[Đam Mỹ] Xuyên Không Bất Đắc Dĩ

Chương 17: Mọi chuyện đều là thật…..? Giấc mơ ấy…….thật đẹp…




Tại Trung, này, đừng ngủ nữa, dậy đi.”

Bị gọi dậy khi đang ngủ ngon, Tại Trung chậm chạp nâng mí mắt lên, nhưng, trước mắt cậu là……..

A Võ? A Bắc? Còn có, A Nội??

Lại quay tứ phía nhìn dáo dác, là trường học? Sao lại như thế?

Ta hình như…..Đúng ra ta không phải ở nơi này thì phải?

“Này, tiểu tử kia, chịu dậy rồi à?! Thật không hiểu nỗi mày, lần nào đi học cũng lăn ra ngủ như chết vậy, thế vì cái gì thành tích mày lúc nào cũng xuất sắc thế hả?”

Không sai, những người đứng đây đều là đám bạn thân cậu, bởi chỉ có bọn họ mới nói chuyện với cậu như thế……Nhưng mà, tại sao cứ có cảm giác đã quên mất thứ gì đó rất quan trọng? Rốt cuộc đã quên chuyện gì? Nhớ không ra…..

“Này, tiểu tử, vẫn còn mơ sao? Vì cái gì không nói lời nào?”

“Nga, không có gì, đã tan học chưa?”

“Rồi, chẳng phải đã nói sẽ đến nhà A Bắc sao, mày nếu muốn đổi ý thì tao nghĩ mày chán sống rồi.”

“Đầu mày chứa nước à? Tao nói không đi bao giờ?” Hết thảy đều như cũ, nhưng vì cái gì ta vẫn cảm thấy mình không thuộc về thế giới này?

“Giờ cũng không còn sớm nữa.”

“Đi thôi.”

“Ơ…..”

“Sao thế?” Chẳng phải nói đến nhà A Bắc à? Vì cái gì lại bất động thế kia?

“Tao nghĩ, để mai đi cũng được…..!”

“Mày nói gì thế?” Đột nhiên cười hề hề khiến ta chẳng hiểu gì =3=

“Đúng đó, A Võ nói đúng, bọn tao còn chút việc cần làm, đi trước đây!” Tên Trịnh Duẫn Hạo kia đến cùng thì chúng ta còn có thể chơi đùa thoải mái sao?

“Aish, này!!” Ba thằng chết tiệt, nhất định có vấn đề!!

“Tại.”

Hử? Ai gọi ta?

Tại Trung vừa quay lại thì thấy…..

Hắn là, ai? Ta biết hắn, chắc chắn! Chẳng lẽ bọn A Võ kỳ lạ như thế là vì nhìn thấy người này sao…..?

“Tại, chúng ta đi thôi.”

“Duẫn Hạo!” Đúng rồi, hắn là Duẫn Hạo………

“Hửm? Sao thế?”

“Này, Trịnh Duẫn Hạo! Chúng ta nhất định phải cạnh tranh công bằng, ngươi sao có thể đê tiện như thế!”

“Yah, tên họ Hàn kia, chỉ có vậy mà cũng mắng ta đê tiện? Đầu ngươi có vấn đề à?”

“Ngươi có ý gì!!”

“Các ngươi, các ngươi sao lại đến đây?” Ta nhớ ra rồi, bọn họ, không phải là người ở cổ đại sao? Vì cái gì………

“Tại? Ngươi nói gì thế, vì sao bọn ta đến đây? Đương nhiên là để đón ngươi đi a.” Duẫn Hạo bình tĩnh nói.

“Tại, ngươi không thoải mái sao, ta đưa ngươi đến phòng y tế.”

“Tránh ra, ta sẽ đưa Tại Trung đi!”

“Cái gì? Tên họ Trịnh chết tiệt!”

“Aish, các ngươi……” Đầu đau quá….bọn họ…..rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?

“Tại bảo ngươi dừng lại.”

“Thế sao ngươi không dừng?!”

“Hai ngươi im lặng hết cho ta!”

“Vâng!” Họ Hàn chết tiệt! Dám học theo cách nói chuyện của ta!

“Vâng!” Họ Trịnh thối! Dám học theo cách nói chuyện của ta!

Đột nhiên bóng tối bao trùm tất cả…..

.

.

.

Khi Tại Trung tỉnh lại lần nữa…..

Quả nhiên chỉ là giấc mơ…..Vẫn là không cách nào quay về tương lai…..

“Tại, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại!”

“Canh?” Ta vừa muốn ngồi dậy, nhưng mà, cả người đau đến nước mắt cũng chảy xuống.

