[Đam Mỹ] Tứ Hôn

Chương 12




Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

Vệ Nam Bạch bị ép phải ở lại, từng mấy lần cố gắng thoát khỏi tay Tiếu Kỳ nhưng mãi không thành công, sợ nếu dùng sức lại làm tổn thương hắn, cuối cùng đành thôi. Y ngồi bên cạnh Tiếu Kỳ cầm một quyển sách lên đọc. Nói ra cũng kỳ quái, từ lúc Tiếu Kỳ sốt cao không thuyên giảm vẫn luôn nói mê sảng, cho đến khi Vệ Nam Bạch ngồi xuống bên cạnh hắn, sau đó hắn an định tâm hoàn, yên tĩnh lạ thường, chỉ là hắn càng khiến người ta mê hoặc.

Thẩm Đại Hải mang thuốc đến, vốn là bọn họ muốn đút thuốc cho Tiếu Kỳ nhưng hắn sống chết không chịu mở miệng, Thẩm Đại Hải gấp đến độ kêu khổ liên tục. Vệ Nam Bạch nhận lấy chén thuốc, bảo Thẩm Đại Hải nâng Tiếu Kỳ dậy, cầm chén thuốc giúp y để y thử xem sao.

Tuy một tay Vệ Nam Bạch bị Tiếu Kỳ cầm lấy nhưng y vẫn dùng một tay khác múc muỗng thuốc đầu tiên đưa đến bên miệng nhẹ nhàng thổi, sau khi thử nhiệt xem có ấm chưa mới đưa đến đôi môi khô khốc của Tiếu Kỳ, thanh điệu ôn nhu nói "Điện hạ, há miệng nào!"

Lời nói như có sự thần kỳ, Tiếu Kỳ dường như nghe được lời của y, thuận theo y mà mở miệng ra sau đó Vệ Nam Bạch mới chậm rãi đưa thuốc vào.

Thẩm Đại Hải một bên trợn đến tròn mắt.

Tuy rằng trước mặt, Vệ công chúa luôn đem theo khăn che mặt nhưng giờ khắc này lão lại có thể thấy cặp mắt ôn nhu kia cùng con ngươi đen trong suốt, không biết có phải y phục trên người y hay một vật nào khác như không như có mùi thơm ngát, phảng phất như mùi hương từ rất nhiều năm trước, chỉ là loại mùi hương này vừa ngửi đã khiến lòng người say mê. Dáng vẻ lúc đi lúc nói của y so với cô gái bình thường luôn có phần mềm mại, nhưng đây lại là anh khí xen lẫn ôn nhu lại làm cho người ta thêm phần mê đắm.

Thẩm Đại Hải thấy thế khẽ thở dài một tiếng. Tiếu Kỳ xưa nay vô cùng ngoan liệt, mà tướng mạo này lại kế thừa của Hoàng đế bệ hạ cùng Tiêu Thục phi hết thảy đều là ưu điểm, là mỹ nam nhất nhì của kinh thành này. Giờ khắc này khi Tiếu Kỳ được Vệ Nam Bạch khéo léo uy thuốc, Thẩm Đại Hải nhìn bọn họ, trong lúc ấy nhất thời xuất hiện trăm mối ngổn ngang.

Thực ra lão cũng vô cùng lo lắng cho hôn sự này, tuy biết Vệ công chúa Vệ Nam Bạch là một trong ngàn người được chọn nhưng vẫn tránh không được trong lòng nảy sinh nghi ngờ. Nhưng bây giờ thì.... Vệ công chúa giống như người trong tranh bước ra ngoài đời thực, Thẩm Đại Hải vô cùng cảm khái.

Thục phi nương nương, người ở trên cao có liêng thiêng nhìn thấy điện hạ bọn họ một màn ấm áp lưu luyến như này, chắc chắn sẽ vui mừng biết bao.

Vệ Nam Bạch kiên trì mớm thuốc cho Tiếu Kỳ, bát thuốc vơi dần từng chút từng chút, cuối cùng còn lấy khăn lụa cẩn thận lau đi vết nước thuốc bên khoé miệng hắn.

