[Đam Mỹ] Xuyên Không Bất Đắc Dĩ

Chương 10: Canh cũng……Yêu ta? Sao lại trùng hợp như vậy




Khi bọn ta về đến Hàn Vương phủ đã là chuyện của chạng vạng hôm sau, mệt chết ta!!  Tất cả là vì tên Trịnh Duẫn Hạo chết tiệt đó, ngay tại hoàng cung,

Bây giờ ngay cả mắt ta cũng chẳng còn sức để mở 

“Vương gia, Tại Trung công tử, hai người đã về.” Thiên Đồng cung kính nói.

“Ân, Nhã Lưu đâu?”

“Vương gia, nô tỳ đây ạ, xin hỏi Vương gia có gì phân phó.”

“Đưa Tại Trung công tử về Ảnh Vũ Các nghỉ ngơi.”

“Vâng, bữa tối có cần gọi Tại Trung công tử ra không?”

“Không cần, cứ để Tại Trung công tử nghỉ ngơi.”

“Vâng, công tử, mời.”

Ô ô ô, Canh, ngươi quả thật là con giun trong bụng ta T^T Ta nghĩ gì ngươi đều biết.

Ảnh Vũ Các ~

Như thường lệ, Nhã Lưu cứ dính lấy ta như oan hồn, nói gì mà phải chăm sóc, hầu hạ! Xem ra vài hôm nữa ta phải dán cái miệng của nha đầu này lại thôi. Mỗi khi nhớ đến Duẫn Hạo hôm qua ta lại bất giác rùng mình. Quay về? Aish, trễ vài hôm cũng được mà, giờ ta ngủ thôi.

“Công tử, người nghe nô tỳ nói gì không? Công tử, công tử…….”

Thấy ta không phản ứng hay đáp lại, nàng rốt cuộc cũng im lặng.

~

“Công tử, tỉnh dậy đi, người phải ăn uống chút gì mới được.”

“Nga, thôi rồi.” Mặt trời đã lên cao rồi, không ngờ ta lại ngủ lâu như thế

“Nô tỳ sẽ đi lấy nước cho công tử rửa mặt.”

“Ân, Vương gia đâu?”

“Vương gia rất bận, sau khi trở về từ hôm qua vẫn chưa được nghỉ ngơi, giờ ngài ấy có lẽ đang ở thư phòng.”

“Nga.”

“Nô tỳ cáo lui trước.”

Vẫn chưa nghỉ ngơi sao?? Chẳng lẽ mỗi ngày Canh đều bận như thế sao? Thế vì cái gì từ trước đến nay ta không hề biết? Mỗi ngày đều có thể gặp và trò chuyện cùng Canh a, hoàn toàn khác với tên Trịnh Duẫn Hạo chết tiệt kia =3=

“Công tử, cho phép nô tỳ giúp người rửa mặt chải đầu.”

“A, không cần, ngươi cứ lui ra đi.”

“Vâng.”

Thủy a thủy, lạnh như băng thế này……A? Khoan đã, hình như ta đã quên mất một việc rất quan trọng thì phải? Là gì thế nhỉ? A, đúng rồi, Duẫn Hạo bảo ta quay về Kiến thành ˊˍˋTa nghĩ nát óc cũng không biết nên nói với Canh như thế nào, làm sao đây??

“Công tử.”

Ai ngoài cửa vậy?

“Mời vào.”

“Nga, là Thiên Đồng a, có chuyện gì sao?”

“Vương gia biết công tử đã tỉnh nên cho người mang đến vài món ăn nhẹ.”

“À, đặt đấy đi.”

Chỉ thấy ba bốn a hoàn phía sau Thiên Đồng đặt rất nhiều món ăn lên bàn.

“Nhiều thế? Ta ăn chắc chắn không hết, hay là, gọi Vương gia đến đây đi, hắn hẳn chưa ăn đi?”

“Công tử, Vương gia còn rất nhiều việc cần giải quyết, e là…..”

“Thiên Đồng, ta hỏi ngươi, bình thường Vương gia cũng bận thế sao?”

“Vâng.”

“Thế, thế vì cái gì mỗi ngày hắn đều có thời gianđến Ảnh Vũ Các?”

