Nếu bạn không tin mà quỷ, thần linh thật sự tồn tại thì hãy để tôi chứng minh cho bạn thấy! Bây giờ là rạng sáng, bốn thằng con trai đang đứng quanh cái đĩa trên cái bàn nhỏ bên trong ngôi nhà gỗ nhỏ. Rốt cuộc họ đang làm gì vậy? Vẫn chưa biết à? Được, vậy để tôi tiếp tục câu chuyện của mình nào.
Tôi tên Kim Tại Trung, năm nay đã hai mươi cái xuân xanh, cạnh tôi là ba người khác, họ chính là ba thằng bạn chí cốt của tôi! Nói đến họ thì chỉ có hai từ ‘rất tốt’. Chẳng qua tính tình có phần cổ quái và thần kinh có chút không bình thường mà thôi! Này còn không phải sao? Hôm qua vừa được giảng về vấn đề linh hồn có tồn tại hay không thì hôm nay liền kéo nhau đi tìm hiểu! Giữa đêm không chịu nằm ở nhà quấn chăn ngủ mà lật đật chạy lên núi tìm thần tiên! Cho phép tôi chửi thề một câu! Ai bảo làm anh em với ba thằng đấy làm gì, nếu chúng đi mà tôi không đi thì thật rất không có nghĩa khí!
Một lát sau, hình như cái đĩa có chút phản ứng! Xem ra lần thực nghiệm này đã thật sự thành công! Chỉ là…..Làm sao mới có thể thỉnh ‘nó’ tới đây? Tôi nghĩ ba thằng dở hơi này vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này…..
“Đĩa thần! Người ở đó sao?” A Võ quyết định thử trước.
Cái đĩa di chuyển nhẹ một cái, mà hướng nó chỉ lúc này chính là, là…..
Xem ra này là chuyện rất hoang đường! Mong sao bọn họ nhanh chóng hỏi cho xong để tôi còn về ngủ! Ngày mai không có giờ học! Thật may quá!
“Xin hỏi đĩa thần, tôi có thể hỏi người vài câu hay không?”
Này A Võ, mày thừa biết cái đĩa ấy không thể nào nói chuyện được mà vẫn hỏi? Đúng là rất rất lãng phí thời gian của tao!
“Xin hỏi đĩa thần, rốt cuộc trứng có trước hay gà có trước?”
Này A Bắc, tao thật rất muốn tặng mày một cước! Hỏi cái gì vậy? Cuối cùng chỉ còn A Nội chưa hỏi, nhưng thằng này cũng chẳng khá hơn hai thẳng kia là bao.
“Xin hỏi đĩa thần, kiếp sau con là nam hay nữ?”
Cái gì? Nó vừa hỏi câu gì vậy…..Tôi sắp điên lên rồi! Đến giờ tôi mới thật sự biết rõ ba thằng bạn chí cốt của mình! Giờ chắc đến lượt tôi hỏi đi? Vốn tôi không hỏi cũng chẳng phải vấn đề gì, chỉ là sau khi nghe những câu họ hỏi…..aish, tôi nghĩ ngay cả đĩa thần cũng muốn đè bẹp họ!
Khi tôi vẫn đang nghĩ sẽ hỏi câu gì thì đột nhiên một luồng sáng từ đâu phát ra, tôi không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Sau đó, tôi bị cuốn vào một khoảng không vô định rồi rơi xuống! Hệt như vừa bị ném xuống từ tòa nhà mấy trăm tầng, chẳng qua trước mặt tôi lúc này chẳng phải đường lớn! Càng không phải biển khơi! Mà là…..Tạm thời mà nói, chính tôi cũng không biết đây là nơi nào a!
Sau khi luồng sáng ấy biến mất, những người bên trong ngôi nhà gỗ nhỏ ấy từ từ mở mắt, ban đầu vốn có bốn người nhưng nay chỉ còn lại ba.
“A? Tại Trung…..” Ai đó lên tiếng.
