Dấm Nghiện

Chương 54: Độ chua +50




Qua đêm nay, ta sẽ chính thức theo đuổi ngươi...


Hoa Ngữ An ngay lúc đi làm, vẫn nghĩ đến chuyện này, mỗi khi tưởng tượng, mặt liền sẽ hồng, bất quá Liễu Khinh Ca quá bận, sáng sớm hôm nay liền tiếp rất nhiều điện thoại, thời điểm ăn sáng cũng không thể cùng nàng nói nhiều vài câu, tới công ty, nàng cũng là một bên nghe điện thoại một bên đi vào văn phòng.


Hoa Ngữ An nhìn văn kiện trước mắt, thở dài...


Đáng chết, chính mình như thế nào vẫn luôn nghĩ tới câu nói kia... Ngay cả chữ trong văn kiện cũng hóa thành bộ dạng của Liễu Khinh Ca.


Ngay lúc Hoa Ngữ An cảm thấy nội tâm của mình đang đánh nhau, thì tầng 20 lại xuất hiện một người.


Minh Dật Nhiên!


Hắn... Hắn như thế nào sẽ đến!


Nhưng mà lần này cảm xúc của Minh Dật Nhiên hiển nhiên không được tốt lắm, chỉ hơi hơi mỉm cười đối với Hoa Ngữ An, nói: "Xin hỏi Khinh Ca có ở đây không?"


Cái mũi Hoa Ngữ An có chút chua xót, nàng không biết, hóa ra hiện tại mình chỉ cần nhìn thấy Minh Dật Nhiên cùng Liễu Khinh Ca ở bên nhau, đều sẽ muốn khóc.


"Ở, ngài chờ một chút."


Hoa Ngữ An gọi máy bàn cho Liễu Khinh Ca, nơi đó thật lâu mới tiếp nhận, có vẻ là vừa rồi còn đang nghe điện thoại.


"Liễu tổng, Minh đổng tới."


"Minh Dật Nhiên?"


"Ân."


Liễu Khinh Ca trầm mặc vài giây, Hoa Ngữ An không biết nàng đang suy nghĩ gì, nhưng trong lòng lại càng thêm không dễ chịu, nghĩ nếu Liễu Khinh Ca đuổi hắn đi, thật là tốt biết bao.


"Thỉnh hắn tiến vào."


Hoa Ngữ An nghe được âm thanh tan nát cõi lòng...


Hoa Ngữ An cúp điện thoại, miễn cưỡng gợi lên một mạt mỉm cười, nói: "Minh đổng, Liễu tổng thỉnh ngài đi vào."


Minh Dật Nhiên nói cảm tạ xong, liền đi vào văn phòng, lúc này tâm tình của Hoa Ngữ An lập tức rơi vào hầm băng.


"Ngươi còn có chuyện gì sao?"


Liễu Khinh Ca còn không muốn liếc mắt nhìn Minh Dật Nhiên một cái, trải qua chuyện của Minh Thụ Ngạn ngày hôm qua, nàng phi thường vội, tuy rằng đây là do chính mình làm ra, rất nhiều đại hộ khách đều nổi lên một ít lo lắng, vẫn luôn gọi điện thoại cho Liễu Khinh Ca, chính nàng cũng chỉ có thể trấn an từng người một.


Minh Dật Nhiên không nói gì thêm, chỉ đem một phần văn kiện đặt trên bàn của Liễu Khinh Ca.


"Đây là cái gì?"


Liễu Khinh Ca biết rõ vẫn cố hỏi, trong mắt hiện lên nghi hoặc làm người nhìn tin là thật, ít nhất là Minh Dật Nhiên tin. Vừa thấy phần hợp đồng này, nàng liền nhớ tới hôm nay Liễu Tiêu Nguyệt không có đi làm, Liễu Khinh Ca thiếu chút nữa muốn đánh chết nữ nhân này, nói là vì cảm xúc của mình không được tốt, đương nhiên muốn xin nghỉ để bình phục cảm xúc, sau đó liền hoa hoa lệ lệ mà xin nghỉ, nàng không ở đây, chính mình vội đến mau bốc khói, nàng ta không phải cũng là quan báo tư thù sao!


"Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần."


Minh Dật Nhiên nhàn nhạt nói, hắn không có ngồi xuống, hắn biết hiện tại Liễu Khinh Ca không muốn nhìn thấy mình, nên tính toán nói xong liền đi.


"... Làm cái gì?"


