Đam Mỹ Tình Sinh Ý Động

Chương 85: Chỉ anh có thể chống đỡ




Kỷ Sơn Thành đè lại bàn tay lạnh buốt run rẩy của Thu Thủy.

Trong tay của cô nắm chặt thứ gì đó, từ đầu đến giờ vẫn luôn nắm chặt.

Là một cái điện thoại vỡ.

Lúc Thu Thủy nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi thì đã dần không còn sức giãy giụa.

Là tiếng chuông kích thích cô, để cô dấy lên một tia hy vọng. Cô dùng hết sức lực sờ điện thoại trong túi, nhưng thằng chó kia đè lên cô, cô không giãy giụa lấy điện thoại ra được.

Chuông điện thoại ngừng lại, sau đó tiếp tục vang lên.

Ngón tay cô rốt cuộc chạm vào điện thoại đang rung trong túi, đáy lòng sinh ra một tia mong đợi.

Có lẽ cô có thể được cứu, tiếng chuông kia chính là hy vọng của cô, chỉ cần nghe máy đầu dây bên kia sẽ có một người nói với cô sẽ có người tới cứu cô.

Nhưng cô chưa kịp nghe điện thằng chó kia đã giật lấy di động, dữ tợn quẳng nó xuống đất, đập nát hy vọng cuối cùng của cô.

Tiếng điện thoại bị ném xuống đất vỡ vụn vang lên bên tai, Thu Thủy không biết lấy sức lực từ đâu ra, đẩy gã khốn đang đè mình ra, liều chết bò về phía trước, nắm chặt chiếc điện thoại vỡ trong tay, nhưng màn hình điện thoại sẽ không sáng lên nữa, cũng sẽ không phát ra tiếng chuông nữa.

Thạch Bàn Tam bò dậy, túm tóc cô, đè lên người cô tay đấm chân đá, xé rách mảnh vải cuối cùng trên người cô.

Hết rồi…. không còn hi vọng nữa…. sẽ không có ai tới.

Cô sẽ bị vấy bẩn, hoàn toàn trở nên bẩn thỉu mất!

Thu Thủy sẽ không thể thích thầy Triệu được nữa.

Cô hoảng hốt nhìn Triệu Ý đang quỳ trên đất đánh người, càng run rẩy dữ dội hơn.

Làm ơn đừng quay lại, đừng quay lại nhìn cô!

Cứ vĩnh viễn quay lưng lại đi!

Nếu quay đầu thì dáng vẻ bẩn thỉu nhất, xấu xí nhất, buồn nôn nhất này…. sẽ bị thấy mất.

Sẽ bị người cô thích nhất… nhìn thấy.

Cô sợ hãi run rẩy, nước mắt chực rơi, yếu ớt đến mức chỉ cần bị Triệu Ý nhìn một giây cũng sẽ tan vỡ.

Cô thì thào, điên cuồng nói: “Đừng mà… đừng mà…”

Kỷ Sơn Thanh đỡ cô dựa vào tường, dáng người cao lớn che trước mặt cô, cái bóng to lớn chặn đi ánh mắt của Thu Thủy.

Thu Thủy chậm chạm ngẩng đầu, Kỷ Sơn Thanh từ trên cao nhìn xuống, anh đứng ngược sáng khiến cô không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt anh.

Ánh mắt cô tràn đầy cầu xin, yếu ớt hèn mọn khóc lóc lắc đầu với Kỷ Sơn Thanh, đôi môi đóng mở chỉ có thể lặp đi lặp lại hai chữ: “Đừng mà… đừng mà…”

Cô không thấy nét mặt Kỷ Sơn Thanh, chỉ có thể nghe được giọng nói kiên định trầm ổn khiến người ta yên tâm của anh.

Anh hứa với cô: “Cậu ấy không thấy gì cả, tôi sẽ không để cậu ấy nhìn thấy, Triệu Ý sẽ không nhìn thấy cô.”