“Nga, đó là vì mỗi ngày Vương gia đều cố gắng xử lý hết công việc rồi đến bồi công tử. Chẳng qua sau lần tiến cung này, công việc của hai ngày cộng lại nên Vương gia phải tập trung giải quyết cho xong.”

“Nga, ngươi, ngươi lui ra đi.” Oa ≥◊≤ Thì ra Canh hằng ngày vẫn bận như thế?? Ta vẫn nghĩ hắn nhàn rỗi không có việc gì làm, aish, lại một lần nữa ta cảm thấy hắn tốt hơn tên Trịnh Duẫn Hạo kia! Lương tâm tên đó đúng là đã bị chó tha rồi! Mặc cho ta đi đâu làm gì, suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào xử lý công việc. Hừ!

Để xem có món gì nào…..Oa, đẹp quá nha!! Ăn thì thật tiếc, phải ăn món nào trước đây? Này sao? Không được!! Đẹp không thua gì món kia! Cái này? Cũng không được, bày trí hệt như con thỏ thế này, ngươi bảo ta làm sao ăn đây?

“Tại Trung?”

“A, Canh? Sao ngươi lại đến đây? Chẳng phải Thiên Đồng nói ngươi…..” có nhiều việc phải làm lắm sao?

“A, ta xử lý xong rồi nên đến thăm ngươi, đang làm gì?”

“A, ta? Ta đang nghĩ xem nên ăn món nào trước. Tại sao ngươi bảo bọn họ chuẩn bị những món đẹp thế này cho ta cơ chứ, bày trí đẹp như thế, sẽ rất tiếc nếu phải ăn chúng a.”

“À………” Thì ra đây chính là nguyên nhân của việc đứng yên nhìn những món này?

“Không được cười, nếu cười ta liền một cước đá ngươi ra khỏi phòng!”

“Được, ta không cười, ngươi nhanh ăn đi, không đói sao?”

“Nha, ngươi cũng ăn đi. Nhã Lưu nói với ta rằng ngươi từ hôm qua về đến cũng chưa kịp nghỉ ngơi đúng không? Như thế là không được, nếu ngã bệnh thì sao? Cả đêm xem công văn, hẳn hai mắt đã rất mỏi đi? Ta giúp ngươi xoa mắt nhé!”

Nhìn khuôn mặt lo lắng của Kim Tại Trung, Hàn Canh cố nén giận, nha đầu Nhã Lưu kia cái gì cũng nói với Tại Trung làm gì cơ chứ.

“Đừng cử động, nhắm mắt lại. Nếu ta làm không đúng, sơ ý khiến hai mắt ngươi có mù cũng đừng trách ta.” Tại Trung có chút xấu hổ nói.

“Hảo…..” Hàn Canh cười nhẹ.

“Ta biết cả rồi.” Tại Trung tuy nói chuyện nhưng vẫn không dừng tay, tiếp tục giúp Hàn Canh xoa xoa hai mắt.

“Chuyện gì?”

“Thiên Đồng nói với ta rằng hằng ngày ngươi có rất nhiều việc phải làm,đúng chứ?”

“………..”

“Ngươi không được không trả lời, ta biết Thiên Đồng sẽ không lừa ta. Ta nói ngươi này, nếu nhiều việc như thế thì ngươi không cần miễn cưỡng mỗi ngày đều đến thăm ta đâu.”

“Nói như vậy, ý ngươi là, ngươi không muốn gặp ta?” Hàn Canh cố ý dùng vẻ mặt buồn rầu khi nói câu này.

“Không phải! Ngươi bị ngốc sao, ta là nói, nếu ngươi có việc cần làm thì cứ từ từ xử lý. Ta không phải tiểu hài tử nên dù ngươi không đến thăm ta một ngày thì cũng không có việc gì.”

“Ta còn nghĩ rằng ngươi không muốn nhìn thấy ta…..” Hàn  Canh nhẹ nhàng nói.

“Không thể nào.”

“Tại Trung, ngươi thích ta không?”

“Thích chứ.”

“Giống như, giống như thích Trịnh Duẫn Hạo không?”

“Ngươi nói gì thế?”

Bị nói trúng tim đen nên mặt Tại Trung đỏ lên nhanh chóng. May sao khi hỏi câu này, Hàn Canh vẫn đang nhắm mắt.