“Đừng cử động, ngươi bị thương rất nặng a, từ khi ta cứu ngươi đến giờ, ngươi đã hôn mê suốt bốn ngày rồi…”

“Thì ra, ta vẫn chưa chết a…..” Bây giờ việc duy nhất có thể làm chính là nâng khóe miệng cười buồn.

“Tại, đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy. Bây giờ sức khỏe ngươi vẫn còn rất yếu, trước cứ nghỉ ngơi đi.”

“Canh, sao ta lại ở đây?”

“Là Thiên Đồng tìm thấy ngươi ở bờ sông, khi hắn đưa ngươi về đây, cả người ngươi đều là máu, không nơi nào không bị thương……Dọa ta sợ một phen, may sao cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại.”

“Thì ra, vực sâu như thế cũng có đáy…..” Xem ra bên dưới vách núi hôm nọ là một con sông a, hơn nữa con sông này lại thông với Duyệt thành. Vì thế Thiên Đồng mới tìm được ta.

“Tại, ngươi đang nói gì thế? Có thể nói ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

“Ân, không có gì, chỉ là ta vô ý trượt chân rồi rơi xuống vực thôi….”

“Thật chứ?” Trực giác cho ta biết Tại đang che giấu chuyện gì đó.

“Ân.”

“Ta cho người đưa ngươi về Kiến thành nhé?” Nếu ngươi đồng ý thì ta nhất định sẽ làm vậy.

“Không!” Tại Trung kích động nói lớn.

“Quả nhiên, Tại, ngươi đang có chuyện giấu ta chuyện gì đúng không! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“…………Y, đã quay về.” Tại Trung hít sâu một hơi, nói.

“Y? Không phải hắn đã………”

“Không hề, hơn nữa, chúng ta đã hoán đổi linh hồn. Kim Tại Trung ngươi từng quen biết chẳng qua chỉ là một Kim Tại Trung sống trong thân thể của Y. Nhưng Kim Tại Trung của hiện tại, người đang ở ngay trước mắt ngươi mới chính là Kim Tại Trung, dù là linh hồn hay thân thể đều thuộc về Kim Tại Trung. Canh, ta không muốn quay về, nhưng, ta bây giờ đã không còn là Y nữa. Thân thể không phải mà linh hồn càng không! Ngươi còn chấp nhận cho ta ở lại đây không?”

“Tại……..Không ngờ, bộ dáng của ngươi và Y giống nhau đến thế…..Ở lại đi. Trong mắt ta, dù ngươi có mang bộ dáng của ai đi nữa thì ngươi vĩnh viễn vẫn là Kim Tại Trung mà ta biết.”

“Nếu bây giờ, Y xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi vẫn có thể đối xử với ta như trước?”

“Đừng nói những lời này, ngươi chính là ngươi! Dù hiện tại Y có quay về thì ta vẫn như cũ không bỏ mặc ngươi. Có phải tên Trịnh Duẫn Hạo chết tiệt ki………”

“Canh, đừng nhắc đến hắn nữa………” Hận? Không phải, này là sợ hãi! Sợ hãi mỗi khi nhớ đến người luôn miệng nói yêu ta, đến cuối cùng cũng chính hắn là người đuổi ta đi…..

[Hắn nói, hắn không muốn gặp lại ngươi bất cứ lần nào nữa. Hắn nói, nếu chúng ta khôi phục nguyên trạng, hắn sẽ đuổi ngươi ra khỏi Vương phủ……]

Những lời này của Y vẫn tồn tại trong đầu ta…….Khi những lời này được nói ra đó cũng là lúc thế giới của ta ngừng quay…….

“Tại……..” Bàn tay to lớn nhưng vô cùng ấm áp của Hàn Canh vuốt tóc Tại Trung như lời an ủi.

“Canh, vì sao hắn có thể thay đổi nhanh như thế…..Một khắc trước vừa nói yêu ta, nhưng, ngay khắc sau, trong mắt hắn đã là hình bóng của kẻ khác……”

“Tại, đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi.”

“Ân………”

“Đại phu nói ngươi phải nghỉ ngơi cẩn thận, chân của ngươi đã gãy rồi, nếu không cẩn thận chăm sóc thì khả năng có thể đi lại như trước kia là rất thấp.”

“Canh, đa tạ…..” Gãy chân? Dù sao ta cũng không cần đôi chân này nữa! Sau này không thể đi lại thì đã sao….

“Nghỉ ngơi đi, đêm nay ta đến thăm ngươi.”