Thu Thủy chậm chạm lặp lại: “Anh ấy sẽ không… sẽ không thấy, phải không…”

Kỷ Sơn Thanh gật đầu, giọng nói dịu dàng mà kiên định, làm người ta tin tưởng: “Tôi hứa, cậu ấy sẽ không nhìn thấy cô. Thu Thủy, cô mệt rồi, ngủ một lát đi, tỉnh ngủ mưa sẽ tạnh, cô cũng về tới nhà.”

Anh nói rồi xoay người, che đi đôi mắt Thu Thủy, dùng răng cắn cổ áo, cởi nốt chiếc áo dài tay đang mặc, trùm áo lên đầu cô, sau đó bỏ tay ra.

“Ngủ một lát đi…”

Thu Thủy chậm rãi nhắm mắt, mệt quá!

Xong xuôi, Kỷ Sơn Thanh thẳng người, nhìn thoáng qua Thu Thủy đang co người lại, bỗng nhiên quay lại, đi về phía Triệu Ý đang trút giận lên thằng đốn mạt kia.

Triệu Ý như bị điên, liên tục đánh người, trong một chớp mặt cậu thực sự muốn đánh chết thằng chó này.

“Đủ rồi.”

Kỷ Sơn Thanh không biết đi tới từ bao giờ, nắm chặt cánh tay đang vung lên của cậu, thanh âm trầm thấp.

Triệu Ý cắn răng, hai mắt đỏ lừ nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt hừng hực lửa giận, bạo nộ và tàn nhẫn.

“Anh thả em ra.”

“Làm vậy có tác dụng gì? Dù sao tên này cũng không thấy đau, đánh nữa cũng chẳng ích gì.”

Anh dùng sức, một tay nhấc Triệu Ý lên, dắt cậu đi vào phòng.

Thạch Trường Phúc đang rúc trong góc phòng, ánh mắt đờ đẫn, thân hình nhỏ bé run rẩy từng cơn.

Dù hai người tới gần cũng không khiến đôi mắt Thạch Trường Phúc mảy may nhúc nhích.

Kỷ Sơn Thanh kéo Triệu Ý tới trước mặt Thạch Trường Phúc, kìm nén nói: “Em xem em ấy, em ấy ở ngay chỗ này nhìn thấy toàn bộ tội ác của bố mình. Triệu Ý, em tức giận, bất mãn, em thấy bức xúc, nhưng em không phải nạn nhân. Bản thân em cũng không biết trong lúc vô tình, em đã khiến em ấy phải tổn thương lần nữa.”

Triệu Ý lặng người, lửa giận trong lòng dần tắt, toàn thân cũng cứng ngắc, lạnh băng. Cậu nhìn đứa trẻ co ro ôm lấy mình trong góc nhà, tròng mắt run rẩy, chật vật nuốt nước bọt, nắm tay run rẩy.

“Tỉnh táo lại chưa?”

Triệu Ý không đáp, ngồi xổm xuống trước mặt Thạch Trường Phúc.

Cổ họng nghẹn lại, cậu nuốt nuốt, nhưng không thể nuốt xuống.

Giọng nói của cậu chua chát, nói với Thạch Trường Phúc: “Xin lỗi… thầy… xin lỗi.”

Nhưng Thạch Trường Phúc tựa như không nghe thấy, đứa trẻ giống một con rối gỗ, mắt nhìn thẳng ra cửa.

Kỷ Sơn Thanh muốn an ủi Triệu Ý, ban nãy anh xúc động nên nói quá nặng lời.

Anh không muốn thấy Triệu Ý như thế này một chút nào.

Loại chuyện này hắn không hề muốn Triệu Ý nhìn thấy.

Anh hối hận, rất hối hận vì đã đưa Triệu Ý đi cùng.

Kỷ Sơn Thanh buông mắt nhìn hai người ngồi xổm trước mặt, bên ngoài còn có Thu Thủy nữa.

Thực ra anh cũng muốn sụp đổ rồi, nhưng anh không thể.

Anh cần phải kiên cường, chỉ có anh mới có thể gánh vác.

Kỷ Sơn Thanh ngồi xuống cạnh Triệu Ý, quay mặt cậu lại để cậu nhìn vào mắt mình.

