[Đam Mỹ] Tứ Hôn

Chương 67




Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

Thời điểm Bắc Mộc Thần mang người chạy đến thành, dọc đường đi đều gặp bách tính đang hoảng hốt chạy trốn. Bên trong thành Ứng Thiên ánh lửa đỏ rực, mùi thuốc súng và khói bụi nồng nặc, cho dù là ở đâu cũng đều mang sự hỗn loạn. Gót sắc beng beng cùng tiếng la chém giết đan xen như tiếng sấm không ngừng vang vọng bên tai, mà ở phía cửa thành cũng vang lên từng đợt âm thanh va chạm nặng nề.

"Cung Thân Vương!?"

Tướng lĩnh ở thành nam đang phải trải qua một trận ác chiến, tầm mắt vừa nhìn thấy Bắc Mộc Thần thì tâm theo đó mà rung lên.

"Tình hình trận chiến sao rồi?" Bắc Mộc Thần nhảy từ trên ngựa xuống trầm giọng hỏi.

Trả lời câu hỏi của hắn là một vị tướng lĩnh có khuôn mặt đã đen lại vì khói, thật nhìn không ra diện mạo cũ. Nghe thấy nghi vấn của Bắc Mộc Thần, mắt hắn đỏ chót, nghẹn ngào "Bẩm vương gia, quân địch sĩ khí thịnh, tướng sĩ trong thành mặc dù đã liều mạng chống đối nhưng...." Gã không đành lòng cúi đầu ".... Bây giờ thủ thành cũng chỉ còn có mười lăm người." (*Edit đến đây là cực kỳ khinh bỉ thằng vua)

Bắc Mộc Thần nảy mình, Bách Việt tiến công mạnh như vậy, nếu dựa theo suy đoán cũ của hắn thì trong bốn cửa thành, cửa Nam thành Ứng Thiên là nơi có binh lực hùng hậu nhất, vậy mà ngày hôm nay... Cũng như tình hình chiến trận cửa Nam thê thảm như vậy, vậy thì cửa Bắc, Tây, Đông lại càng có khả năng bị phá trong sớm muộn.

Tướng lĩnh chà sát mặt "May mà Vương gia đến, nếu không e rằng cửa Nam sẽ bị phá chỉ trong một khoảnh khắc."

Sửng sốt chốc lát, Bắc Mộc Thần mới suy nghĩ bình tĩnh lại, bước lên một bước đi tới bên tường thành chuẩn bị xem tình hình trận chiến như thế nào.

"Vương gia, người muốn quy hàng ngày càng nhiều, sợ là chúng ta thủ không nổi Ứng Thiên. Ngài đã đên đây, chúng ta có lẽ sẽ trụ được một khoảng thời gian." Tướng lĩnh thở dài một tiếng, thấp giọng nói "Mà ty chức vừa được cấp báo, hai cửa môn Đông, Tây đều đã bị phá, việc không nên chậm trễ, thỉnh Vương gia mau chóng hồi cung, bẩm báo bệ hạ, để cho bệ hạ sớm ra quyết định."

"Lỹ Tĩnh Nhân lớn mật, ngươi còn ở đây nghe lời đồn, nói vậy là có ý gì!" Thân tín của hoàng đế phái đến không nhịn được lớn tiếng quát, sau đó hướng Bắc Mộc Thần chắp tay "Thỉnh Vương gia đừng để bọn chuột nhắt nhát gan này che đậy, mau chóng suất lĩnh hắc giáp tinh kỵ chuyên tâm kháng địch. Bệ hạ vừa mới sai người đến báo tin, đã phái người của Hổ doanh đến Cung Thân Vương phủ bảo vệ người nhà Vương gia được an toàn. Cho nên, Vương gia không cần phải lo lắng, chỉ cần toàn lực ngăn địch là có thể."

Bắc Mộc Thần nghe xong thì nở nụ cười bi thảm. Bảo vệ?

Hạ bảy miệng ăn của quý phủ Cung Thân Vương, Bắc Mộc Lân nói dễ nghe như vậy hẳn là e sợ hắn lâm trận đầu hàng Bách Việt nên đã chuẩn bị để uy hiếp. Cung Thân Vương phủ nhất định máu chảy thành sống, thây chất thành đống.

Hắn đứng ở nơi cao nhất ở cửa thành, xoay người lại nhìn bên trong thành ứng Thiên lại kinh ngạc khi thấy bên trong đã có binh lính Bách Việt!

Tiếng la giết vang lên liên tiếp, dưới chân bọn họ kia là phiến băng mỏng màu đỏ loét ở cửa cung, giờ này trải qua mấy lần giẫm đạp cũng đã lảo đà lảo đảo.

"Bắn cung!" Bắc Mộc Thần thấy thế không nhịn được lớn tiếng quát.

