Đam Mỹ Tình Sinh Ý Động

Chương 9: Ăn Cơm




========

Triệu Ý đang đói nên không muốn mà trò, chỉ ngồi lắc lư bâng quơ phía sau Kỷ Sơn Thanh.

Bàn cơm được bày ở khu đất trống phía bên ngoài nhà lầu, nó là một cái bàn rất lớn.

Bàn bên cạnh bốn năm người ngồi trên những cái ghế đẩu, già có trẻ có, lớn thì cũng tầm bốn năm mươi tuổi, nhỏ cũng tầm mười mấy tuổi chả khác nào những con khỉ da.

Cái đám già trẻ lớn bé này toàn là đàn ông, nếu không cởi trần thì cũng chỉ mặc một cái áo ba lỗ.

Triệu Ý cúi đâu nhìn lại cách ăn mặc nghiêm túc của bản thân, có cảm giác đi nhầm phim trường, thế nào cũng thấy không phải cùng một cấp độ.

Họ im lặng ra hành lang, ai ai cũng đang nói chuyện ầm ĩ trên bàn cơm nên không nghe thấy gì.

Chỉ có tên thô lỗ kia nghiêng đầu một cái nhìn người đi tới rồi đứng bật dậy khỏi ghế, không kiềm lòng được phải la lớn lên một: "Anh Sơn."

Ai trên bàn cơm cũng ngó sang, thoáng chốc không ai lên tiếng mà chỉ nhìn không khí im lặng đến đáng sợ giữa Kỷ Sơn Thanh và Triệu Ý.

Hừm, nói thế nào nhỉ, giống hệt như đang đóng phim điện ảnh rồi đấy, đột nhiên lại có khán giả bất cẩn đi lọt vào trường quay.

Diễn viên đều ngơ ngác hết cả.

Không thể không nói rằng mặt mũi văn nhã và cách ăn mặc nhố nhăn này của Triệu Ý hoàn tòa không ăn khớp một chút nào với đám người giản dị chất phác ở đây cả

Triệu Ý ngước mắt quét qua một vòng, vẻ mặt tỏ ra cực kỳ đờ đẫn.

Cậu đã quen bị nhìn như vậy rồi, đánh giá dò xét, cậu vô cảm với những thứ này từ lâu.

Nhìn có vẻ là lạnh lùng ngạo mạng lại còn lầm lầm lì lì khiến cho người ta có cảm giác không thể nào tiếp cận.

Cuối cùng thì ánh mắt của cậu cũng nhìn đến Kỷ Sơn Thanh.

Thật kỳ lạ, người đàn ông Kỷ Sơn Thanh này lại ăn mặc không giống đám người ở đây, dường như đã dung dập rồi nhưng lại cứ có cái gì đó không giống.

Triệu Ý rũ mắt xuống, Kỷ Sơn Thanh đứng rất thẳng, cực kỳ thẳng, thế đứng như này cứ như đang luôn phải đề phòng một thứ gì đó.

Không khí im lìm quái lạ này không biết đã kéo dài bao lâu, khuôn mặt của Kỷ Sơn Thanh vẫn treo lên một nụ cười vừa dịu dàng lại vừa vui vẻ, mỗi khi hắn cười như thế thì cảm giác vô lại và ngang ngược lại hoàn toàn biến mất, Ngược lại lại có cảm giác của công tử ca chốn kinh thành, có tu dưỡng lại đầy kiêu căng, lễ phép đúng mực, ôn hòa lễ độ, chỉ là phối với bộ đồ này, cảm giác tao nhã lịch sự kia bị giảm đi không ít.

"Đây là thầy giáo tình nguyện mới đến, Triệu Ý."

Kỷ Sơn Thanh dắt cậu đến trước bàn cơm rồi giới thiệu

Chỉ giới thiệu một câu rồi dừng lại.

Triệu Ý đưa mắt nhìn hắn một cái.

Kỷ Sơn Thanh kéo một cái ghế qua rồi quay đầu nhìn cậu: "Ngồi trước đi."