“Hình như biến mất rồi!”
“Đúng vậy! Tao cũng nghĩ thế!”
“Sự thật đã chứng minh rằng đĩa thần có tồn tại!”
“Tao phải về viết một bài văn dài để cảm thán!”
“Nhưng mà, Tại Trung làm sao bây giờ?”
“Đừng lo, thằng đó mạng lớn lắm nên không chết được đâu.”
“Đúng! Đúng!”
Ba tên ngốc này! Rốt cuộc có phải bạn chí cốt với nhau hay không? Tôi đây đã biến mất không một dấu vết! Nếu tôi vẫn còn ở hiện trường thì chắc chắn đã đá cho mỗi thằng một cước rồi! Đáng tiếc đáng tiếc. Tôi ngay cả chính mình ở đâu cũng không biết! Ông trời a! Tuy Kim Tại Trung tôi có đẹp trai hơn người khác một chút, thành tích tốt một chút, tính cách cũng quái đản một chút, đi đâu cũng được hâm mộ một chút nhưng cũng không cần đối xử với tôi như thế a! Người thỉnh đĩa thần cũng không phải tôi mà! Ai nói ông trời có mắt? Là ai nói hả? Đem người đó đến đây, giết! Rất nhanh sau đó, tôi dần chìm vào hôn mê…..
~
Cuối cùng ý thức cũng về với tôi! Tôi có thể cảm nhận rất rõ mình đang nằm trên giường! Chẳng lẽ…..Tôi đang ở bệnh viện sao? Không phải! Từ khi nào bệnh viện lại có mùi thơm như thế? Sự hiếu kỳ đã thôi thúc tôi nhanh chóng mở lớn hai mắt.
Nhìn lên trên, nhìn sang trái lại quay sang phải, sau đó cúi xuống dưới…..Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi đúng là đang nằm trên giường! Nhưng mà….Căn phòng này….Vô cùng kỳ lạ! Mười phần là căn phòng được trang trí hệt như thời cổ đại Trung Quốc! Kinh nghiệm nhiều năm đã cho tôi biết điều này! Đương nhiên nếu ai đó không tin những gì đang xảy ra với mình thì hẳn sẽ nghi ngờ liệu mình có đang nằm mơ hay không! Nhưng tôi có thể chắc chắn! Người đó nhất định đã tỉnh ngủ! Còn không phải sao? Bạn nhìn thử xem có ai đang mơ vẫn có thể nghĩ ‘Này rốt cuộc có phải sự thật?’ hay không?
Nếu đây đúng là sự thật thì tôi chỉ còn biết nhận mệnh! Tiếp tục nằm đây cũng không phải biện pháp! Đứng lên nhìn xung quanh, không tồi.
Xem ra này là phòng của nam nhân! Nhìn lại quần áo trên người mình, hơn nữa tóc cũng rất dài! Tôi đưa tay………sờ ngực mình theo bản năng, may là nó vẫn bầng phẳng, đưa tay xuống ‘nơi đó’ kiểm tra thử…..May quá vẫn còn! Ai, tôi chỉ có thể chấp nhận số mệnh thôi. Ít nhất tôi vẫn còn là nam nhân, này coi như không tồi. Xem ra gia thế của cơ thể này rất khá bởi bên hông vẫn còn đeo ngọc bội, phía trên có khắc chữ ‘Canh’, này là tên sao? Chắc đó là tên của cơ thể này đi? Tôi không chú ý tới nó quá nhiều, mở cửa bước ra ngoài.
Không biết mặt mũi của cơ thể này ra sao. Nếu không đẹp bằng tôi, tôi thề sẽ tự sát ngay lập tức! Đúng! Vừa vặn phía trước có cái ao nhỏ, có thể dùng nó để nhìn thử nhan sắc của người này thế nào.