Những binh sĩ còn sót lại ra sức phản kháng, đã biết là sẽ bại chiến, bọn họ làm như vậy cũng chẳng khác gì thêm muối vào biển. Thủ hạ hắc giáp tinh kỵ của Bắc Mộc Thần không nhúc nhích, các tướng lĩnh một bên lo lắng nhìn Bắc Mộc Thần, mọi người lúc này đều đang chờ hắn phát ra mệnh lệnh.

Người được hoàng đế phái đến giám sát từ lâu đã không kiềm chế nổi nên liên tục hoán vài câu với vương gia. Bắc Mộc Thần lòng như lửa đốt nhưng cẫn án binh bất động, ngoảnh mặt làn ngơ, ánh mắt lạnh lùng nhìn thế chiến lúc này đã nghiêng về một phía.

"Vương gia!" Thân tín mà Bắc Mộc Thần phái đi thăm dò đã cưỡi ngựa chạy đến, sau đó tung người xuống ngựa lao nhanh đến trước mặt hắn.

"Tình huống như thế nào?" Trong mắt Bắc Mộc Thần loé lên một tia sốt ruột, vội càng hỏi.

Thân tín đến bên tai Bắc Mộc Thần "Lữ Tư Dương đã mang theo thánh chỉ tới cầu viện Di Địch, Hổ doanh cùng bệ hạ đã bố trí rất nhiều thuốc nổ ở trong cung như muốn tiến hành hành động gì đó."

Bắc Mộc Thần sau khi nghe xong thì không khỏi cười khổ, quay lại Di Địch cũng ít nhất là ba ngày, tuy nói trong thành lương thảo sung túc nhưng... Hắn ngẩng đầu nhìn về phía tướng sĩ, năm ngàn người mà bất luận là ai cũng sẽ thay lòng, dựa theo tiến trình của Bách Việt, bọn họ liều mạng cũng chỉ kéo dài hơi tàn trong chốc lát, căn bản là không chờ đến lúc Di Địch đến viện trợ.

Bất quá chỉ là thoáng qua thôi thì hành động của Bách Việt đã cấp tốc lên, lúc thành Ứng Thiên đã trong ứng ngoại hợp bị vây hãm!

Thời gian cấp bách, hắn rốt cuộc là dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, khai thành đầu hàng.

Dân chúng trong thành Ứng Thiên sớm đã bị quân đội của Bách Việt vây hãm sợ hãi kêu khóc, rít gào, bốn phía đều hoảng loạn. Ứng Thiên trước kia phồn hoa là thế, vậy mà giờ đây lại bị rơi vào cảnh khốn cùng, đâu đâu cũng có chiến hoả, thế thành hỗn loạn, máu chảy khắp nơi.

Sinh linh đồ thán, khắp nơi khói bụi, cảnh tượng đầy khốc liệt làm Bắc Mộc Thần đau lòng vạn phần.

Mà bất luận là Bách Việt có hành động gì, trong thành Bắc Mộc Lân đã mai phục bởi hoả dược! Chắc chắn hắn cũng cảm thấy hy vọng đầy xa vời nên đã quyết định cùng đồng quy vu tận với Bách Việt.

Bắc Mộc Thần không đành lòng mà khẽ ngẩng đầu, nhìn ánh lửa đỏ ở chân trời kia, xung quanh hắn lúc này cũng đã bị vây lại trong một màn khói thuốc súng.

"Ầm ầm."

Cửa thành đã phải gánh chịu những cú va chạm mạnh như vậy nên dâng phát ra những tiến cót két.

"Vương gia!"

Mọi người không nhịn được cùng hô to lên, tình huống lúc này ngày càng nguy cấp, chuyện phá thành cũng là sớm muộn?

Bắc Mộc Thần đột nhiên nhắm mắt lại, quyết tâm lạnh lùng nói "Người đâu, xuống mở cửa thành, không có lệnh của ta, tất cả mọi người không được ai tự ý khai chiến với Bách Việt!"

"Cái gì!?"

Mọi người vạn cạn không ngờ tới, mệnh lệnh mà bọn họ chờ này giờ lại là như thế, cả đám cùng nhau sửng sốt!

"Vấn Tiêu!" Bắc Mộc Thần rốt cuộc mở mắt ra, hai mắt lúc này đã đỏ lên, thấy mọi người không nhúc nhích thì thở dài một tiếng, nhìn Vấn Tiêu mới đến truyền tin "Ngươi đi xuống cùng ta."

"Vâng, vương gia." Vấn Tiêu theo bản năng đuổi theo bước chân của Bắc Mộc Thần.

Bất quá cũng chỉ là mấy bước nhưng Bắc Mộc Thần lại cảm thấy đoạn đường ngắn ngủi này đã tiêu hao hết bao nhiêu dũng khí của hắn.