“Triệu Ý, em nghe anh nói. Em ấy bây giờ không nghe được gì cả, em đỡ em ấy ra ngoài, xe máy đỗ ở ven đường, chìa khóa vẫn cắm trên xe. Em có thể lái xe máy không?”

Triệu Ý nhìn anh, im lặng.

Kỷ Sơn Thanh nhíu nhíu mày, bàn tay nắm cằm cậu dùng sức. Triệu Ý bị đau, mắt giật giật, ánh mắt nhìn Kỷ Sơn Thanh cuối cùng đã không phải sự dựa dẫm.

Nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm Kỷ Sơn Thanh, chỉ có Kỷ Sơn Thanh mới khiến cậu yên tâm, chỉ có anh mới có thể nói cho cậu biết bây giờ làm gì là đúng.

Cậu không làm được, trong đầu cậu quá hỗn loạn.

Kỷ Sơn Thanh lại hỏi cậu: “Em có thể lái xe máy không?”

Triệu Ý nói: “Có thể.”

Kỷ Sơn Thanh nói tiếp: “Em cởi áo khoác cho anh mượn, sau đó đưa Thạch Trường Phúc về. Về đến trường em bảo Từ Hứa nấu chút canh gừng mà uống, lần trước vẫn còn thuốc cảm cúm, em nhớ uống một liều, cũng cho Thạch Trường Phúc uống nữa. Sau đó nói với bọn Trần Diệu, bảo mọi người không cần chờ anh, tất cả đi ngủ đi.”

Triệu Ý nhìn hắn, nghèn nghẹn một lúc mới cất tiếng: “Thu Thủy…”

Kỷ Sơn Thanh ôm mặt cậu: “Triệu Ý, em tin anh, nơi này giao cho anh xử lý, anh sẽ đưa Thu Thủy về. Em chỉ cần đưa em và Thạch Trường Phúc về trường an toàn là được, hiểu không?”

Triệu Ý nhìn anh rất lâu, tiếng mưa rơi bên ngoài truyền vào, cuối cùng cậu cũng nghe thấy âm thanh xung quanh.

Cậu nói: “Được.”

Lúc Triệu Ý bế Thạch Trường Phúc ra ngoài cửa, cậu hơi dừng lại, Kỷ Sơn Thanh đi đằng sau bước lên đứng cạnh cậu.

Thu Thủy nằm ở sau sự che chắn của Kỷ Sơn Thanh. 

Triệu Ý lúc đầu chỉ nhìn thoáng qua rồi sau đó đau lòng không dám nhìn lại.

Cậu nghiêng đầu, muốn xem tình trạng của Thu Thủy.

Nhưng Kỷ Sơn Thanh đứng bên cạnh chặn tầm mắt cậu, khiến cậu không thể thấy gì.

“Anh sẽ đưa cô ấy về, em đi đi.” Kỷ Sơn Thanh nói.

Triệu Ý nhìn anh, rồi chuyển mắt về phía gã khốn nạn bị đánh đến không nhận ra dưới đất.

Nói nhẹ: “Em sẽ không bỏ qua cho gã.”

Không chờ câu trả lời của Kỷ Sơn Thanh, Triệu Ý sải bước, một tay ôm đứa trẻ trong lòng, một tay che đầu nó, chuẩn bị chạy ra ngoài.

Kỷ Sơn Thanh nhanh tay giữ chặt cậu, dặn dò lần nữa: “Em nhất định phải bảo mấy người Trần Diệu không cần chờ anh, em lấy lý do nào cũng được, đừng để họ biết chuyện.”

Triệu Ý ngừng một chút, nhẹ gật đầu, rồi xông vào màn mưa.

——

Kỷ Sơn Thanh đứng dưới hiên nhà, nhìn cơn mưa đêm xối xả.

Một tia chớp xé nát bầu trời, theo sau là tiếng sấm nổ đinh tai.

Anh nhìn chốc lát, sau đó quay người.