Vệ Nam Bạch đem khăn lụa vừa lau cho một thị nữ, Thẩm Đại Hải lúc này đặt Tiếu Kỳ nhẹ nhàng xuống, nhỏ giọng nói với y "Công chúa, hôm nay thật khổ cho ngài."

"Không có vấn đề gì." Vệ Nam Bạch cười cười "Các ngươi xuống trước đi, nơi này đã có ta rồi."

"Vâng, công chúa."

Thẩm Đại Hải đi không bao lâu thì Tần Mặc vào.

Vệ Nam Bạch đặt sách xuống nhìn Tần Mặc "Làm sao vậy?"

"Công chúa." Tần Mặc cảnh giác nhìn chằm chằm Tiếu Kỳ thấy tay hắn nắm chặt tay Vệ Nam Bạch, mặt lộ ra điểm khó khăn "Thuộc hạ có chuyện muốn báo."

Vệ Nam Bạch theo bản năng xem xét cúi đầu liếc Tiếu Kỳ, hắn lúc này vẫn luôn níu chặt hai hàng lông mày, lúc uống thuốc có bao nhiêu ung dung. Tâm y hơi động, cúi người xuống bên tai Tiếu Kỳ nhỏ giọng "Điện hạ, ta có việc phải đi, có được không?"

Tần Mặc thấy thế có phần khó hiểu nhìn Vệ Nam Bạch, chủ nhân mình cùng với một tên hôn mê trò chuyện thì có lợi ích gì. Hắn nghe thấy hay sao?

Cảm giác được bàn tay nắm tay mình tựa hồ thêm chặt thêm, giọng điệu Vệ Nam Bạch lại càng ôn nhu, thứ ôn nhu trong đôi đồng tử nhu hoà thêm vài phần "Đừng lo lắng, ta nhanh chóng sẽ quay lại."

Tiếu Kỳ nhíu mày, tựa hồ như đang suy ngẫm, về sau Vệ Nam Bạch mới cảm thấy bàn tay hắn lỏng mấy phần.

"Điện hạ, nghe lời ta trước tiên nên buông tay. Chờ ta cùng Tần Mặc nói xong sự tình thì sẽ trở lại, như thế nào cũng sẽ trở về cạnh ngài."

Hai con mắt Tần Mặc trong nháy mắt mở lên thật lớn, chủ nhân mình hiện tại nói bằng giọng điệu này không khác gì đang dỗ dành hài tử bướng bỉnh. Bình thường dáng vẻ có bao nhiêu cao quý, thanh lãnh, cái dáng vẻ nhẹ nhàng này thật khiến Tần Mặc lệ nóng khoanh tròng (1).

Chuyện này thật khiến người khác kinh ngạc, Tần Mặc nhìn thấy bàn tay Tiếu Kỳ nắm lấy tay Vệ Nam Bạch cũng dần dần buông lỏng ra.

Vệ Nam Bạch dường như đã biết sẽ như vậy, không nhanh không chậm đứng dậy, cẩn thận kéo góc chăn cho Tiếu Kỳ. Sau đó ý vị thâm trường nhìn trướng mạn Lệ Chính Điện nhanh chân đi ra ngoài.

Tần Mặc theo sau y, nhanh chóng đuổi theo bóng lưng y.

Cửa Lệ Chính Điện đóng lại trong nháy mắt, Tiếu Kỳ đang hôn mê chậm rãi mở mắt, trong mắt lộ ra suy tư nhìn theo phương hướng mà Vệ Nam Bạch vừa ly khai.

"Chủ nhân."

Thanh La vẫn luôn nấp trong bóng tối chậm rãi bước ra.

Tiếu Kỳ từ trên giường ngồi dậy "Ngươi bị phát hiện."

"Thuộc hạ thất trách, thỉnh điện hạ trách phạt." Thanh La kinh hoảng quỳ xuống.

Vén chăn lên, Tiếu Kỳ từ trên giường đi xuống, liếc mắt nhìn Thanh La đang quỳ trên mặt đất "Trước tiên kể lại mọi chuyện."

"Vâng, chủ nhân." Thanh La đứng dậy đỡ lấy Tiếu Kỳ ngồi xuống một bên nhuyễn giường, cầm theo một cái áo choàng cho hắn mặc.