Cửa thành lúc này sắp bị phá tan thì Bắc Mộc Thần và Vấn Tiêu cùng mở cửa thành ra.

Những người ở trước cửa thành là quân sĩ Bách Việt thấy vậy không khỏi sửng sốt.

"Chúng tướng sĩ ngừng tay."

Đại quân Tiếu Kỳ đằng sau lúc này mới chậm rãi bước tới.

Chỉ thấy Bắc Mộc Thần và Vấn Tiêu lẳng lặng đứng trước cửa thành, mà phía sau bọn họ chính là năm ngàn hắc giáp tinh kỵ đã được huấn luyện qua, lúc này chỉnh tề, nghiêm mặt đứng.

"Cung Thân Vương, ngươi đang làm gì?"

Người hoàng đế phái tới rốt cuộc phản ứng lại, từ phía sau chạy như bay đến, đang muốn chất vấn hắn thì thấy vô số đạo đao quang loé lên, những người kia không dám tin trừng hai mắt, tay bưng vết cắt trên cổ mà ngã xuống đất, cùng nhau khí tuyệt mà chết!

Kiến trên tay Bắc Mộc Thần bị máu nhiễm đỏ, thuận thân kiếm một giọt máu rơi trên mặt đất, trên người vốn mang khí tức ôn hoà lúc này đều tan thành mây khói. Giờ đây hắn giống như đến từ nơi địa ngục Tu La, thật lãnh khốc vô tình.

Sau đó, trường kiếm vung lên, mặt không đổi nhìn lướt qua một loạt những gương mặt phía sau "Còn có ai dị nghị?"

Những binh sĩ còn sống cùng các tướng sĩ hắc giáp tinh kỵ khi nghe xong đều hai mặt nhìn nhau, biến cố này đến nhanh quá, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Bắc Mộc Thần thấy vậy, lúc này mới xoay người thu hồi kiếm lại, chậm rãi từng bước từng bước đi dưới sự chú ý của mọi người đi ra khỏi cổng thành.

Tiếu Kỳ lúc này đã sớm hạ lệnh đình chỉ tiến công, lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của Bắc Mộc Thần.

Bắc Mộc Thần cách Tiếu Kỳ một khoảng khá xa thì dừng lại, cùng tâm hắn đấu tranh lâu dài.

"Cung Thân Vương."

Tiếu Kỳ mở miệng nói, ánh mắt khó phân biệt mà nhìn vị Vương gia trước mặ.

Bắc Mộc Thần giơ tay buông bội kiếm của mình xuống, ném nó lên đất, sau đó lạnh lùng nhìn Tiếu Kỳ, nhấn mạnh từng câu từng chữ "Hy vọng Cửu hoàng tử có thể hết lòng tuân thủ cam kết, buông tha cho bách tính Bách Việt."

Chờ chút, kẻ này đang làm gì gậy?

Chẳng lẽ là... Đầu hàng?

Tiếu Kỳ sửng sốt đứng tại chỗ.

Hắn vạn lần không ngờ, lần công thành cuối này lại có kết cục như vậy! Hắn từ lâu đã nghe danh tiếng của Hắc giáp tinh kỵ có bao nhiêu lợi hại, Tiếu Lâm cũng đã cùng hắn đàm luận về kế sách ứng đối, hai người đều cảm thấy, muốn hạ thành Ứng Thiên một cách nhanh chóng, vật cản lớn nhất chính là Bắc Mộc Thần... Bọn họ khổ chiến nhiều ngày nghị sự, vậy mà tình hình hôm nay lại đâu có ai ngờ tới!

Bắc Mộc Thần tại sao... Lại có thể làm như vậy?

Chẳng lẽ... Tiếu Kỳ trong lòng thất kinh, không dám nhìn khuôn mặt của Bắc Mộc Thần, lẽ nào trước đó Nguyệt Vân Sinh quyết định lưu lại cũng vì vậy?

Tiếu Kỳ nghi ngờ nhìn về phía Thương Câu cùng Tử Viêm đằng sau lưng, hai người hiển nhiên cũng không ngờ đột nhiên xảy ra chuyện này, thế nhưng sau khi khiếp sợ, bọn họ lại đột nhiên nhớ tới Nguyệt Vân Sinh đã ở trong cung trước đó, phái người đưa một túi gấm, nói là thời điểm công thành nhìn thấy Bắc Mộc Thần thì giao cho Tiếu Kỳ.

Tử Viêm gội vã móc trong ngực ra đưa túi gấm cho Tiếu Kỳ.

Tiếu Kỳ mở ra, Nguyệt Vân Sinh dùng những từ ngữ đơn giản nhất để giải thích về kế hoạch của mình, cũng nói nếu như Bắc Mộc Thần đầu hàng thì tuyệt không thể thương tổn bách tính Bắc Nhung, bằng không chính là lưỡng bại câu thương.