“Ân…..”

~

Kiến thành, Trịnh Vương phủ ~

“Vương gia, vẫn chưa có tin gì của Tại Trung công tử.”

“Phế vật! Ta thực nghi ngờ khả năng làm việc của các ngươi! Chỉ một người cũng tìm không xong!”

“Vương gia, thuộc hạ đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không có chút tin tức…..”

“Đám phết vật các ngươi lui ra hết cho ta!”

“…….Vâng………”

“Duẫn Hạo, ngươi đừng tức giận nữa. Nếu Tại Trung đã quyết định rời khỏi thì ngươi có muốn tìm cũng chẳng được.”

“Y, ngươi không hiểu được đâu…..” Tại đối với ta, rất quan trọng.

“Ta hiểu chứ, ngươi đang rất lo lắng đúng không?”

“Đã nhiều ngày như thế rồi……một chút tin tức cũng không có……”

“Duẫn Hạo……” Y tiến tới muốn hôn Duẫn Hạo.

“Y!” Duẫn Hạo đẩy hắn ra.

“………….”

“Thực xin lỗi.”

“Ân….không sao, ta mới phải xin lỗi ngươi. Không phiền ngươi nữa”

“Đi thong thả…..”

“Ân.”

…..

Đáng giận! Ngươi thế nhưng đẩy ta ra?! Kim Tại Trung đã chết rồi, ngươi vì cái gì vẫn còn lưu luyến hắn? Mọi việc ra nông nỗi như hiện tại cũng không thể trách ta! Là hắn đã cướp đi mọi thứ vốn thuộc về ta! Ta chỉ lấy lại những gì mình có thì có gì sai?! Ta đã không còn là Y của trước kia. Ta khôi phục trí nhớ thì đã sao? Y của ngày trước, hừ, không khác gì một kẻ vô dụng, phế vật! Ngày tháng mất trí nhớ kia đã dạy ta một điều, tại sao cứ phải ngồi chờ người khác cho mình thứ mình muốn?! Vì thế ta đã thay đổi chính mình! Thứ gì mình muốn, nhất định phải không từ thủ đoạn để có được nó!

~

Đêm, Duẫn Hạo một mình đến Dạ Lăng Các.

Tại, rốt cuộc ngươi đang ở đâu? Tại sao phải rời khỏi đây?

“Vương gia?” Tiểu Trúc khó tin gọi.

“Ân, ta chỉ đến nhìn một lát thôi.” Ngay khi hắn muốn quay lưng rời khỏi……

“Vương gia, có những người luôn không biết quý trọng những thứ mình đang có, đến khi mất đi rồi mới biết thì ra thứ đó lại quan trọng với mình đến thế. Ngài nói xem, ta nói như thế có đúng không?”

“Ân…….” Đây là sự thật………

“Vương gia, có vài chuyện ta nhất định phải nói! Dù cho sau khi ta nói xong, Vương gia ngài có thể đuổi ta ra khỏi Vương phủ hoặc thậm chí lấy luôn cái mạng nhỏ này, nhưng ta không quan tâm!”

“Chuyện gì?” Sao lại nghiêm trọng đến thế?

“Vương gia! Ta thật sự rất muốn hỏi ngài một câu, từ khi bắt đầu đến giờ, ngài có yêu công tử không hay chỉ muốn chơi đùa? Vì cái gì từ khi Y công tử đến thì ngay cả nhìn công tử ngài cũng không thèm nhìn? Ngài có biết công tử vì chuyện này đã đau lòng bao nhiêu hay không?! Thế nhưng ngài dường như chút cảm giác cũng chẳng có! Y công tử tuy rằng đã bị thương, nhưng này không phải do công tử muốn thế! Tại sao ngài không đặt mình vào hoàn cảnh của công tử mà nghĩ thử một lần mà suốt ngày chỉ biết trách móc hắn?! Ta hiểu rất rõ, tâm công tử bị tổn thương tuyệt không kém Y công tử dù chỉ một phân! Nhưng ngài thì sao, ngài ngay cả một câu an ủi cũng chẳng buồn nói, ngài có biết vì sao công tử lại quyết định rời khỏi hay không? Đó là vì tâm công tử đã chết! Chẳng phải ngài luôn miệng nói yêu công tử hay sao? Vì cái gì khi mọi chuyện xảy ra thì ngài hoàn toàn không đặt sự tồn tại của hắn vào mắt, vào tim? Ngay cả ta cũng nhìn ra Vương gia đây chưa từng yêu công tử, từ đầu đến cuối chỉ xem hắn như thế thân của Y công tử mà thôi. Người ngoài như ta nhìn vào còn biết thì huống chi kẻ trong cuộc như công tử?! Giờ thì tốt rồi, bây giờ công tử đã có thể quay về làm chính mình nên hắn chẳng còn vướng bận gì cả, đương nhiên sẽ chọn rời khỏi a, chẳng lẽ cứ ngồi chờ đến khi Vương gia ngài đến đuổi sao? Còn có, ta nghĩ Vương gia đây không nên hi vọng thêm nữa làm gì, bởi nếu công tử đã muốn đi thì hắn sẽ tìm mọi cách để ngươi không thể tìm được! Đây là hậu quả của việc ngươi đã bỏ mặc công tử! Công tử nhất định đã rất đau lòng…..Những gì ta muốn nói đã hết! Muốn chém muốn giết, tùy Vương gia.”