Không nhìn không biết, nhìn rồi liền nhảy dựng! Không ngờ chủ nhân của cơ thể này lại có khuôn mặt giống tôi như đúc! Chẳng qua là người này để tóc dài, bộ dáng thì đủ khiến nam nữ vừa nhìn liền kinh hồn bạt vía! Haiz, nhưng bây đây không phải vấn để đáng để khoe khoang! Là nam nhân nhưng lại đẹp hơn nữ nhân? Này đáng để cao hứng sao?? Quên đi, dù bộ dạng có đẹp thì đây cũng không phải lỗi của tôi! Nhưng dù có là lỗi của tôi đi nữa thì tôi cũng đã sai hai mươi năm nay rồi, xem ra tôi đúng là nghiệp chướng đầy mình a~
“Y thiếu gia, đứng cạnh hồ nước thế này lỡ như ngã xuống thì rất không tốt.”
Y…..Y? Oh my god! Ta(*) nói chủ nhân cũ của cơ thể này….Tại sao ngươi lại dùng cái tên như thế này a? Vô cùng nữ tính! Nói như thế, chữ ‘Canh’ khắc trên ngọc bội có ý nghĩa gì? Khoan đã….Vừa rồi hình như ai đó vừa nói? Ta quay đầu nhìn, quả nhiên…..là một nam nhân! Hơn nữa….Bộ dáng người này hệt như nam nhân bước ra từ phim hoạt hình! Nhìn hắn ta đi! Khuôn mặt tròn tròn, hơi rám nắng, mắt thì nhỏ nhưng mũi lại to, đã vậy môi còn dày! Bên hông còn có một cây đao rất lớn. Ai, đúng là tạo hóa trêu ngươi! Ta nghĩ đây chính là cái gọi là hai cực phân hóa a.
(*) Vì từ hiện đại xuyên không về cổ trang nên xin mạn phép chuyển cách xưng hô a~
“Ngươi là ai?” Tôi hỏi.
“Y thiếu gia lại quên sao? Tiện nhân họ Kiếm.”
‘Lại’?? Xem ra trí nhớ của cơ thể này không được tốt cho lắm! Nhưng mà hắn nói hắn họ ‘Tiện’??
“Nga, thế tên của ngươi là Nhân sao?” Trong đầu vừa nghĩ xong thì miệng liền nói ra.
Tiện…..Nhân……Phụt!! Ta cảm thấy cơ miệng mình đang giật liên hồi.
“A?”
Không thể phủ nhận rằng ngay khi hắn vừa ‘a’ một tiếng, ta cứ nghĩ hắn vì nghe không rõ nên hỏi lại, nhưng mà, ngay giây tiếp theo hắn đã nói
“Thiếu gia đúng là đoán như thần! Vừa gặp lần đầu liền biết tên tiểu nhân!” Dáng vẻ của hắn hệt như thấy thần tiên tái thế.
Chẳng lẽ….Hắn có biết tên mình rất rất kỳ quái hay không? Quên đi, dù sao ta cũng không muốn xen vào.
“Công tử! Người đây rồi!”
Lúc này có một nha hoàn từ đầu đi tới, bộ dáng không tồi tí nào.
“Ân.” Theo lý mà nói, nàng đã gọi ta là ‘công tử’ thì chẳng lẽ vị ‘Tiện Nhân’ đang đứng cạnh ta là đại ca của nàng sao?
“A Kiếm? Quế ma ma lại bảo ngươi tới sao?” Nha hoàng hỏi người tên ‘Tiện Nhân’ đang đứng cạnh ta.
“Đúng thế.”
“Aish, công tử nhà ta vẫn rất khỏe mạnh. Ngươi đi đi.”
Như ngữ khí của nha hoàn này ta phát hiện vị đại ca ‘Tiện Nhân’ bên cạnh ta không phải xuất thân từ gia đình quyền quý.
“Ôi, Tiểu Trúc đại tỷ! Ta cũng muốn được bảo vệ Y công tử như ngươi a!”
Sau khi giọng nói kia vang lên, quay lại liền thấy một lão bà ăn mặc sang trọng đi tới.