Xem xong tờ giấy của Nguyệt Vân Sinh, hắn yên lặng nắm chặt túi gấm sau đó tung người xuống ngựa đi tới trước mặt Bắc Mộc Thần "Thỉnh Cung Thân Vương yên tâm, Vân Sinh đã cam đoan với ngươi, chúng ta đều sẽ tuân thủ những cam kết, tất cả đều làm được."

"Như vậy là tốt." Bắc Mộc Thần bình thản không gợn sóng, không nhìn ra vui buồn.

Tiếu Kỳ giơ hai tay, ra hiệu cho đại quân mau chóng thẳng tiến vào cổng thành, các tướng sĩ hiểu rõ, đối phương từ bỏ chống lại, bọn họ cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt.

"Xin hỏi Cung Thân Vương, Vân Sinh lúc này đang ở đâu?"

"Trong cung, bệ hạ đã phái Hồng Mãn áp giải y vào cung thẩm vấn." Bắc Mộc Thần thấy việc đã đến nước này cũng không thể nào đổi ý, sau lại phải cùng đàm phán với Bách Việt, tự nhiên đáp "Ta đã phái Tạ Đình và ám vệ bảo vệ y, y lúc này chính là lợi thế duy nhất của Bắc Nhung, không phải vạn bất đắc dĩ không có nguy hiểm, Cửu hoàng tử không cần phải quá lo lắng."

Mặc dù nghe Bắc Mộc Thần nói như vậy nhưng trong lòng Tiếu Kỳ vẫn sinh bất an, mi tuấn nhíu chặt.

"Đi nhanh lên, y còn ở trong cung chờ ngươi." Bắc Mộc Thần nhẹ giọng nói "Bắc Mộc Lân đã bày hoả dược ở bên trong cung Ứng Thiên, muốn đồng quy vu tận với Bách Việt, mà ta sẽ tận hết khả năng của mình để ngăn cản chuyện này."

Tiếu Kỳ kinh sợ giật mình, sau khi lấy lại tinh thần, hắn trầm mặc chốc lát sau đó nhanh chân chạy đến thành Ứng Thiên. Lúc chạy qua bên vai Bắc Mộc Thần, bước chân của hắn ngưng trệ lại, sau đó hắn dừng bước quay lại nhìn Bắc Mộc Thần mở miệng nói "Cảm tạ!"

Bắc Mộc Thần không ngờ Tiếu Kỳ cũng biết tạ ơn, nghe vậy thì sửng sốt nghiêng đầu nhìn Tiếu Kỳ.

Tiếu Kỳ nhìn khuôn mặt khiếp sợ của Bắc Mộc Thần, khẽ mỉm cười "Cung Thân Vương, ta biết y lưu lại cũng vì ngươi, may mà ngươi không phụ lòng kỳ vọng của y. Mặc dù phải gánh cả một đời bêu danh nhưng ngàn năm sau chắc chắn sẽ có người lý giải được nỗi khổ tâm của ngươi. Trên trần gian này, rất nhiều việc không thể cưỡng cầu, làm việc mà không thẹn với lòng thì như vậy cũng đủ rồi."

Nói xong, hắn không đợi Bắc Mộc Thần trả lời, Tiếu Kỳ đã tung người lên ngựa, roi ngựa giương lên, ngựa tựa như mũi tên rời dung, chạy như bay vào trong thành.

Bắc Mộc Thần sau khi nghe xong thì không khỏi nhìn theo bóng lưng của Tiếu Kỳ mà thất thần.

Không thẹn với lòng sao?

"Vương gia?" Vấn Tiêu đứng bên cạnh lúc này mới mở miệng. "Vậy chúng ta bây giờ nên làm như thế nào?"

Bắc Mộc Thần lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía hắc giáp tinh kỵ với bao thần sắc khác nhau, khoé miệng tràn ra một vết cười khổ.

Thất chỉ đông ngung, thu chỉ tang du, thật ra là cũng tốt.

"Chúng tướng sĩ nghe lệnh, bây giờ lập tức hàng động, tìm ra những nơi cất giấu hoả dược bên trong thành Ứng Thiên."

Thu hồi tâm tư, Bắc Mộc Thần lấy lại hình tĩnh, quyết định thật nhanh, lệnh cho những binh sĩ còn lại đi tìm hoả dược.

Trên đời này, có rất nhiều chuyện bọn họ không thể ra sức, thế nhưng, hắn hiện tại cũng chỉ hi vọng có thể cản lại việc phát sinh đồ thành, ngăn cản đại nạn này.

Vậy cũng sẽ không thẹn với lòng mình.

Hoàn chương 67