Liễu Khinh Ca làm bộ không hiểu ý đồ của Minh Dật Nhiên, giọng nói của nàng vẫn luôn lạnh lùng, nhưng trong lòng sung sướng đã lan tràn toàn thân.


"Ta đã ký qua, ngươi ký, 11% cổ phần chính là của ngươi."


Minh Dật Nhiên tiếp tục nói, sau lại dừng một chút, nói: "Ta biết thông minh như các ngươi, tự nhiên sẽ biết tin tức kia của ba ta... Là ta thực xin lỗi ngươi, cũng thực xin lỗi Tiêu Nguyệt, đây tất cả những gì ta có thể cho các ngươi."


Minh Dật Nhiên nói xong, Liễu Khinh Ca chỉ nhẹ nhàng đem hợp đồng đẩy trở về, lạnh lùng nói: "Cho dù ngươi đem cổ phần chuyển nhượng cho ta, ta cũng sẽ không cùng ngươi ở bên nhau."


Liễu Khinh Ca nói xong, cả người Minh Dật Nhiên chấn động, hắn sớm đã nghĩ tới kết quả này, chính là từ miệng Liễu Khinh Ca nói ra, tâm vẫn từng đợt đau đớn, vô pháp bình phục.


Minh Dật Nhiên đem hợp đồng đẩy trở về.


"Không cần... Không cần ủy khuất chính mình, phần hợp đồng này, là lễ vật xin lỗi của ta, ta làm sai, ta nhận, tự nhiên không có thể diện lại hướng ngươi yêu cầu cái gì."


Minh Dật Nhiên nói xong, trong mắt đã có nước mắt, hắn nhìn Liễu Khinh Ca, đây là người hắn yêu sâu đậm nhiều năm, nhưng chung quy lại bị chính mình huỷ hoại.


"Liễu Khinh Ca..." Ta thật sự yêu ngươi...


Minh Dật Nhiên không có đem phần sau của câu nói kia nói ra, xoay người muốn đi, Liễu Khinh Ca tâm tựa hồ có chút mềm xuống, nàng gọi Minh Dật Nhiên lại, nói: "Mấy ngày này... Cảm ơn ngươi chiếu cố..."


Kỳ thật Minh Dật Nhiên thật sự phi thường yêu thương Liễu Khinh Ca, chỉ cần Liễu Khinh Ca nói muốn, hắn đương nhiên cấp cho nàng, nhưng mà Liễu Khinh Ca cố tình không có hướng hắn yêu cầu cái gì cả. Cảm tình của bọn họ không có oanh oanh liệt liệt, nói là tế thủy trường lưu cũng không phải, chỉ là loại tình yêu đạm như nước, nhưng Minh Dật Nhiên lại bởi vì vậy mà vui vẻ thật lâu.


(Tế thủy trường lưu : nước chảy nhỏ thì dài , ý nói tình cảm của hai bên trải qua biến cố mà hình thành, tuy từng ít một như sâu sắc, không ngừng)


Minh Dật Nhiên cảm thấy Liễu Khinh Ca không thích mình... Ý niệm này ở mỗi lần tiếp xúc hắn đều có thể cảm giác được...Chỉ là Minh Dật Nhiên vui vẻ chịu đựng...


Minh Dật Nhiên đi rồi, Liễu Khinh Ca cầm lấy văn kiện trên bàn, bên trong điều khoản viết không chút nào cẩu thả, là luật sư của Minh Dật Nhiên soạn, Minh Dật Nhiên đã ký tên của hắn.


Liễu Khinh Ca gọi điện thoại cho Liễu Tiêu Nguyệt, qua thật lâu Liễu Tiêu Nguyệt mới tiếp nhận.


"Tỷ chuyện gì a?"


Liễu Tiêu Nguyệt có hai số di động, một cái đã nhanh bị truyền thông đánh bạo, còn một cái khác chỉ người thân cận mới có.


"Hợp đồng tới tay."


Liễu Khinh Ca nhẹ nhàng nói, tâm tình vốn dĩ sung sướng lại bị bóng dáng vừa rồi của Minh Dật Nhiên làm cho cao hứng không nổi, người nọ tựa hồ so với mình tưởng tượng còn muốn thích mình hơn.


Nếu hắn biết, hết thảy đều là lừa hắn, hắn sẽ như thế nào đây?


"Ngoan ngoãn, Minh Dật Nhiên thật sự là quá ngoan."


Liễu Tiêu Nguyệt thật không nghĩ tới Minh Dật Nhiên sáng sớm hôm sau liền đưa tới, hiệu suất này a... So với chính mình thông đồng với hắn còn mau hơn.