“Quế ma ma! Chẳng phải ta đã nói rằng không có việc thì không được tới Ba Bảo điện sao? Nói đi, có phải có người muốn gặp công tử nhà ta hay không?”
Thì ra nha hoàn này tên Tiểu Trúc a, là người của ta sao? Nói như vậy, chủ nhân của cơ thể này có thân phận rất khá? Ngay cả nha hoàn cũng có thể dùng ngữ khí như thế để nói chuyện với người khác cơ mà! Nhưng mà theo đánh giá của ta thì nơi này tuyệt không giống nhà riêng a.
“Ai nha, Di Xuân Viện của ta mở cửa buôn bán! Khách yêu cầu chẳng lẽ ta cứ viện lý do này nọ rồi nói ‘Không’ sao?”
Cái gì? Di…..Di Xuân Viện? Thôi xong…..Não bộ ta nhanh chóng phân tích. Di Xuân Viện = kỹ viện = nơi phong nguyệt! Nói cách khác, Y công tử này = tiểu quan = nam kỹ = bồi nam nhân ngủ? Mà hiện tại ta chính là Y…..Này chẳng phải……Nguy rồi nguy rồi…….Aish! Kim Tại Trung ta một đời anh minh, cứ như vậy mà mất tất cả! T^T
“Được rồi, các người ra ngoài tiếp khách đi. Ta phải giúp công tử chuẩn bị lại một lát!” Tiểu Trúc nói xong liền kéo ta di.
~
Không ổn không ổn……..Tại sao ta lại rơi vào tình cảnh này?? Aish……
“Công tử! Người sao vậy?”
“Nga, không sao….”Vì để phối hợp với tạo hình hiện tại, ta cố ý điều chỉnh ngữ khí của mình sao cho nhã nhặn nhất có thể từ trước đến nay! Nhưng mà rõ ràng…..kết quả không được như ý cho lắm bởi sau khi ta nói xong thì nha đầu Tiểu Trúc kia đã trợn mắt há mồm, nhìn ta như quái vật ăn thịt người…… =..=
“Thật ra công tử, người cùng đừng trách Vương gia. Ngài ấy chẳng qua nhất thời giận dỗi thôi, ta nghĩ ngài rất nhanh sẽ tới đây đón người về! Vương gia hắn thật sự rất thích công tử!”
Nghe xong những lời Tiểu Trúc nói, cả người ta cứng đờ…..
Vương gia? Yêu? Đón về? Nói cách khác………Người tên Y này là……Gay??? Chắc chắn là vậy rồi! Vị ‘Vương gia’ kia không thể nào là nữ nhân được! Cái gì cái gì a? Ta nói vị Vương gia kia chắc chắn là tên biến thái! Bởi nếu hắn thật sự yêu chủ nhân trước của cơ thể này thì sẽ không đưa y đến nơi như thế này!! Nếu ta gặp hắn thì nhất định sẽ đá hắn một cước cho hả giận! Nhưng mà như vậy cũng tốt, bởi ít ra thân phận của ta không phải nam kỹ! Nhưng mà…..tình cảnh hiện tại của ta so với nam kỹ thì có khác gì nhau? =_=||
“Công tử, người cũng biết thân phận mình rồi! Ai mà không muốn được nhìn thấy bộ dáng ‘Nam nhân của Vương gia’ a? Những người này chỉ đến đây vì ham vui thôi. Ai cũng biết công tử là người của Vương gia! Động đến công tử? Tên đó chắc chắn không muốn sống!”
“Tiểu Trúc! Xong chưa?”
Giọng nói của lão bà vừa rồi từ ngoài cửa vọng vào.
“Đến ngay đến ngay!” Tiểu Trúc lớn tiếng đáp lại.
“Công tử, cố cắn răng đi gặp những người đó đi.”
“Ân.”
~
“Nói vậy đây là Y công tử?”