Tiếu Kỳ tự pha chén trà "Nói đi, tại sao lại bị phát hiện?"

"Sau Nguyệt Văn Sinh rời Lệ Chính Điện, thuộc hạ vẫn luôn đứng ở xa theo dõi y. Nhưng không được bao xa, Nguyệt Văn Sinh đột nhiên thả người nhảy một cái, nhảy vào cái giếng cổ bị bỏ hoang ở ngự hoa viên. Thuộc hạ lập tức tiến đến kiểm tra nhưng trong giếng cổ lại không có lấy một bóng người."

"Thật không ngờ." Tiếu Kỳ nhấp một ngụm trà "Lẽ nào Trai Nguyệt Lâu lâu chủ còn có thể biết dùng ảo thuật?"

"Thuộc hạ vô năng, thỉnh chủ nhân thứ tội." Thanh La vừa nói vừa quỳ xuống lại bị Tiếu Kỳ đưa tay ngăn cản, nàng nhìn hắn khó hiểu "Chủ nhân?"

"Đưa thứ này cho Bạch Chỉ, lập tức lệnh cho nàng điều tra rõ ngọn ngành." Tiếu Kỳ lấy từ trong ngực ra một mảnh vải giao cho Thanh La "Lần này tuyệt đối phải cẩn thận, trừ ngươi và Bạch Chỉ ra, bất kể là ai cũng không thể tiết lộ."

Thạnh La thận trọng nhận lấy mảnh vải "Thuộc hạ lĩnh mệnh."

"Ta mệt rồi, ngươi lui xuống trước đi."

"Tuân lệnh chủ nhân." Thanh La quay người nhưng rồi lại bị Tiếu Kỳ gọi là. Nàng bất ngờ "Chủ nhân?"

Tiếu Kỳ tựa hồ đang suy tư gì đó "Trong lúc ta hôn mê, Vệ Nam Bạch đã nói những gì?"

"Sau khi thuộc hạ theo Nguyệt Vân Sinh về thì lập tức vòng đến Lệ Chính Điện, vừa đúng lúc nhìn thấy Vệ Nam Bạch mang theo thần y Dung Khải Thịnh tiến đến. Bọn họ phát hiện Hoàng hậu ban cho người canh bổ bên trong có hạ độc mãn tĩnh, hơn nữa..."

Thần sắc Tiếu Kỳ ngưng trọng "Nói tiếp đi."

"Vệ công chúa còn dặn Thẩm công công, việc này không thể nói cho ngài biết, vẫn sẽ như bình thường đem canh bổ cho ngài nhưng đều sẽ lén đổi. Còn có, việc này cứ để nàng cùng Thẩm công công tự tra rõ sự tình."

"Ồ?" Tiếu Kỳ dường như rất hứng thú "Thẩm Đại Hải đáp ứng không?"

Thanh La do dự nửa ngày cuối cùng cũng thấp thỏm gật đầu.

"Ta biết rồi. Ngươi mau đi tìm Bạch Chỉ đi."

"Tuân lệnh."

Tiếu Kỳ chậm rãi uống hết trà, ánh mắt lộ ra hứng thú nhìn chằm chằm bóng đen như ẩn như hiện ngoài cửa sổ kia.

Đầu tiên là Trai Nguyệt Lâu lâu chủ cảnh báo hắn, làm cho hắn cảnh giác Đỗ Vân Trúc kia. Giờ lại đến Vệ Nam Bạch mang thần y đến trị liệu sau đó phát hiện là do hoàng hậu hạ độc thủ. Hơn nữa, dựa vào thời điểm hắn mê mang, mơ mơ màng màng nhớ lại dòng kí ức ngắn kia, đại hoàng huynh hắn ở trong trận chiến Bắc Nhung đã tử trận, mà hắn thì vì muốn bảo vệ cho Đỗ Hành đã dứt khoát xin thỉnh chiến....

Đời này, trong triều tuyệt không có ai là Đỗ Hành, mà dựa theo thời gian phát sinh, giấc mộng này không biết là thực hay giả nhưng đã quấy nhiễu hắn nhiều ngày, nếu thật thì...