Thì ra, ta đã khiến Tại đau khổ nhiều như vậy…..Đối với Y chẳng qua chỉ là áy náy mà thôi. Nhưng, ta đã khiến Tại hiểu lầm! Là những lời của Tiểu Trúc khiến ta nhận ra, hiểu được, thì ra những gì ta làm đã khiến hắn tổn thương nhiều như thế. Nhưng mà, rốt cuộc hắn đang ở đâu cơ chứ…….

Vốn nghĩ rằng mình sẽ chết, nhưng Tiểu Trúc không ngờ sau khi Duẫn Hạo nghe xong những lời này chỉ đơn giản xoay người rời đi……

Vương gia, mong ngươi có thể hiểu hết những gì ta nói. Công tử, đây là việc duy nhất Tiểu Trúc có thể làm cho ngươi, ngươi nhất định phải trở về a.

~

“Vương gia, vẫn không có tin tức.”

“Tiếp tục tìm!” Duẫn Hạo thở dài, tay ấn ấn huyệt Thái Dương.

“Duẫn Hạo, nên dừng lại thôi, dù có phái bao nhiêu người đi tìm cũng chỉ phí công vô ích!”

“Y……..”

“Nghe ta, đừng tìm nữa.”

“Không, nhất định có thể tìm được Tại.”

“Không có khả năng, hắn đã chết rồi!”

“Y, ngươi đang nói gì thế?!”

“Ta nói, hắn, Kim Tại Trung, đã chết rồi! Là chính mắt ta nhìn thấy hắn rơi từ vách núi xuống vực sâu! Ta nói hắn rời khỏi chỉ để gạt ngươi mà thôi!”

“Y……đừng đùa được không, việc này không buồn cười chút nào……”

“Ta không đùa! Hắn thật sự đã chết! Ngươi vĩnh viễn cũng không tìm được hắn!”

“Chính mắt ngươi nhìn thấy hắn rơi xuống?! Nhưng ngươi không kéo hắn lên?! Tại sao?!!!” Duẫn Hạo kích động nói.

“Vì ta hận hắn! Hắn đã cướp đi toàn bộ những gì ta có!”

“Y, ngươi thay đổi!”

“Đúng! Ta thay đổi! Vì chỉ có như vậy ta mới có thể bảo vệ chính mình! Ta có thể nói cho ngươi biết, hiện tại ta căn bản không hề yêu ngươi! Tranh giành với Kim Tại Trung chẳng qua chỉ vì không cam lòng mà thôi! Hơn nữa, ta có cố kéo hắn lên, nhưng là chính hắn đã gạt tay ta ra! Ngươi có biết vì sao không? Bởi hắn nghĩ ngươi yêu ta! Ha ha ha, vì thế hắn đã chọn cái chết! Nói cách khác, kẻ hại hắn chết, chính là ngươi, Trịnh Duẫn Hạo!”

Thì ra, sau khi một người mất đi trí nhớ thì về sau dù có lấy lại mảnh ký ức kia vẫn không thể quay lại làm chính mình của ngày trước được……Đây là những gì ta học được qua những chuyện đã xảy ra………

Bây giờ, dù cho ta và ngươi không thể tiếp tục ở cùng một chỗ thì ta cũng không để cho ngươi và Kim Tại Trung hạnh phúc! Ngươi vẫn là nên, mang theo cảm giác day dứt này đến cuối đời đi……

[Kẻ hại hắn chết, chính là ngươi, Trịnh Duẫn Hạo!]

Tuy Y đã rời khỏi nhưng những lời Y nói thì vẫn văng vẳng bên tai Duẫn Hạo, từng câu từng chữ cứ như vậy mà đâm thẳng vào tim hắn…