Đam Mỹ Tình Sinh Ý Động

Chương 89: Anh ấy nói, yêu




“Nhanh vậy sao?”

Kỷ Sơn Thanh sờ bao thuốc trong túi, động tác hơi vội.

“Nói đi là đi luôn.”

Bao thuốc kia vừa bóc, mới hút một điếu, trông vẫn rất nguyên vẹn. Kỷ Sơn Thanh lấy hai lần cũng không móc ra được một điều, phiền lòng nhăn chặt lông mày.

Triệu Ý cầm bao thuốc trên tay anh, lấy ra một điếu. Cậu ngậm điếu thuốc lên miệng, cầm bật lửa trên tay Kỷ Sơn Thanh, cụp mắt châm lửa.

Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu, Triệu Ý hút một hơi, tay kẹp điếu thuốc đưa tới bên môi Kỷ Sơn Thanh.

Kỷ Sơn Thanh thu ánh mắt lại, hơi cúi đầu ngậm chặt điếu thuốc.

Khói thuốc lá tiến vào phổi lại phun ra. Vô dụng, quặn đau trong lòng vẫn không thể tan biến theo làn khói.

Triệu Ý nói: “Ở thành phố A có chút chuyện, em vừa quyết định đi.”

Ý là trước kia cậu không nghĩ sẽ đi sớm thế.

Kỷ Sơn Thanh hút thuốc, ánh mắt dán chặt gương mặt cậu, có thể nhìn thì nhìn nhiều một chút, lỡ như sau này…

Sau này, sau này cái con khỉ.

Biết rõ không có tương lai nhưng anh vẫn muốn hỏi, giống như hỏi xong thì có thể tuyệt vọng rồi.

Hắn nói: “Sau này em có về lại không?”

Đột nhiên có việc, nếu xong việc rồi có về không?

Triệu Ý mím môi, cúi đầu im lặng, tựa như câu hỏi này rất khó, cậu không thể lập tức đưa ra câu trả lời.

Thực sự rất khó trả lời.

Hầu kết Kỷ Sơn Thanh giật giật, Triệu Ý cúi đầu, tóc mái rủ xuống trán, che khuất mắt cậu, Kỷ Sơn Thanh liền nhìn chằm chằm sống mũi, đôi môi thanh tú cùng cằm cậu.

Anh không cam tâm nói: “Thạch Nha vẫn ở đây.”

Em vẫn chưa dạy xong đâu.

Em nên quay về mới phải.

Triệu Ý đột nhiên cảm thấy rất khó chịu. Không, vốn cậu cũng chẳng dễ chịu gì, nghe Kỷ Sơn Thanh nói càng khó chịu hơn.

Cái gì gọi là Thạch Nha vẫn ở đây?

Cậu tới nói với Kỷ Sơn Thanh mình phải đi, Kỷ Sơn Thanh lại nói Thạch Nha vẫn ở đây.

Triệu Ý ngẩng đầu, nhìn vào mắt Kỷ Sơn Thanh, há miệng gọi: “Anh Sơn.”

Không phải anh cũng ở đây sao?

Tại sao phải nói sang người khác?

Chẳng nhẽ Kỷ Sơn Thanh anh không đáng để Triệu Ý quay lại?

Khói thuốc che mờ gương mặt Kỷ Sơn Thanh, nhưng ánh mắt của anh rất sáng, rực sáng nhìn chằm chằm Triệu Ý.

Triệu Ý nói: “Triệu Ý không thể trở lại vì anh sao? Cứ phải vì người khác mới được à?”

Nếu Triệu Ý quay lại cũng chỉ có thể là vì Kỷ Sơn Thanh.

Những người khác cậu không cần tự mình đến.

Kỷ Sơn Thanh nói: “Vậy hãy vì anh mà quay về được không?”

Triệu Ý không trả lời, cậu không chắc chắn.