“Ngươi thích Trịnh Duẫn Hạo, đúng không?”

“Ách……”

“Ta biết chứ, ánh mắt các ngươi nhìn đối phương…..Ta đương nhiên nhìn ra. Ngươi muốn quay về bên cạnh hắn sao?”

“Ta……..” Không ngờ Canh đã mở lời trước, nếu bây giờ nói ‘đúng vậy’ thì có thể giải quyết vấn đề ngay hay không? Nhưng mà, làm như thế thì rất không công bằng với Canh a!

“Nói cho ta biết.” Hai tay nhẹ nhàng giữ tay Kim Tại Trung lại, mở lớn hai mắt, nghiêm túc hỏi.

“Cái kia, ta cũng không biết.”

“Nếu ta nói, có thể ta đã yêu ngươi, vậy ngươi nghĩ như thế nào?”

“A? Ngươi? Không không không, chẳng phải ngươi yêu Y sao?”

“Có đôi lúc chính ta cũng không rõ, tình cảm này là vì cơ thể trước mặt là Y, hay do linh hồn bên trong…..”

“Ngươi chắc chắn là yêu Y! Nhất định là vì thân thể ta đang sống là của Y nên mới như thế.”

“Thật ra, tình cảm giữa ta và Y, cũng không giống hoàn toàn những gì người ngoài vẫn nghĩ.

“Có ý gì?

“Thật ra, lần đầu tiên ta gặp Y là năm ta 6 tuổi, mà Y lúc ấy chỉ mới 5 tuổi. Khi đó, ta thấy Y bị một đám côn đồ cao lớn hơn Y rất nhiều đánh đập, trên thực tế thì Y đương nhiên không thể đánh bại những người đó, nhưng vẻ mặt quật cường khi ấy, rất đáng yêu. Ngay lúc đấy ta liền có ý nghĩ kết giao bằng hữu với hắn, Y khi ấy nhìn hệt như một thằng nhóc ăn mày, căn bản chẳng thể nhìn rõ diện mạo hắn. Nhưng mọi chuyện thật ra là, phụ mẫu của Y đột nhiên mất do chiến tranh nên hắn là cô nhi. Ta gọi người đến đuổi những kẻ đang đánh đập hắn đi rồi nói, ‘ngươi nguyện ý đi theo ta chứ’, Y do dự một lúc rồi gật đầu.

Khi đến Vương phủ, giao Y cho nha hoàn tắm rửa sạch sẽ xong thì mọi người đều ngây ra. Hắn là một nam hài rất đẹp, xinh đẹp đến nỗi không ai nỡ đuổi hắn đi. Trên dưới Vương phủ đối xử với hắn rất tốt, ngay cả phụ mẫu ta cũng không phải ngoại lệ, chắc cũng từ lúc ấy nên Ưng thúc đã có thành kiến với Y. Tính cách của Y thường chọc Ưng thúc giận đến đỏ mặt tía tai.

Từ khi hắn đến Vương phủ, hai người bọn ta liền như hình với bóng, thời gian trôi qua rất nhanh, đến năm Y 18 tuổi. Phụ thân ta đề nghị tìm cho hắn một nương tử để yên bề gia thất, khi đó ta đã phản đối kịch liệt. Cảm giác ấy, hẳn là thích, là yêu đi? Vì thế bọn ta đã ở cùng một chỗ.

Nhưng mà, đến khi Y gặp Trịnh Duẫn Hạo! Chính tên đó đã cướp Y khỏi ta, cũng chính khi ấy ta đã biết Y càng ngày càng rời xa ta. Ta đến Trịnh Vương phủ tìm Y không phải lần một lần hai, ta muốn dẫn Y đi, nhưng mà, Y đã lắc đầu. Ta biết Y đã phải lòng tên họ Trịnh ấy. Nhưng khi ta hỏi Y rằng có phải hắn đã yêu Trịnh Duẫn Hạo hay không thì hắn lại phủ nhận. Ta biết hắn chỉ là chưa xác định mà thôi. Khi ta biết Y không yêu mình, ta hoàn toàn không tức giận, chỉ là nghĩ rằng, Y là của ta, không ai được phép cướp đi.