Triệu Ý nhìn cái ghế dựa lùn lùn thấp thấp thì hơi nhíu mày lại một chút nhưng không nói gì, hành động cũng không chậm chạp mà còn ngồi xuống rất dứt khoác.

Không biết Kỷ Sơn Thanh lại lấy đâu ra một cái ghế dựa khác rồi ngồi bên cạnh cậu.

Trong một bàn mà mắt ai cũng nhìn về phia bên này.

Triệu Ý nhìn lướt qua Kỷ Sơn Thanh, người này ngồi thẳng tắp, đang cầm đũa trong tay kẹp miếng rau trộn dưa chuột đưa vào miệng mình.

Đấy, rõ ràng là điệu bộ không giới thiệu tiếp nữa.

Triệu Ý nhìn đồ ăn trên bàn một chút, đồ ăn không ít, có đến mười mấy cái dĩa, nhìn cũng có vẻ không tệ, chỉ là với đi không ít, mọi người ở đây ai cũng ăn cả rồi mà.

Có không ít bình rượu được đặt trên bàn, thế nhưng cậu không hề nghe tí mùi rượu nào trên người Kỷ Sơn Thanh cả,

Có vẻ là không uống rồi

Trong chốc lát trên bàn cơm không có lấy một người nói chuyện, ai ai cũng im lặng mà ăn.

Triệu Ý nhìn cơm và đũa được bày trước mặt mình nhưng không hề cầm đến.

Điều kỳ quái diễn ra trong vòng vài phút thì rốt cuôc cũng có người không nhịn được phải lên tiếng.

Là người lớn tuổi nhất trong bàn ăn

"Thầy Triệu phải không, tôi cũng giáo viên trong trường, họ Lý.

Cậu vừa đến đừng có câu nệ gì nhé, cứ ăn uống thoải mái đi." Người thầy này nhìn có vẻ hòa nhã, cứ nói chuyện từ từ như vậy lại càng giống như một vị thầy giáo hơn.

Triệu Ý nở một nụ cười vừa đủ rồi gật đầu với ông: "Xin chào thầy Lý."

Người giáo viên nhã nhặn này cười cười rồi hơi ngượng ngùng nói: "À cậu không cần khách khí đâu, ai cũng gọi tôi là lão Lý cả nên cậu cũng gọi vậy là được."

Triệu Ý cũng theo đó mà gọi: "Lão Lý."

"Tiểu Triệu này, cậu vừa tới nên còn chưa biết ai, mọi người trên bàn này cứ ngẩng mặt lên là thấy nhau à." Riêng lão Lý thì lại rất quen thuộc, kéo mọi người trên bàn ăn rồi giới thiệu từng người cho cậu.

Trên khuôn mặt của Triệu Ý vẫn giữ nguyên nụ cười cong cong và độ ấm đấy.

Cái thái độ này thân thiện thì ít mà khách sáo thì quá nhiều.

Mọi người trên bàn ăn bắt đầu từ từ trò chuyện, chỉ là giọng có nhỏ dần đi và tiếng cười cũng vơi đi bớt.

Bầu không khí này không nên như vậy chứ.

Triệu Ý cũng không ngại, dù không khí trên bàn ăn có thế nào cũng chả ảnh hưởng gì tới cậu cả.

Ánh mắt cậu rơi xuống đôi đũa và cái chén trên bàn, dường như là đang tính toán chuyện gì đó.

Lúc Lão Lý nói chuyện như cố ý hoặc vô ý muốn kéo Triệu Ý theo, thế nhưng Triệu Ý không hề nhận lấy phần thiện ý này, chỉ ậm ừ đôi ba câu lại khiến cho mọi người không có đề tài gì để tiếp tục nữa.

Mọi người nói chuyện không quá nhiệt tình như cũng có chuyện để nói.