Có thể sẽ quay lại, có thể không, không nói trước được! Rất nhiều chuyện không phải cứ muốn là có thể làm.

Cậu không cho được Kỷ Sơn Thanh đáp án khẳng định.

Nếu đã không thể trả lời sao lại phải nói ra lời êm tai? Kỷ Sơn Thanh không để ý cậu vì ai mà về, chỉ cần cậu về thôi.

Kỷ Sơn Thanh rít mạnh điếu thuốc, sau đó dí tắt tàn thuốc lên bàn. Anh đột nhiên tiến lên, một tay ôm eo kéo Triệu Ý vào ngực mình, một tay nâng mặt cậu lên, cúi đầu, bờ môi tìm đến bờ môi.

Hôn, quấn quýt.

Chiếm đoạt, hòa quyện.

Triệu Ý ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn của anh. Cậu vươn tay đè lại gáy Kỷ Sơn Thanh, hé môi, khoang miệng tràn vào vị thuốc lá Kỷ Sơn Thanh mới hút.

Giữa âm thanh môi lưỡi giao triền mập mờ, Kỷ Sơn Thanh dần duỗi tay xuống, đẩy thắt lưng ra, luồn vào trong quần, bàn tay ấm áp ma sát làn da lành lạnh đem đến từng đợt run rẩy.

Khi hai đôi môi tách ra, Triệu Ý gấp gáp thở, đôi mắt long lanh như hai viên bi ve thấm đẫm nước, làn da trắng nõn ửng hồng.

Cảnh này khiến mắt Kỷ Sơn Thanh càng thêm tối.

Anh tiến lên mấy bước, đẩy Triệu Ý lùi lại đến tận mép giường. Kỷ Sơn Thanh đẩy nhẹ một cái, hai người liền ngã xuống giường.

Bàn tay của anh vẫn ở trong quần Triệu Ý, nắm lấy nơi yếu ớt nhất của cậu nhẹ nhàng xoa nắn.

Anh liếm hôn Triệu Ý, từ cổ xuống xương quai xanh.

Kéo quần áo Triệu Ý ra, đầu lưỡi nóng bỏng ướt át lướt qua cơ bắp, vệt nước sót lại trở nên lành lạnh trong không khí.

Tiếng thở dốc của Triệu Ý gần sát bên tai, trôi nổi trong không khí.

Thân mật da thịt.

Triệu Ý ấm áp, đẹp đẽ, gợi cảm, mê người.

Là của anh.

“Ưm…Sơn…anh Sơn.”

Cậu nhẹ giọng gọi tên anh giữa tiếng thở dốc nhuốm mùi tình dục.

Kỷ Sơn Thanh cắn nhẹ lên eo cậu, Triệu Ý run rẩy, đẩy đầu anh ra.

Kỷ Sơn Thanh thuận theo nhả ra, tay cũng rút ra khỏi quần cậu, anh nhìn chằm chằm người dưới thân.

Sau đó đứng dậy, quỳ gối bên cạnh cậu, tay dùng lực nắm eo Triệu Ý lật người cậu lại, ấn lấy gáy cậu như ấn một con vật nhỏ, ấn chặt xuống giường.

Triệu Ý thấy không đúng lắm nên giãy ra, nhưng không thoát được như trong dự liệu.

Cậu cũng chỉ giãy tượng trưng thôi.

Kỷ Sơn Thanh đã muốn đè cậu xuống, cậu căn bản không phản kháng được.

Người bên trên cúi xuống, liếm vành tai cậu, thanh âm trầm thấp, dịu dàng dụ dỗ: “Triệu Ý, cho anh được không?”

Cho anh? Cái gì?

Triệu Ý sững sờ.

Còn chưa sững sờ xong Kỷ Sơn Thanh đã vừa đè vừa lột sạch đồ cậu, không còn một mảnh.

Khi bờ mông tiếp xúc với không khí lạnh cậu đã hiểu.