Bây giờ ta mới hiểu được đó chính là một loại thói quen. Thói quen có Y bên cạnh, thói quen Y là của ta, thói quen nghe Y nói yêu ta, và cũng có loại thói quen nghĩ rằng bản thân mình có tình cảm với Y.Thói quen này khiến ta không rõ tình cảm thật sự của mình. Đến tận khi ta một lần nữa gặp Y ngay tại Duyệt thành. Khi ấy Y đã nói mình không phải Y mà là Kim Tại Trung, ta đã nghĩ hắn chỉ là đùa cho vui thế thôi nên không để ý đến. Nhưng mà, hiện tại ta biết rất rõ, Tại Trung, ngươi hoàn toàn không phải Y.

Ngươi và hắn rất khác nhau, cảm giác khi gần ngươi hoàn toàn không giống loại thói quen như với Y…..Khi ta thấy ngươi bị Duẫn Hạo kéo đi thì tim ta như đã đi theo ngươi mất rồi. Khi nhìn thấy ánh mắt của hai người các ngươi, cảm giác lo sợ xuất hiện, ta rất sợ ngươi sẽ rời khỏi ta. Cảm giác lo sợ này xuất hiện kể từ khi được gặp ngươi tại Duyệt thành. Vì thế, dù sao đi nữa, mỗi ngày ta đều đến tìm ngươi. Vì ta sợ nếu ngươi không thấy ta thì sẽ quay về bên cạnh tên kia.

Tại Trung, đáp ứng ta, đừng đi, được không?”

“Canh, tại sao ngươi vô duyên vô cớ lại có tình cảm với ta, ta thì có cái gì tốt? Y là tài tử, ta thì cái gì cũng không biết. Cả ngày chỉ biết mang thêm phiền phức vào nhà. Ta không phải người tốt, ngươi đừng thích ta được không.” Không xong rồi, không xong rồi.

“Tại Trung, đừng đi…..”

“A?…….” Chết mất thôi, ta nên làm gì đây?

“Ngươi thật sự phải về Kiến thành sao?”

“……Ân…..Duẫn Hạo đã nói….” Ô ô ô ~~ Canh, ta thực xin lỗi ngươi.

“Xem ra, ta lại bại bởi hắn.”

“Canh, ngươi đừng như vậy được không, chúng ta vẫn là bằng hữu mà.” Nỗi buồn hiện rõ trong đôi mắt Canh a T^T

“Bằng hữu? Quan hệ của chúng ta không thể dừng lại ở hai từ này như thế! Ta ra lệnh ngươi rời khỏi Trịnh Duẫn Hạo!”

Ách, ánh mắt này của Canh, ta chưa từng thấy qua. Nhưng ngay lúc này nó khiến ta không rét mà run.

“Ngươi sẽ cho ta đi chứ?”

“Ngươi nếu muốn quay về thì ta cũng chẳng còn lý do gì ngăn cản. Chẳng qua, nếu tên kia không tốt với ngươi thì nơi đây lúc nào cũng mở rộng cửa chào ngươi quay về.”

“Khoan hãy nói chuyện này, không phải ngươi đã nói sẽ đi cùng ta đến khách điếm vừa khai trương sao? Này coi như bữa tiệc chia tay nhỏ của chúng ta nhé, được không?” Canh, ngươi lúc nào cũng rất tốt với ta.

“Ân……”

Hệt như những ngày thường lệ, Canh và ta. Nhưng cái khác duy nhất chính là, lần này ra đi, ra sẽ rời khỏi nơi này, rời khỏi Duyệt thành, rời khỏi Canh. Trở về bên cạnh tên Trịnh Duẫn Hạo chết tiệt kia! Ta nghĩ mình sẽ phải tiếp tục những ngày tháng đau khổ rồi ~

Ta cũng rất giận chính mình, Canh tốt với ta như thế, vậy mà ta lại chê không cần, cố tình chọn tên Trịnh Duẫn Hạo thối kia! Rốt cuộc ta quyết định đúng hay sai? Aish, Trịnh Duẫn Hạo, ngươi cứ ngồi đấy chờ, có một tên ngốc sắp về bên cạnh ngươi đây. Canh này, chúng ta về sau vẫn sẽ làm bằng hữu của nhau nhé.