Triệu Ý phát hiện Kỷ Sơn Thanh không hề tham gia vào những câu chuyện phiếm ấy mà chỉ cắm đầu ăn cơm, có ai gọi đế hắn thì hắn mới từ từ phát biểu được hai câu nhận xét, thường thì mọi người sẽ đều tán thành rồi cứ theo đó mà nói tiếp, cứ thế Kỷ Sơn Thanh lại không nói gì nữa.

Cuối cùng quá đói rồi Triệu Ý mới sờ lên chén đũa trước mắt.

Kỷ Sơn Thanh lại như lơ đãng mà lướt nhìn sang rồi lại cúi mắt ăn tiếp.

Ngay giây phút Triệu Ý cầm đũa cũng dễ chịu hơn nhiều rồi, chứ không rầu rĩ chuyện có nên ăn hay không như lúc nãy nữa, rồi đồng loạt cúi đầu ăn với Kỷ Sơn Thanh.

Hai người không phải kiểu nói nhiều.

Triệu Ý là dạng có cảm giác tồn tại rất mạnh, cho dù im lặng ăn cơm cũng khó mà để cho người ta không chú ý đến, thế nên mọi người ăn bữa cơm này cũng không dễ chịu gì.

Thế mà Triệu Ý thì lại ăn được nửa bụng, trước giờ cậu kén ăn, với cậu thì những món này cũng không tính là ngon nhưng cũng không quá khó nuốt.

Mơ ước ăn uống, điều kiện đến đâu thì thỏa mãn đến đó.

Người trên bàn này ai cũng sống trong trường.

Ăn xong tự giác dọn dẹp, không để cho Triệu Ý động tay vào mà lại còn được Kỷ Sơn Thanh rảnh rỗi tiện tay giúp.

Triệu Ý cầm cái ghế nhỏ tìm chỗ đất trống ngồi xuống, cậu cách đám người đó rất xa rồi nằm dài lên ghế, ánh mắt không biết nhìn đến nơi đâu mà lại yên tĩnh đến lạ.

Kỷ Sơn Thanh dọn bàn với Trần Diệu, từ bên này nhìn sang có thể thấy Triệu Ý đang nằm trên ghế bắt chéo chân hóng gió.

Lâu lâu Trần Diệu có nhìn qua vài lần rồi đẩy đẩy Kỷ Sơn Thanh kỳ hỏi nhỏ: "Nè, anh Sơn, lai lịch của Triệu Ý kia là thế nào vậy?"

Kỷ Sơn Thanh còn không ngước mắt lên mà chỉ thuận miệng đáp: "Giáo viên tình nguyện."

"Không phải đâu, anh có thấy cậu ta giống không?"

Kỷ Sơn Thanh nhìn vị tổ tông ở phía xa rồi bật cười nói: "Giống hay không thì cũng tới rồi."

Giọng điệu của Trần Diệu lại hơi chút bất thường: "Cái bộ dạng đó mà chịu được sao? Giáo viên tình nguyện đằng kia còn ra dáng thầy giáo hơn cậu ta nhiều, thế mà còn không kiên trì được một tháng, Triệu Ý này, chả giống thầy giáo gì cả."

Nghe những lời như thế lại khiến cho Kỷ Sơn Thanh thật sự nở nụ cười: "Đúng là không giống nhỉ."

"Anh nói giáo viên tình nguyện cái gì chứ, chỉ toàn kiếm chuyện thôi, chả có ai đáng tin cả, còn phải bao ăn bao ở."

"Vơi đi miếng cơm cũng có phải ăn của em đây, em không vui làm gì."

"Nhìn là chán, khó chịu."

"Kìm lại." Kỷ Sơn Thanh thờ ơ liếc qua cậu một cái rồi lại nhìn về nơi xa xăm, trên mặt không còn biểu cảm gì: "Cũng không bao lâu đâu."

"Ha ha, nói không chừng mai là đi rồi."

Kỷ Sơn Thanh nhìn y một cái rồi nhét chai rượu về tay y: "Dọn cho đàng hoàng đi."

"Ôi, anh Sơn..." Trần Diệu nhìn chai rượu trong tay mình, nhận mệnh thở dài rồi dọn dẹp thoăn thoắt..