Bực tức, xấu hổ, phẫn nộ… đồng loạt bùng nổ. Triệu Ý đỏ đến tận cổ, Kỷ Sơn Thanh vẫn đè lên gáy cậu, thân trên căn bản không động đậy được, chỉ có thể đá chân mắng: “Đệt má nó Kỷ Sơn Thanh! Anh dám!Hhôm nay nếu anh dám làm em sẽ không tha cho anh!”

Kỷ Sơn Thanh tét mông cậu một cái.

Triệu Ý cứng đơ, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cậu bị người khác đánh, lại còn là cởi quần ra đánh.

Anh nói: “Vậy thì đừng tha cho anh, anh chờ em.”

Triệu Ý cảm thấy mình đần chết đi được. Thế mà cậu lại còn đau lòng, khó chịu vì tên chó chết này.

Nhìn xem, nhìn xem tên chó chết này làm chuyện khỉ gió gì? Sủa ra cái gì đây!

Đậu! Lẽ ra cậu không cần nói lý với tên chó chết này mà nên im ỉm dọn đồ rồi phủi mông đi cho rảnh!

Triệu Ý cảm thấy mình là kẻ ngàn dặm có một, tên ngu vô địch vũ trụ.

“Kỷ Sơn Thanh, anh đừng kích động, đừng mà!” Triệu Ý dán mặt vào ga giường, bị ấn xuống nên không thấy mặt Kỷ Sơn Thanh, không biết hắn bây giờ như thế nào, chỉ có thể gào lên theo trực giác, mong chờ Kỷ Sơn Thanh vẫn còn chút tính người.

Thực tế chứng minh, trong một số việc, Kỷ Sơn Thanh một chút nhân tính cũng không có.

“Anh không kích động.” Tay hắn nhẹ nhàng sờ nắn mông Triệu Ý, thỉnh thoảng còn xoa bóp, dọa Triệu Ý nổi hết cả da gà da vịt.

Ccmn chứ, anh muốn em lâu lắm rồi. Lúc nhìn em muốn, không thấy em muốn, ban ngày muốn, ban đêm muốn, tỉnh dậy muốn, nằm mơ cũng muốn.”

Anh cười khẽ, cúi xuống liếm lưng cậu, giọng nói dịu dàng nhưng nội dung thì rất tàn bạo: “Anh lúc nào cũng mơ thấy em ở trên giường anh, nằm dưới thân anh khóc lóc, nước mắt giàn giụa, vô cùng xinh đẹp. Khi đó em sẽ nức nở khóc, thở hổn hển nói em không chịu nổi, bảo anh nhẹ thôi, chậm lại, muốn anh yêu em.”

Triệu Ý bị liếm tới run rẩy, cậu cắn răng, cố giữ giọng nói không quá run: “Kỷ Sơn Thanh, em không muốn, anh thả em ra được không, bây giờ em…”

“Bây giờ có phải em rất muốn khóc không?” Kỷ Sơn Thanh cười: “Vậy thì khóc đi, em khóc anh sẽ tha cho em.”

Triệu Ý: “…”

Đậu xanh nhà nó, đmm!

Kỷ Sơn Thanh còn nói: “Triệu Ý, giờ anh làm em thì dù em đi chắc chắn cũng sẽ về, giống như em nói, em sẽ không bỏ qua cho anh nên anh động lòng muốn thử xem.”

Triệu Ý: Thử cái đếch!

Triệu Ý nói: “Hôm nay anh dám làm thì cả đời này em cũng sẽ không quay lại.”

Kỷ Sơn Thanh cúi đầu, hôn lên má cậu: “Em sẽ không làm thế.”

Anh nở nụ cười hỏi: “Vậy nếu anh không làm em nhất định sẽ về chứ?”

Triệu Ý cứng rắn khí phách nói: “Không biết.”

Kỷ Sơn Thanh: “Vậy anh vẫn làm thì hơn.”

