cửa kính từ từ hạ xuống, khi Khúc Trì định thần lại, người thanh niên bên trong xe vẫn đang kiên nhẫn nghiêng đầu dịu dàng nhìn cậu.
Đôi mắt người trai trẻ mang màu đen sâu thăm thẳm, nếu không cười, người khác nhìn thoáng qua có thể sẽ bị e sợ, nhưng chỉ cần cong mắt lên một chút, anh lại tỏa ra khí chất mời gọi người ta tới làm thân.
Lông mày và tóc của anh đều cùng một màu, mái tóc đen không được chải chuốt kỹ lưỡng như thường lệ mà buông xõa một cách tự nhiên. Lông mày anh cong lên theo một đường vòng cung hoàn hảo, khiến nụ cười trên khuôn mặt trông gần gũi nhưng không mất đi sự thanh lịch.
"Tiểu Trì" Anh gọi, "Lại đây."
Khúc Trì vội vàng chạy tới ngồi vào ghế phụ, chưa kịp thắt dây an toàn thì Bạch Thuận đã rất tự nhiên đưa tay trái qua, đặt ngang trước ngực, kéo dây an toàn cho cậu.
Xong xuôi, tay Bạch Thuận vẫn không bỏ ra, ngược lại còn đưa lên chỉnh trang lại chiếc cổ áo hơn lộn xộn của cậu.
"Liên hoan thế nào?" Bạch Thuận hỏi cậu.
"Cũng không tệ lắm, em đã có rất nhiều chuyện để nói."
Khúc Trì dừng lại một chút, không kìm được mà nói thêm điều mình đang để tâm: "Nhưng mà họ nói cuộc sống của em không giống một sinh viên đại học bình thường."
"Khác biệt ở chỗ nào?" Ngón tay Bạch Thuận nhẹ nhàng phủi đi hạt bụi trên cổ áo cậu.
Thân nhiệt của anh không cao, đầu ngón tay vô tình chạm vào làn da của Khúc Trì, khiến Khúc Trì có cảm giác như bị đóng băng.
"Tay lạnh quá" Khúc Trì phân tâm, kéo tay anh qua, vừa hay tay của cậu đã ấm, có thể ủ ấm tay cho anh, sau đó mới tiếp tục câu chuyện đang dang dở.
Vẻ mặt cậu trầm tư, nhớ lại thái độ của mọi người lúc đó mà suy đoán: "Có lẽ là vì em không đi chơi đêm với họ?"
Bạch Thuận hỏi: "Vậy em có muốn đi không?"
Khúc Trì nhìn anh: "Ừm... Nếu việc đó thú vị thì em cũng muốn thử một chút..."
"Em thậm chí còn chưa từng nghĩ tới chuyện đó."
Bạch Thuận cao hơn Khúc Trì, anh khẽ cúi đầu nhìn cậu, cười hỏi: "Đi chơi với họ, về ngủ với anh, cái nào quan trọng hơn?"
Hết chương 1.