“Chính là tại hạ.” Nhìn nam nhân trước mặt, kẻ đang cố gắng bày ra vẻ nhã nhặn, ta thực rất muốn phun! Chẳng lẽ hắn không biết bộ dáng của mình rất kinh tởm sao?
“Đúng là mỹ nhân!”
“Quá khen!” Ta nghĩ nếu là bình thường thì chẳng nam nhân nào thích được người khác khen là ‘mỹ nhân’…..Tên này nhất định là kẻ điên!
“Tại hạ nghe nói công tử tinh thông cầm nghệ, không biết hôm nay tại hạ có diễm phúc được nghe qua hay không?”
A? Cầm? Ý hắn là đàn của Trung Quốc đúng không? Ta lớn từng tuổi này ngay cả chạm cũng chưa từng! Cái gì mà tinh thông? Đúng là làm khó ta a!
“Công tử, mấy hôm trước tại hạ bị thương ở cổ tay, đại phu nói không nên cử động nhiều.”
“Vậy sao, thật đáng tiếc.”
“Cầm thì không thể đàn nhưng tại hạ có thể biểu diễn thứ khác cho công tử xem.”
“Quả nhiên là đệ nhất tài tử của Duẫn Quốc! Y công tử, mời!”
Nga? Không ngờ Y công tử này là tài tử a…..Không đơn giản! Xem ra ta đã vào vai một nhân vật không tầm thường tí nào…..
“Tại hạ sẽ kể chuyện xưa cho công tử nghe.” Này không phải chuyện cổ tích, chỉ là truyện cười mà thôi.
“Chuyện xưa? Xin mời!”
“Ngày xưa có một người bán thịt heo, bộ dáng rất giống một con heo mập. Có một ngày, người nọ đến mua thịt heo, hắn chỉ vào đầu người bán thịt nói ‘Lão bản! Bán ta nửa cái đầu heo!’. Sau đó, lão bản kia quả thật bổ nửa đầu mình ra. Câu chuyện kết thúc.” Ta biết mình căn bản là đang phá hủy danh tiếng của Y! Nếu Y vẫn còn sống thì chắc chắn hắn sẽ đem ta chém chết! Nhìn đi! Người này ngay cả cười cũng không cười. Aish, đến bao giờ mới có người khen ta có năng khiếu kể chuyện cười đây a?
“Y công tử quả nhiên là đệ nhất tài tử! Tại hạ đã sớm nghe qua thanh danh của công tử, nay được gặp lại bội phục vạn phần! Tuy rằng công tử kể về lão bản bán thịt heo nhưng thật ra công tử là muốn nói làm người không nên dối trên lừa dưới! Tuy chỉ là một câu chuyện đơn giản nhưng để lại ý nghĩa rất lớn, không đơn giản! Không đơn giản tí nào!”
Bội…..bội phục? Ta đây mới là người phải bội phục ngươi! Ta là đang kể chuyện cười a, ngươi lại dạy ta ý nghĩa bên trong? Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì không~
“Y công tử? Sắc mặt của công tử hình như không tốt cho lắm.”
“Đa tạ công tử quan tâm, tại hạ đúng là có chút không khỏe.”
“Vậy tại hạ ly khai trước, Y công tử nhanh về phòng nghỉ ngơi a.”
“Ân, công tử đi thong thả.” Đi đi! Đi càng nhanh càng tốt!
Vài ngày sau đó, ta bắt đầu cảm thấy nhàm chán, đương nhiên! Ngay cả cầm ta cũng chưa từng chạm qua, cứ gặp người khác thì ta lại nói đùa với bọn họ, chỉ là qua mấy hôm thì ta đã rút ra được kết luận! Bọn họ chẳng cười bao giờ! Không ngờ bồi chuyện với bọn họ hệt như nói chuyện với những khúc gỗ với hình dáng khác nhau!
Đúng lúc ta buồn bực thì Tiểu Trúc như gió mà thoắt ẩn thoát hiện trước mặt ta. Này là phát sinh chuyện gì đây?