Anh lại đặt tay lên mông Triệu Ý.

Triệu Ý giãy nảy lên, đạp chân gào: “Về về về! Anh thả em ra! Xong việc em sẽ về!”

Đạt được mục đích, Kỷ Sơn Thanh liền lỏng tay, trong lòng hơi tiếc, Triệu Ý đồng ý nhanh quá, nếu không đã có thể sờ thêm lúc nữa, sờ thích thật!

“Nhớ rõ lời em nói, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nói là phải làm được. Xong việc em nhớ tranh thủ về sớm.”

Triệu Ý được thả ra, vội ngồi dậy mặc lại quần, siết chặt nắm đấm nhào vào Kỷ Sơn Thanh.

Kỷ Sơn Thanh kệ cậu làm loạn, đưa tay nắm lấy nắm đấm của cậu, dang tay ôm người vào ngực, cười nói: “Đừng động tay động chân, anh có thể đè em một lần thì cũng có thể đè hai, ba lần, anh vẫn còn đang cứng đấy.”

Triệu Ý: …

——

Ngày thứ bảy Trần Diệu, Thu Thủy rời đi, Triệu Ý cũng đưa Thạch Đầu đi.

Triệu Ý không có hành lý, cậu tới nhẹ nhàng, đi càng thoải mái.

Ngược lại Thạch Đầu thì bọc lớn bọc nhỏ xếp thành núi. Từ Hứa và Nghiêm Thắng như hai bảo mẫu một trái một phải, quần áo giày dép đặc sản đồ ăn thức uống cho Thạch Đầu nhét đầy ba bọc lớn, thiếu điều nhét cả con chó vào.

Triệu Ý đen mặt nhìn, cậu ghét nhất là mang hành lý. Cậu bắt đầu do dự, hay là không đưa Thạch Đầu đi nữa, sau này để An Thịnh phái người tới đón là được rồi.

Kỷ Sơn Thanh chở hai người tới cửa ga, như mẹ già dặn dò: “Chứng minh, vé tàu đủ rồi, điện thoại, ví tiền cất kỹ không mất. Thạch Đầu ngoan ngoãn đi theo anh Triệu, đừng chạy lung tung biết không? Còn có…”

Triệu Ý cười nói: “Được rồi, hai người bọn em cộng lại cũng đã hơn bốn mươi tuổi.”

Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu, lặng yên một lát: “Em để anh nói đi, cũng chỉ có vài câu.”

Nụ cười của Triệu Ý nhạt dần: “Vậy nói chuyện khác đi, chuyện em không biết ý.”

Kỷ Sơn Thanh nói: “Em không biết cái gì?”

Triệu Ý nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thạch Đầu đứng cách đó không xa, sau đó bước tới gần Kỷ Sơn Thanh, ghé vào tai anh thầm thì: “Em không biết anh có yêu Triệu Ý hay không.”

Kỷ Sơn Thanh ngây người, lúc quay đầu sang thì Triêu Ý đã lùi về chỗ cũ.

Triệu Ý nhìn anh, con ngươi sáng màu long lanh lóng lánh, chăm chú nhìn anh đợi câu trả lời.

—— Em không biết anh có yêu Triệu Ý hay không.

Tại sao lại không biết được?

Kỷ Sơn Thanh dưới ánh nhìn chăm chú của Triệu Ý há miệng, không phát ra tiếng.

Đồng tử Triệu Ý co lại, sau đó khóe mắt tràn ra ý cười dịu dàng.

Anh ấy nói, yêu.

***

Lời tác giả:

Bé Triệu Lẳng Lơ: Anh tét mông em?

Kỷ Lão Cẩu: Hí hí hí, mềm quá!

Bé Triệu Lẳng Lơ: Bố em còn chưa đánh em bao giờ đấy!

Kỷ Lão Cẩu: Ngứa tay, lại muốn tét.