Đôi mắt phượng của Tiếu Kỳ chậm rãi híp lại, toát ra điểm hiểm quang, nắm chặt chén trà trong tay.

Cháy nhà ra mặt chuột.

Vệ Nam Bạch đứng ở đầu viện, chậm rãi tản bộ, Tần Mặc cầm theo một chiếc áo choàng "Chủ nhân, về đêm lạnh, người nên khoác áo vào."

Tiếp nhận chiếc áo choàng, Vệ Nam Bạch than nhẹ "Tần Mặc, mấy ngày nay thực khổ cực cho ngươi."

"Chủ nhân, ngài quá lời rồi."

"Tần Mặc, chuyện mà ta dặn dò..." Vệ Nam Bạch kéo áo lên thật chắc "Ngươi làm được thế nào rồi?"

"Theo dặn dò của chủ nhân, hết thảy đều đã an bài thoả đáng, chỉ chờ ngài ra lệnh thì sẽ bắt đầu hành động."

"Thật tốt rồi." Vệ Nam Bạch thở phào nhẹ nhõm, dư quang rơi trên người Tần Mặc "Tần Mặc, ta biết ngươi đối với nhiều chuyện vô cùng nghi hoặc, nhất là chuyện tại sao ta lại cố tình muốn rời đi nhanh như ậy."

"Đây đều là chủ nhân cân nhắc, Tần Mặc rõ ràng."

"Tần Mặc, trở thành nguỵ nương (2) là một việc không thể giấu một cách lâu dài, chỉ có một thời gian, không thể giấu cả đời. Trong cung đầy rẫy sóng ngầm, nếu như đợi đến ngày đại hôn, muốn rời đi chắc chắn không dễ dàng, đợi cho người khác phát hiện hay để Tiếu Kỳ biết được, chi bằng sớm dứt ra mới có chút hy vọng sống còn."

Tần Mặc lập tức quỳ xuống trước mặt Vệ Nam Bạch, trầm giọng nói "Chủ nhân, chỉ cần Tần Mặc vẫn còn, liền thề chết nguyện theo ngài, che chở ngài bình an."

"Đứng lên đi." Vệ Nam Bạch nâng Tần Mặc dậy, trầm mặc như nước "Việc này ta đã tính trước mấy ngày, bên kia Mộ Dung đã có tin tức gì chưa?"

"Cô Tô công tử sai người mang đến một hộp gỗ, nói là trên người tên thích khách phát hiện được. Thuộc hạ vốn định đêm nay báo cho chủ nhân, mà..." Tần Mặc nói, liền đem hộp gỗ trong tay áo ra.

Vệ Nam Bạch mở hộp gỗ ra, ở giữa là một đoá bỉ ngạn hoa đã khô. Thần sắc Vệ Nam Bạch biến sắc.

Một hồi lâu sau y mới lấy lại bình tĩnh đem hoa trở lại hộp đưa cho Tần Mặc "Vật này còn có ai từng thấy qua không?"

"Bẩm chủ nhân. Vật này ngoại trừ Cô Tô công tử thì trong cung này chỉ có thuộc hạ cùng chủ nhân là từng thấy qua."

"Ta biết rồi, việc này không thể nhắc lại, đem thứ này lập tức tiêu huỷ đi."

"Vâng, chủ nhân."

"Ngươi đi xuống trước đi."

Tần Mặc đi rồi, Vệ Nam Bạch chắp tay mà đứng, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm cùng ánh trăng treo trên kia. Ánh trăng lạnh lẽo soi lên người y, đem theo sự cô độc kéo dài thành một dáng dấp cô tịch đầy bi thương.

Bỉ ngạn hoa, nở một nghìn năm, tàn một nghìn năm, khi có hoa thì không thấy lá, khi có lá thì lại chẳng thấy hoa. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử. Vĩnh viễn tương thức tương tri nhưng không tương luyến. Làm sao tại đây chạm đến được bỉ ngạn, để những ký ức, hóa thành hoàng tuyền.

Tiếu Kỳ, ngươi xem, đây không phải là kiếp trước của chúng ta hay sao.

Hoàn Chương 12.

(1)lệ nóng khoanh tròng: nước mắt vui mừng

(2)nam giả nữ