Thu Thủy đang tựa vào tường, an tĩnh như đã chết, không động đậy cũng không phát ra nửa tiếng động.

Tiếng mưa rơi quá lớn, che lấp mọi âm thanh yếu ớt. Kỷ Sơn Thanh nghiêng tai lắng nghe, cũng không nghe thấy hơi thở của cô.

Hắn cởi trần lại không hề thấy lạnh, hoặc cũng có lẽ là lạnh đến mất tri giác rồi.

Trên tay anh cầm áo khoác Triệu Ý cởi ra, áo ướt lạnh như băng. Anh đưa lên mũi ngửi, cũng may vẫn còn hương vị của Triệu Ý.

Anh mặc áo vào, đầu óc rất tỉnh táo. Chuyện cần làm, nên làm, anh đều đã nghĩ kỹ.

Kỷ Sơn Thanh sẽ không nói cho Triệu Ý biết tình cảm của Thu Thủy, anh chỉ lặng im ngăn ánh mắt của Triệu Ý, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho Thu Thủy, cũng là ngăn Triệu Ý rơi vào vực sâu.

Anh kéo khóa áo khoác, vào phòng, cầm một cái ghế lên, ước lượng, sau đó lại ra ngoài. Từ trên cao nhìn xuống Thạch Bàn Tam đang ngủ say, ánh mắt lạnh lẽo vô cảm như đang nhìn một miếng thịt trên thớt, anh nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng trên đùi gã.

Hắn nhắm đúng góc độ, vung ghế, đập mạnh xuống. Tiếng xương vỡ xen lẫn tiếng ghế gãy vang lên ầm một tiếng, rồi im lặng.

Anh sẽ không bỏ qua cho tên tội phạm này nhưng cũng sẽ không trút giận đánh người trước mặt Thu Thủy cùng Thạch Trường Phúc. Anh sẽ chỉ canh lúc không ai nhìn thấy, đánh gãy chân của gã, đảm bảo sau khi tỉnh lại gã sẽ không thể chạy trốn.

Còn cuối cùng xử lý gã này như nào, giao cho cảnh sát hay không vẫn do Thu Thủy quyết định, mặc kệ cô lựa chọn ra sao Kỷ Sơn Thanh đều sẽ cố hết sức làm.

Kỷ Sơn Thanh ngồi xổm xuống sờ sờ chân Thạch Bàn Tam, sau đó thu tay chậm rãi đi tới chỗ Thu Thủy, kéo chiếc áo đang phủ trên đầu cô xuống.

Anh không muốn để Thu Thủy phải nhìn thấy thân thể của đàn ông nên mới mượn áo khoác của Triệu Ý.

Anh ngồi xuống cõng Thu Thủy lên, cô cực kỳ mỏi, chỉ hé mắt nhìn anh một chút lại nhắm lại.

Kỷ Sơn Thanh cõng cô từ căn phòng ghê tởm này ra ngoài.

Anh sẽ không để nhiều người biết chuyện này, không để người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật, thảm hại nhất của cô, cho nên anh bảo Triệu Ý về trước, bịa ra lý do nào đấy lừa mọi người đi ngủ.

Trong màn mưa, Kỷ Sơn Thanh bước đi, từng bước nặng nề mà vững vàng làm bắn lên vô số bọt nước nhỏ vụn.

Anh sẽ lặng yên trở về trường, thu xếp chu đáo cho Thu Thủy. Nếu tổn thương không thể nào xóa bỏ, hối hận không thể giải quyết được gì, vậy anh sẽ cố hết sức đem nỗi đau giảm xuống nhỏ nhất… nhỏ nhất…

Anh vốn cho rằng mình đã gặp quá nhiều tội ác, đã sớm miễn dịch, nhưng khi xảy ra chuyện anh mới hiểu, tội ác sao có thể miễn dịch được?

Năm năm, mười năm, mười lăm năm, dù bao lâu đi nữa vẫn có vô số phạm nhân không ngừng bị giam giữ, xử tử, giống như tội ác vĩnh viễn kéo dài.

Đây mới là nỗi đau lớn nhất!