"Chính ngươi cẩn thận một chút, Minh Thụ Ngạn là người điên."


Liễu Khinh Ca nghiêm túc dặn dò, nàng muốn nhắc nhở Liễu Tiêu Nguyệt, Minh Thụ Ngạn là người điên, điên lên sẽ giết người.


"Ân, đã biết."


Liễu Tiêu Nguyệt cúp điện thoại, Liễu Khinh Ca tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn hợp đồng trên tay, khóe miệng vẫn là gợi lên một nụ cười...


Lại bắt được một phần...


Giữa trưa 12 giờ, Liễu Khinh Ca muốn cùng Hoa Ngữ An đi ra ngoài ăn cơm trưa, ai biết người của tập đoàn Tam Tài lại tới, lại trùng hợp Liễu Tiêu Nguyệt không ở đây, cấp dưới của Liễu Tiêu Nguyệt lại đi ra ngoài ăn cơm, Liễu Khinh Ca đành phải tự mình tiếp đãi.


Cầm lấy văn kiện trên tay, mày gắt gao nhíu chặt, Liễu Khinh Ca sinh khí...


Tập đoàn Tam Tài... Thành Ý Văn, ngươi tốt nhất là có chuyện đi, nếu không...


Liễu Khinh Ca mang theo Hoa Ngữ An tự mình tiếp đãi Thành Ý Văn, mà Thành Ý Văn cũng chỉ mang theo hai tổ viên trong hạng mục lại đây, thời điểm hắn nhìn thấy Hoa Ngữ An, ngay cả chào hỏi cũng quên nói.


Liễu Khinh Ca thấy vậy, lửa giận trong lòng càng ngày càng lớn, nhưng nàng vẫn như cũ duy trì một mạt mỉm cười.


"Thành giám đốc?"


Liễu Khinh Ca mở miệng gọi Thành Ý Văn, còn Hoa Ngữ An không dám nhìn Thành Ý Văn, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm trên mặt đất.


"Ách... Liễu tổng, xin lỗi, hôm nay tới kỳ thật có chút cấp, mong rằng Liễu tổng thứ lỗi."


Thành Ý Văn tươi cười xin lỗi, cái gọi là duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười này, Liễu Khinh Ca tự nhiên không thể tiến lên cho hắn một cái tát, nàng chỉ có thể cười đáp: "Không quan hệ, không biết Thành giám đốc tới là có việc gì gấp?"


Liễu Khinh Ca như cũ hảo tính tình, chịu đựng không phát tác, là không muốn phá hủy hảo tâm tình ngày hôm nay.


"Kỳ thật chúng ta nơi này có chút dự toán cần sửa lại, hôm nay muốn trình cấp chủ tịch nhìn xem, cho nên cần cùng các ngài nói một tiếng, xem các ngươi nơi này có vấn đề gì hay không."


Thành Ý Văn nói xong, Liễu Khinh Ca nhíu mày, chỉ vì chuyện này!


"Kỳ thật Thành giám đốc có thể trực tiếp phát một phần bưu kiện lại đây, chờ tổ hạng mục sau khi cơm trưa xong sẽ trả lời cho các ngươi, cũng không cần đi một chuyến tới đây."


Ngữ khí của Liễu Khinh Ca có chút lạnh, Hoa Ngữ An ở một bên có thể cảm giác được nụ cười của Liễu Khinh Ca có chút hàn ý, ngay cả hai cấp dưới của Thành Ý Văn cũng đã nhìn ra được, có chút sợ hãi liếc mắt nhìn nhau, duy nhất chỉ có Thành Ý Văn không phát hiện, cười ngốc cộc lốc.


Hắn luôn là tìm các loại lấy cớ để đi qua, đó là vì muốn thấy Hoa Ngữ An, nhưng mỗi lần không phải Hoa Ngữ An đi công tác, thì chính là quá bận, căn bản không gặp được, hôm nay thấy được, trong lòng cao hứng, cho nên một chút cũng không phát giác được Liễu Khinh Ca bất mãn.


"Vẫn là cảm thấy tự mình tới một chuyến tương đối an tâm."


Thành Ý Văn trong lúc vô ý bác bỏ ý của Liễu Khinh Ca, khóe miệng của Liễu Khinh Ca cười càng lạnh hơn, ngay cả Hoa Ngữ An cũng sắp chảy mồ hôi lạnh ra rồi.


Như thế nào trước kia không cảm thấy Thành Ý Văn đần như vậy đây?


"Nếu đã đưa tới, vất vả Thành giám đốc rồi, sau giờ cơm trưa chúng ta sẽ mau chóng trả lời ngươi."


Liễu Khinh Ca còn đứng tại chỗ, đôi tay ôm ngực, bắt đầu không kiên nhẫn, hơn nữa tâm tình thập phần không tốt, bởi vì Thành Ý Văn có rất nhiều thời điểm, ánh mắt đều rơi xuống người Hoa Ngữ An, giống như hận không thể đem Hoa Ngữ An dắt ở trong tay.


"Hảo... Không biết Hoa tiểu thư, có thể mượn một bước nói chuyện không?"


Thành Ý Văn vừa nói như vậy, Liễu Khinh Ca tay nắm thành quyền, nhưng tay nàng đang ôm ngực, nên nhìn không thấy được, hàn ý trong mắt như một thanh đao sắc bén, đem Thành Ý Văn trước mắt chém thành ngàn khúc.


Hoa Ngữ An hô hấp ngừng lại, giống như ánh mắt của mọi người đều rơi xuống trên người mình, nàng thậm chí có thể cảm giác được ánh mắt của Liễu Khinh Ca có chút... Khủng bố...


Bất quá, Hoa Ngữ An trong tâm lại có chút bất mãn, vừa rồi nàng không phải cũng gặp Minh Dật Nhiên sao? Không được, không thể luôn là nhường nàng.


"Hảo."


Hoa Ngữ An vừa nói ra lời này, tâm Liễu Khinh Ca răng rắc một tiếng vỡ ra, Hoa Ngữ An ngươi hảo! Ngươi chờ!


( A hóa ra Tiểu Hoa chọn cái chết (ಥ⌣ಥ) )


"A thành, chúng ta đi ăn cơm trưa trước."


Hai người Thành Ý Văn mang đến nói xong, Thành Ý Văn cũng lên tiếng, bọn họ liền đi, cuối cùng Hoa Ngữ An cùng Thành Ý Văn đi tới một góc, Liễu Khinh Ca liền chờ tại chỗ, trong lòng cảm giác chua xót làm nàng càng ngày càng khó chịu.


"Ngữ An..."


Thành Ý Văn nhẹ nhàng gọi Hoa Ngữ An một tiếng, ánh mắt sung sướng của hắn khi nhìn thấy mình bỗng nhiên liền ảm đạm xuống.


"Có chuyện gì sao?"


Hoa Ngữ An cùng Thành Ý Văn vẫn duy trì khoảng cách ba người, nàng không dám đứng quá gần Thành Ý Văn, tuy nói hơi muốn trả thù Liễu Khinh Ca một chút, nhưng Liễu Khinh Ca nổi giận lên cũng không phải là người nàng có thể trêu chọc, cho nên vẫn là bảo trì một khoảng cách liền tương đối hảo.


"Chúng ta... Có thể ăn một bữa cơm trưa rồi lại nói được không?"


Thành Ý Văn vừa nói lời này ra, Hoa Ngữ An liền cự tuyệt, nàng sẽ không một mình theo Thành Ý Văn ăn cơm trưa, không phải bởi vì nàng có bao nhiêu chán ghét Thành Ý Văn, mà là nàng sợ Liễu Khinh Ca sẽ không cao hứng, hơn nữa chính mình cũng không muốn cùng Thành Ý Văn ăn cơm trưa.


"Chỉ sợ không được, Liễu tổng hẹn ta."


Hoa Ngữ An thông thường đều cùng Liễu Khinh Ca ra ngoài ăn cơm trưa, đây đã thành thói quen của hai người.


"Ngữ An... Lần này ta thật sự có việc cùng ngươi nói..."


Thành Ý Văn nói xong, Hoa Ngữ An vốn dĩ muốn nói có chuyện gì nói trong điện thoại là được, không cần chạm mặt, nhưng mà lúc này Hoa Ngữ An mới nhớ tới, nàng đã kéo Thành Ý Văn vào sổ đen.


"Mẹ ta nàng... Nhanh không được... Nàng muốn ngươi đi thăm nàng, nàng còn không biết chúng ta..."


Thành Ý Văn đứt quãng nghẹn ngào mà nói, trong nháy mắt Hoa Ngữ An ngẩn ra, trong đầu trống rỗng, Thành Ý Văn là gia đình đơn thân, mẹ của hắn cũng rất thương yêu chính mình, thập phần hòa ái dễ gần, không thể tưởng tượng được...